Kiếm Tôn ra khỏi đại điện, phía sau, Vũ mạch chủ đi theo tiễn ông ta ra khỏi cấm địa, vừa đi vừa nói: "Đám tán tu mới kiến tạo một tòa Quang Minh Thành gần đây, có tin tức nói rằng Lục Phương Sơn có chút quan hệ với Thiên Khung Sơn. Đám tán tu to gan lớn mật đó chỉ đang mượn danh nghĩa Thiên Khung Sơn thôi đúng không?"
Kiếm Tôn thuận miệng đáp: "Không phải, Lục Phương Sơn do một vị khách khanh của chúng ta thành lập. Hắn vốn không muốn xưng bá nhưng Tử Linh địa ngục và Lạc Hồn Cốc khinh người quá đáng. Vĩnh Sinh Sơn không tham dự nên không biết. Hai cấm địa này quá kiêu ngạo, chèn ép tán tu khác thì không sao, nhưng khách khanh của chúng ta thành lập lãnh địa nho nhỏ, đã biểu lộ thân phận rồi mà chẳng những đối phương không kiêng kị, lại còn muốn dùng biện pháp mạnh tay hơn"
Kiếm Tôn cười lạnh: "Càng quá đáng hơn là mấy ngày trước Minh Thổ của Tử Linh địa ngục tự mình đến Quang Minh Thành vì một việc nhỏ như thế, rõ ràng là hắn muốn tiêu diệt Lục Phương Sơn. May mà ta muốn tới đây nên đi ngang qua Quang Minh Thành, nếu không e rằng Lục Phương Sơn đã bị hủy diệt"
Ngữ khí Kiếm Tôn trở nên lạnh lẽo: "Vốn dĩ đây chỉ là việc nhỏ của tán tu, Hắc Mộ Lục Phương Sơn cũng chỉ là khách khanh, nói thật ra thì khách khanh không tính là người trong cấm địa. Nhưng bọn họ khinh người quá đáng"
Kiếm Tôn bực bội.
Hai đại cường giả cấm địa liên thủ vây sát còn chưa đủ sao? Minh Thổ cũng đến đó là muốn làm gì?
Ông ta càng nghĩ càng giận.
Kiếm tu vốn khoái ý ân cừu, nếu không phải vì không muốn khơi mào đại chiến cấm địa và tránh gây phiền toái cho Sơn Chủ thì ngày đó ông ta đã không khách khí với Minh Thổ rồi.
Vũ mạch chủ thấy ông ta nổi giận thì vội vàng chuyển đề tài: "Gần đây Cấm Đoạn Hạp Cốc rất náo nhiệt, tiếc là Vĩnh Sinh Sơn không thể tham dự, quả thật Tử Linh địa ngục và Lạc Hồn Cốc rất quá đáng. Đáng tiếc là chúng ta không rảnh tay để xử lý, nếu không thì đã có thể liên thủ cùng Thiên Khung Sơn đối kháng bọn họ"
Đây chỉ là lời khách sáo mà thôi.
Quả thật gần đây Vĩnh Sinh Sơn không dư sức để làm mấy chuyện đó, nàng chỉ đang đò hỏi một chút mà thôi, dù sao gần đây có tin tức truyền lưu nói rằng tam đại cấm địa đều đã tham dự.
Hiện tại thấy Kiếm Tôn nói vậy, nàng đã hiểu cơ bản nội tình.
Nhìn như tán tu tranh đấu, trên thực tế chỉ là tranh chấp giữa Kiếm Tôn và Minh Thổ.
Chẳng trách lại ồn ào huyên náo như vậy, danh nghĩa cấm địa đã được công khai, trong tình huống bình thường, cường giả 16 đạo tầm thường ra ngoài làm việc không dám tùy tiện nhắc đến cấm địa chứ đừng nói là trong cuộc tranh đấu của tán tu thế này.
Vũ mạch chủ không quan tâm nữa, 3 nhà muốn đấu thì cứ tùy ý, Vĩnh Sinh Sơn sẽ không tham dự.
Kiếm Tôn thấy nàng không nhắc đến nữa thì cũng không để ý, 2 ngày qua ông ta không quản chuyện bên kia, nghe lời nói của Vũ mạch chủ thì ông ta có chút tức giận: "Ta để Kiếm Không lại đó, đã dặn dò là không được chủ động gây chuyện. Nếu hắn dám dùng đến danh nghĩa cấm địa thì nhất định là đối phương đã dùng cấm địa áp bách Lục Phương Sơn trước, có đúng vậy không?"
Vũ mạch chủ không biết nhà ai công khai trước, nhưng Kiếm Tôn đã hỏi vậy thì nàng không ngại phụ họa, nàng gật đầu đáp: "Đúng vậy, là Hổ Phách Động công khai trước"
"Minh Thể!"
Kiếm Tôn cười lạnh: "Một kẻ ngoại lai kiến tạo cấm địa mà dám cuồng vọng như thế.
Thiên Khung Sơn ta mặc kệ sự đời nhưng không cam chịu bị kẻ khác khi dễ. Hắn đã không cần mặt mũi như vậy thì đấu một trận đi. Bổn tọa cũng muốn xem xem ai sẽ thắng"
Dứt lời, ông ta đã đi tới cửa rồi lập tức bay đi.
Vũ mạch chủ khẽ lắc đầu.
Sau đó có một người đi tới bên cạnh nàng, khẽ cười hỏi: "Vũ, ngươi chọc giận hắn à?"
"Ta t2"
Vũ mạch chủ bật cười: "Sao lại thế được, ta không phải Hỏa mạch chủ, là Minh Thổ trêu chọc hắn. Nghe nói hai bên đã có xung đột nhỏ ở Quang Minh Thành. Hình như bọn họ muốn mượn lực lượng tán tu Quang Minh Thành để đấu một trận"
Nam tử bên cạnh cũng mỉm cười: "Chúng ta có nên nhúng tay không? Nghe thật thú vị, chỉ cần lôi kéo một chút là có thể khiến 3 cấm địa đó phát sinh xung đột"
Vũ mạch chủ lắc đầu: "Thôi. Ngươi đừng quên ngoài kia vẫn còn hai kẻ đang rình mò, người của chúng ta ra vào rất dễ xảy ra chuyện"
Nam tử im lặng, cảm thấy có chút tiếc nuối.
Kỳ thật hắn ta cảm thấy đây là một cơ hội.
Tính tình Kiếm Tôn không quá táo bạo nhưng người Thiên Khung Sơn đều kiêu ngạo tận xương, hiện giờ người hai đại cấm địa kia khiêu khích ông ta, chỉ cần kích thích một chút thì có lẽ sẽ khiến Kiếm Tôn ra tay đối phó đối phương.
Nhưng nghĩ đến Văn Vương và Võ Vương đang trốn tránh bên ngoài, nam tử lập tức quên đi ý niệm này.
Mấy năm nay, hai người bọn họ vẫn luôn nhắm đến Vĩnh Sinh Sơn. Bọn họ không dám tùy tiện xông vào nhưng người Vĩnh Sinh Sơn ra ngoài sẽ dễ gặp xui xẻo.
Pháp từng muốn dụ đối phương ra rồi giết, nhưng Văn Vương quá giảo hoạt, thường ăn xong liền chạy, không chỉ không giết được y mà còn tổn thất không nhỏ.
Nam tử không nói gì nữa, hắn ta cùng Vũ mạch chủ tiến vào đại điện, thương lượng với Sơn Chủ chuyện dịch chuyển.
Kiếm Tôn tự mình tới đây, mang đến yêu cầu của Thiên Khung Sơn Chủ, nếu trực tiếp cự tuyệt thì sẽ khiến Thiên Khung Sơn Chủ tức giận.
Quang Minh Thành.
Sau khi tin tức truyền bá, Quang Minh Thành vốn quạnh quẽ giờ đây đã kín người hết chỗ.
Rất nhiều tán tu tới đây vì danh nghĩa tam đại cấm địa.
Thậm chí không thiếu người cấm địa khác cũng tới chờ xem náo nhiệt.
Rất nhiều người cảm thấy hứng thú với việc tam đại cấm địa tranh đấu.
Trong thành, lôi đài thật lớn cũng hấp dẫn lực chú ý của vô số người.
Bấy giờ, ở đây đang diễn ra trận quyết đấu.
Lôi đài này đã được tốn công chế tác, nó có lực lượng giam cầm cường đại phong tỏa toàn bộ lôi đài, có thể chịu được uy lực trận chiến của cường giả nhất đẳng.
Lúc này, một tiếng nổ vang lên.
Đao Chủ chém bay một vị cường giả, lạnh lùng nói: "Bàn Thạch Nhai, các ngươi thật to gan, ta vốn định tha cho các ngươi một mạng, không ngờ các ngươi lại thông đồng cùng Hổ Phách Động"
Tráng hán thân thể màu đất hộc máu, nghe vậy y vừa ho ra máu vừa nói: "Ngươi muốn giết ta? Có làm được không? Huống chỉ là Lục Phương Sơn các ngươi khinh người quá đáng trước"
Phía dưới, Khúc đột nhiên lên tiếng: "Đủ rồi. Trên 16 đạo khó phân sinh tử. Đao Chủ, Hắc Mộ không ở đây mà ngươi dám kiêu ngạo như thế, ngươi muốn chết à?"
Đao Chủ cười lạnh: "Hắc Mộ đại nhân không ở đây thì các ngươi cũng không phải đối thủ của chúng ta. Hơn nữa có Kiếm Không đại nhân ở đây là đủ rồi"
Khúc cười lạnh: "Nếu là hai ngày trước thì ta còn sợ ngươi ba phần, hiện tại thì... Hắc Long huynh"
Vừa dứt lời, một đạo tử khí tràn ngập, mọi người vây xem cả kinh, chỉ thấy không trung Quang Minh Thành bỗng nhiên chìm trong bóng tối, một cự long màu đen hiện lên.
Phía dưới, Tuyết Long hơi biến sắc: "Hắc Long?"
Hắc Long dùng ánh mắt lạnh nhạt nhìn xuống: "Tuyết Long?"
Gã cười khinh miệt: "Ngày xưa ngươi mạnh hơn ta, nay thì cũng chỉ đến vậy thôi"
Tuyết Long nhíu mày.
Đúng lúc này, một mạt kiếm khí chiếu rọi thiên địa, một tiếng cười khẽ truyền đến:
"Hắc Long đạo hữu, tới đây rồi thì đừng chắn chút ánh sáng khó có được này chứ, đen như mực như vậy làm gì"
Hắc Long nhìn về phía địa bàn Lục Phương Sơn, một vị đạo nhân cầm kiếm đi ra, đó chính là Kiếm Không - con trai của Kiếm Tôn.
Hắc Long nhanh chóng hóa thành một vị đạo nhân áo đen hạ xuống nơi dừng chân của Hổ Phách Động.
Trong thành, đám người vô cùng hưng phấn.
Đại nhân vật cấm địa đang ở đây, hơn nữa không chỉ có một vị, Hắc Long Tử Linh địa ngục, Kiếm Không Thiên Khung Sơn, đây đều là cường giả có chiến lực trên 20 đạo.
Trong đám tán tu có cường giả nhất đẳng, nhưng phần lớn là vừa đột phá hoặc là đột phá đã lâu nhưng không thể tiến bộ, hiếm có tán tu nào có thể đạt tới hơn 20 đạo.