Dù Văn Vương đang bế quan thì vẫn mơ hỏ nghe được một ít thanh âm từ khắp nơi.
"Quang Minh Thành?"
Không ngờ tán tu trong cấm đoán hẻm núi cũng tụ thành thế lực lớn.
Lục Phương Sơn...
Văn Vương suy tư.
Lúc này gần đó có một vài tán tu đang nghị luận chuyện này.
Những kê ngoại lai này chỉ nói đến Lục Phương Sơn, bọn họ không biết trước đây Lục Phương Sơn là Quy Vân Sơn, vậy nên không ai đề cập đến, nếu không có lẽ Văn Vương sẽ lập tức đoán ra gì đó. Những người này còn nhắc tới bá chủ Đông Bắc vực.
Đó không phải là khu vực gần y sao?
Văn Vương nhìn về một hướng.
Y đã ở đây nhiều năm, tuy rằng không thường xuyên ra ngoài nhưng cũng không phải ở đây mãi, thỉnh thoảng hai ngươi sẽ ra ngoài tra xét một phen.
"Đông Bắc vực có thế lực lớn nào?"
"Tuyết Long Sơn, Đao Cốc, Quy Vân Sơn, Thiên Mộ Lĩnh.."
Tất cả đều bị nhất thống rồi ư?
Y biết Quy Vân Sơn, đó là thế lực của Quy - kẻ có liên hệ với Tô Vũ. Thiên Môn của Tô Vũ đóng lại, 99% là Quy đã bị Tô Vũ xử lý rồi.
Nếu Tô Vũ tiến vào Thiên Môn, hắn có đến Quy Vân Sơn hay không?
Nếu đến đó, tại sao Quy Vân Sơn lại bị nhất thống dễ dàng như vậy?
Văn Vương không rõ cụ thể thực lực Tô Vũ ra sao, nhưng tán tu muốn đối phó với Tô Vũ thì cũng không đơn giản.
Văn Vương trầm tư, Lục Phương Sơn có quan hệ với mấy đại cấm địa có quan hệ gì với Tô Vũ không?
Không ngờ nó lại cấu kết được với Thiên Khung Sơn.
"Hắc Mộ Lục Phương Sơn... Hắc Mộ... Tô Vũ.."
Văn Vương lẩm bẩm, y hoài nghi Hắc Mộ là Tô Vũ.
Nhưng có phải hơi khoa trương quá rồi không?
Dù Tô Vũ tiến vào Thiên Môn thì hắn mới vào được bao lâu, sao đã có thể thống nhất nửa Cấm Đoạn Hạp Cốc rồi?
Nếu hắn giấu kĩ thân phận, thực lực đủ mạnh thì đúng là có khả năng làm được.
Che giấu tung tích là một thủ đoạn rất tốt, tiếc là Văn Vương không thể làm được, ngày đầu tiên y tiến vào Thiên Môn thì đã bị nhắm đến, trốn tránh khắp nơi, có chút động tĩnh là sẽ bị phát hiện.
Văn Vương không nghĩ quá nhiều, y nghiêng đầu nhìn thoáng qua Võ Vương bên cạnh, y không thể đi đâu được.
Y cảm nhận được rằng Võ Vương sắp đột phá, gia hỏa này muốn nạp đạo nhập thể, chính thức trở thành tồn tại đỉnh cấp.
Mấy năm nay, Văn Vương tiến bộ không nhiều nhưng Võ Vương tiến bộ không nhỏ.
Năm đó, hắn có hơn 20 đạo lực lượng, bây giờ, hắn sắp đột phá ranh giới kia.
Văn Vương than nhẹ, mấy năm nay y gặp phải bình cảnh.
Năm đó y muốn nhanh chóng giải quyết vấn đề, không được thì nghĩ cách câu thông thiên địa của mình thông qua hình chiếu Thiên Môn của Nhân Hoàng.
Kết quả vấn đề vẫn không được giải quyết, Nhân Hoàng... Tên Thiên Khung Sơn Chủ đáng chết trực tiếp dọn Thiên Khung Sơn đến đó trấn áp, điều này khiến Văn Vương tức hộc máu, y chưa từng gặp loại người như vậy.
Nhìn Võ Vương, Văn Vương kiểm nén tâm tư.
Y không thể rời đi được.
Gia hỏa này có khả năng đột phá bất cứ lúc nào, xét từ tình hình hiện tại thì có vẻ sẽ đột phá trước hội nghị cấm địa, như vậy cơ hội của bọn họ sẽ lớn hơn, để xem lúc đó bọn họ có thể liên thủ giết Pháp nhân lúc cường giả cấm địa chưa tới hay không.
Nghĩ vậy, y lại không nhịn được mà nghĩ đến Tô Vũ.
Tên này không phải người tốt, nếu đã cho ta cơ hội câu thông thiên địa thì tại sao sau đó lại đóng cửa? Hiện giờ, bản thân y có thể kéo lực lượng thiên địa đến đây nhưng không thông thuận như khi có Tô Vũ truyền hộ, chủ yếu là vì giày là một phần của trung tâm nhưng nó không phải là cơ sở của thiên địa. Vạn Đạo Kinh của Thư Linh mới là cơ sở chân chính.
Văn Vương cũng không phải thiên địa chỉ linh.
"Nếu ép ta quá mức, có thể ta sẽ triệu hoán thiên địa đấy"
Y sẽ học Tử Linh Chi Chủ, nhưng hình như việc Tử Linh Chi Chủ làm năm đó đã khiến Thiên Môn tăng cường phòng ngự, tương đối cảnh giác việc này, mà việc này cần lực lượng thiên địa xỏ xuyên qua Thiên Môn thật mới được.
"Nếu triệu hoán thiên địa thì có lẽ sẽ gặp phải phiền toái lớn hơn nữa, có lẽ sẽ khiến Thiên Môn ra tay với ta"
Văn Vương nghĩ rất nhiều chuyện nhưng sau đó đều lựa chọn tạm thời bỏ qua. Việc cấp bách hiện tại vẫn là Võ Vương.
Võ Vương đột phá, nạp đạo nhập thể, hơn nữa đó còn là đại đạo vạn giới nên nhất định động tĩnh sẽ rất lớn, chắc chắn thời không trường hà sẽ rung chuyển kịch liệt, khi đó có khả năng bọn họ sẽ phải đối mặt với một nguy cơ lớn. Có lẽ đối phương sẽ lựa chọn tiên hạ thủ vi cường, không đợi y và Võ Vương động thủ.
Tán tu gần đó vẫn còn đang nghị luận.
Văn Vương nhắm mắt mặc kệ.
Hiện tại y không thể phân thân quản chuyện của Tô Vũ, lúc trước y có ý định giết Pháp, giờ chỉ đành bỏ qua kế hoạch này.
Vĩnh Sinh Sơn.
Trên ngọn núi cao có một cung điện huy hoàng đứng lặng, người đến người đi nhưng đều an tĩnh, thỉnh thoảng có người nhìn vào trong đại điện nhưng không dám nhìn lâu.
Hôm nay, Sơn Chủ đang tiếp kiến Kiếm Tôn đến từ Thiên Khung Sơn.
Nhiều năm qua, không có cường giả nào tới cấm địa bởi vì bọn họ bị hai người Văn Vương quấy nhiễu, những người khác không muốn rước họa vào thân.
Trong cung điện rộng lớn, Pháp dựa trên bảo tọa, dưới điện, Kiếm Tôn hơi khom người nói: "Sơn Chủ, Khung Chủ hy vọng rằng vào ngày hội nghị cấm địa khai mạc, Sơn Chủ có thể thành toàn Khung Chủ"
Pháp trầm mặc, phía dưới, một nữ cường giả có đôi mắt bảy màu sặc số nhẹ giọng nói:
"Kiếm Tôn, dịch chuyển cấm địa phải trả cái giá không nhỏ, huống chỉ khoảng cách cũng không quá xa, mấy năm trước Tinh Vũ đã bị thương nặng. Hay là Thiên Khung Sơn Chủ cứ đến đây đi. Ta nghĩ rằng chỉ cần để lại một vị đường chủ canh giữ Tinh Vũ là đủ"
Dịch chuyển Vĩnh Sinh Sơn qua đó ư?
Đây không phải vấn đề tài nguyên sức lực mà là vấn đề mặt mũi.
Đã thông báo là tiến hành ở Vĩnh Sinh Sơn, vì thế mà ta còn bỏ công sức chuẩn bị, kết quả Thiên Khung Sơn Chủ mặc kệ, sau khi Vĩnh Sinh Sơn an bài xong lại đòi Vĩnh Sinh Sơn dịch chuyển qua đó.
Chuyện này nghĩa là sao?
Pháp không mở miệng, một vị mạch chủ Vĩnh Sinh Sơn lên tiếng, thiết trí Vĩnh Sinh Sơn và các cấm địa khác có chút khác biệt, Pháp tu vạn pháp đạo, phần lớn cấm địa sẽ đi theo chủ nhân cấm địa.
Ở Vĩnh Sinh Sơn, chỉ khi tụ đạo thành mạch rồi mới có thể trở thành mạch chủ, thực lực cũng không quá yếu, thường là trên 25 đạo.
Kiếm Tôn suy xét một chút rồi nhẹ giọng nói: "Vũ mạch chủ nói có lý. Nhưng hiện tại Nhân Hoàng Tinh Vũ đã trở lại, nghe nói hắn đã đánh tan vạn tộc, trở về vạn giới. Bây giờ khác lúc trước, Khung Chủ không thể rời đi"
Pháp bỗng nhiên hỏi: "Tinh Vũ đã rời khỏi thượng du trường hà rồi?"
"Đúng"
Sơn Chủ đã nói vậy, Kiếm Tôn cũng không biết thật giả, gần đây Sơn Chủ ôm một đại ấn cả ngày, không thèm phản ứng ông ta, ông ta cũng không còn biện pháp nào khác, chỉ có thể nghe lệnh.
Pháp nhíu mi.
Nhân Hoàng khôi phục rồi ư?
Ông ta không có biện pháp xác nhận chuyện này.
Dựa theo phán đoán và suy luận trước đây, Nhân Hoàng không thể giải quyết được phiền toái nhanh như vậy, y bị thương quá nặng, không có y, Nhân tộc sẽ không đánh bại được vạn tộc.
"Thiên Môn của Nhân Hoàng lại mỡ ra?"
"Đúng"
Kiếm Tôn gật đầu.
Mấy ngày trước, Kiếm Tôn thấy trên đỉnh núi có hư ảnh một cánh cửa hiện ra, không biết lúc đó Sơn Chủ đang làm gì mà không công kích đối phương, chỉ im lặng đứng nhìn.
Pháp nhíu mày càng chặt, Khung đang làm gì?
Không quan tâm nữa sao?
Hay gia hỏa này có ý đồ gì đó, lẽ nào ông ta muốn dụ dỗ Nhân Hoàng vào đây?
Khả năng này không lớn.
Pháp trầm mặc một hồi mới mở miệng: "Để ta suy xét đã. Dù ta đáp ứng nhưng chưa chắc các cấm địa khác đã nguyện ý đến đó. Mấy năm nay Khung không tham dự sự vụ các cấm địa, giờ bỗng nhiên muốn tham dự, có lẽ những người khác sẽ không vui"
Kiếm Tôn gật đầu: "Khung Chủ nói rằng, nếu ai không đáp ứng, Sơn Chủ chỉ cần nói tên kẻ đó với Thiên Khung Sơn, Thiên Khung Sơn sẽ tự giải quyết! Xin Sơn Chủ yên tâm!
Bốn phía an tĩnh.
Tuy rằng Thiên Khung Sơn Chủ mặc kệ mọi chuyện nhưng một khi đã kiêu ngạo thì không hề kiêu ngạo một cách tầm thường.
Ta đã đoán được rằng các ngươi sẽ không đáp ứng, không sao, đưa danh sách người không đồng ý đây, ta tự đi giải quyết bọn họ.
Trong đám chủ nhân cấm địa, có mấy người có thể địch nổi Thiên Khung Sơn Chủ chứ?
Nếu bị đánh tới cửa thì bọn họ cũng chẳng được lợi lộc gì.
Pháp không còn gì để nói, Khung vẫn kiêu ngạo như vậy.
"Ta đã biết"
Pháp đáp lại một câu, ông muốn từ từ rồi mới quyết định, dù sao hiện tại vẫn chưa tới thời điểm.
Kiếm Tôn gật đâu: "Vậy ta không quấy rầy Sơn Chủ nữa, ta cần trở về phục mệnh Khung Chủ"
Pháp khẽ gật đầu.