Giờ phút này Tô Vũ cũng đang yên lặng cảm nhận, thể ngộ, hưởng thụ.
Dần dần, khí tức hắn thay đổi, tiến dần đến 29 đạo nhưng vẫn có cảm giác thiếu một chút, Tô Vũ hơi nhíu mi, một vị cường giả 24 đạo còn chưa đủ sao?
Có lẽ sau khi thu phục đám người Kiếm Không thì hắn mới có thể bước vào 29 đạo, 30 đạo thì rất khó.
"Chẳng lẽ để đến 30 đạo thì cần đến mấy vị cường giả kia ư?"
Mấy vị nào?
Đương nhiên là đám người Kiếm Tôn rồi!
Tô Vũ thở dài trong lòng, giờ phút này, khí tức nam tử khôi phục tới 20 đạo mới ngừng lại.
Đúng vậy, hiện giờ thiên địa của Tô Vũ đã đủ để duy trì cường giả 20 đạo, nhưng Tô Vũ vẫn chưa thỏa mãn. Chờ hắn tới 30 đạo thì có khả năng sẽ duy trì được cường giả 24 đạo, bởi vì càng về sau hắn cũng càng cường đại, tăng một đạo lực lượng thì sẽ mạnh hơn trước rất nhiều, nhưng nếu muốn duy trì cường giả trên 25 đạo thì rất khó khăn.
Có lẽ hắn sẽ cần phải tiến thêm một bước.
Nam tử khôi phục tới lực lượng 20 đạo thì cũng ngây ngẩn cả người, lẩm bẩm: "Đây là...
lực lượng cực hạn của chủ nhân thiên địa sao?"
Gã đột nhiên nhìn về phía Tô Vũ: "Ngươi biết cả cái này à? Ngươi... Ngươi ngụy trang thật giống, ngươi biết thực lực chủ nhân thiên địa không đủ thì sẽ hạn chế thực lực cường giả trong thiên địa. Ngươi quen biết chủ nhân thiên địa phải không? Hay có ai cho ngươi biết?"
Ngươi ngụy trang quá giống!
Tô Vũ bĩu môi, hắn bỗng nhiên áp chế thực lực của gã, tiếp theo vô số lôi đình từ trên trời giáng xuống đánh cho nam tử kia lớn tiếng kêu thảm thiết. Không chỉ như vậy, trong không trung hiện ra một cái roi da liên tiếp quất lên người tên kia.
Tô Vũ bình thần nói: "Đây chỉ là thủ thuật che mắt thôi, đừng sợ, không đánh chết ngươi được đâu, khi nào ngươi cảm thấy không phải thủ thuật che mắt thì đến tìm ta"
Dứt lời, Tô Vũ vung tay lên, đối phương bị di chuyển đến nơi xa, gã vừa bị sét đánh vừa bị roi quất, kêu thảm thiết thê lương nhưng vẫn kiên quyết không tin, gã giận dữ hét:
"Tất cả chỉ là giả! Ta không sợ!"
Hắn không thể nào là khai thiên giả được!
Những người khác câm nín.
Đáng đời, đánh chết tên khốn nhà ngươi luôn đi!
Bị đánh thành như vậy mà giờ vẫn còn nghĩ là giả ư?
Không biết trôi qua bao lâu, Tô Vũ đang bận việc khác, bỗng nhiên hắn nghe thấy tiếng rên rỉ thống khổ mỏng manh: "Ta tin, ta tin là thật, đừng... đừng đánh nữa.."
Khi Tô Vũ hiện lên, nam tử đã bị đánh không còn hình người, gã thê thảm suy yếu, cả người đẫm máu: "Ta... Tin... Là thật... Lực lượng đại đạo giả... Không có khả năng...
Không có khả năng khiến ta đau đớn thế này... Nhưng... Không thể nào... Trừ khi...
Ngươi... Ngươi đến từ vạn giới... Hoặc là... Ngươi là hậu duệ của đám người Văn Vương..."
Gã sửng sốt nhìn về phía Tô Vũ.
Chẳng lẽ ngươi là hậu duệ Văn Vương sinh ra ở đây?
"Không có khả năng, hai người Văn Vương có thời gian sinh hậu duệ sao?"
Gã lắp bắp, vẻ mặt hoảng sợ.
Ta vừa phát hiện ra một bí mật khó lường đúng không?
Trời ạ!
Người này có thể là hậu duệ của Văn Vương hoặc Võ Vương sinh ra sau cửa.
Nam tử suy đoán Tô Vũ là người bên ngoài, cuối cùng còn khẳng định hắn thuộc nhóm của Văn Vương.
Tô Vũ rất bất đắc di.
Vì sao lại nghĩ như vậy?
Rất không thích hợp mài!
Người ta già cỡ nào còn ta mới bao nhiêu tuổi chứ, các ngươi nghĩ kiểu gì vậy?
Nhưng nam tử này chắc chắn rằng người trong cổng không có khả năng khai thiên, hiển nhiên, gã cực kỳ tin tưởng vào tình báo của mình, vững tin rằng tin tức mà gã có được mới là thật, cho nên người khác không dám nghĩ ngợi nhiều còn gã thì lại dám.
Không ai nghĩ tới chuyện Tô Vũ sẽ là người bên ngoài, mà gã thì ngay từ đầu liền chắc chắn Tô Vũ có liên hệ với ngoài cổng.
Giờ phút này, Tô Vũ chỉ yên lặng nhìn gã.
Về mặt nam tử hơi giãy giụa, máu me đầy mặt, thống khổ nói: "Ngươi... có thể khôi phục thực lực của ta không? Khôi phục chút thương thế cho ta đi, ta không chịu nổi!"
Đau quát Tô Vũ nhìn gã, khẽ cười hỏi: "Sợ chết à?"
"Ai mà không sợ chứ?" Nam tử cạn lời, có ai không sợ chết đâu?
Tô Vũ vừa cười vừa nói: "Sợ chết thì có thể trao đổi, ta cứ cho là không thể giao lưu với ngươi."
Nam tử không phản bác được.
Tô Vũ phất phất tay, khí tức của gã khôi phục, trong nháy mắt đã đạt tới 20 đạo, đến mức này thì một chút thương thế chỉ còn là vết thương nhỏ, chuyện khôi phục chỉ là trong nháy mắt, da tróc thịt bong máu me đây mình cũng có thể nhanh chóng lành lại.
Đương nhiên nhục thân nguyên bản bị đánh nổ thì khôi phục lại cũng không cường đại như trước, vẫn cần thời gian rút ra lực lượng đại đạo để chậm rãi củng cố.
Thời khắc này Tô Vũ cảm thấy vô cùng hứng thú với gã.
Hắn vung tay lên, long trời lở đất.
Thiên địa trước mắt biến ảo.
Phút chốc, họ xuất hiện trong một đình nghỉ chân, bốn phía là dòng sông chảy cuồn cuộn, khói mù lượn lờ.
Trong lương đình có lò lửa đang đun nước trà.
Nam tử không có hứng thú mà là quan sát dòng sông bên cạnh, nhìn thoáng qua thôi đã khiến gã ôm lòng e sợ.
Tô Vũ cười nói: "Đừng nhìn nữa, chỉ là bắt chước thời không trường hà mà tạo nên vạn đạo trường hà thôi, nước sông trong đó đều là lực lượng đại đạo hỗn tạp, nhét người vào thì sẽ bị lực lượng vạn đạo xung kích, ăn mòn nhục thân, ăn mòn tinh thần, một mực cọ rửa đến mức hóa thành một phần của dòng sông... Kỳ thật vạn đạo trường hà này rất thú vị, có muốn xuống du lịch một chuyến không?"
Nam tử trầm mặc chốc lát rồi mở miệng: "Cần gì phải thế chứ!"
Rõ ràng là người đối diện đang uy hiếp gã.
Nam tử rất bất đắc dĩ: "Ta vào thiên địa của ngươi đã xem như lên thuyền rồi...
Tô Vũ lắc đầu: "Không, không giống! Vào thiên địa thì tính là gì? Cùng lắm thì cũng chỉ chết mà thôi! Có vài kẻ sợ chết nhưng cũng có người chẳng sợ, phức tạp lắm phải không? Thực ra không phức tạp tí nào đâu"
Nam tử thở dài: "Đứng nói đạo lý với ta, ta sống lâu hơn ngươi đấy"
Một gã thanh niên còn trẻ cũng đừng nghĩ tới chuyện đàm đạo nhân sinh gì đó.
Gã ngồi xuống, cầm bình trà lên tự rót cho mình một chén, sau đó bưng chén trà nhìn Tô Vũ đang rơi vào trầm tư, hồi lâu sau cả hai đều không nói gì.
Gã biết Tô Vũ muốn hỏi gì.
Nhưng...
Nam tử nhìn Tô Vũ một hỏi, lòng hơi hơi hoảng hốt, bỗng nhiên nói: "Ngươi có thể đổi sang một thân áo bào trắng được không?"
Tô Vũ nhíu mày, nam tử lúng túng bổ sung: "Không thì... ngươi đổi thử chút đi? Áo bào đen không thích hợp để nói chuyện cho lắm, tương đối nghiêm túc"
Tô Vũ nhìn gã rồi khẽ cười.
Áo bào đen trên thân hắn tự động đổi thành màu trắng.
Nam tử nhìn hắn, thấy Tô Vũ cười với mình thì trong lòng khẽ động, cất giọng khô khốc: "Ngươi... có thể... cảm một quyển sách trên tay được không?"
Tô Vũ nhìn gã, vẫn không nói gì, một quyển sách hiện lên ở trước mặt.
Nam tử nuốt một ngụm nước bọt, nhỏ giọng bảo: "Vậy... hay là... cười một chút, cười xán lạn ấy?"
Tô Vũ nỡ nụ cười rất xán lạn!
Nam tử xem xét, hồi lâu sau mới ngây ngốc nói: "Quả nhiên ngươi là con trai của Văn Vương, vượt quá cả dự đoán của ta, y sinh con với ai vậy nhĩ?"
Gã gãi đâu, giọng đầy vẻ khó tin: "Mấy năm qua y chỉ ở cùng với Võ Vương, hình như không hề rời khỏi phụ cận Vĩnh Sinh Sơn quá lâu... Kì quái!"
Tô Vũ nhìn gã hỏi lâu, không khỏi hiếu kỳ: "Vì sao ngươi không nghi ngờ Văn Ngọc?"
Vì sao nhất định cứ phải nói là do Văn Vương sinh?
Nam tử không nói gì, nửa ngày sau mới đáp: "Không có khả năng, nếu ngươi thật sự là do Văn Ngọc sinh thì không có khả năng giống Văn Vương đến vậy, khí chất của cháu trai giống cậu thì cũng phải thường xuyên gặp mặt, các ngươi không gặp mặt nhiều thì sao lại tương tự như vậy được?"
Tô Vũ lại cười hỏi: "Ngươi gặp Văn Vương rồi?"
Bằng không, ngươi lấy đâu ra nhiều yêu cầu như này?
Sao ngươi có thể quen thuộc được thế?
Nam tử trầm mặc một hồi mới gật đầu: "Gặp một lần... nhưng đứng cách rất xa để nhìn, ta không dám lên trước, quá nguy hiểm!"
"Ngươi là Nhân tộc sao?" Tô Vũ nhìn nam tử kia.
"Xem như thế đi, nhưng có lẽ không giống với Nhân tộc mà ngươi nói cho lắm, dù sao cũng không cùng một thời đại"
Tô Vũ khẽ gật đầu.