Vạn Tộc Chi Kiếp (Bản Dịch Full)

Chương 3684 - Chương 3684: Ngộ Ra Nhiều Điều (3).

Vạn Tộc Chi Kiếp
Chương 3684: Ngộ Ra Nhiều Điều (3).
 

Khi nhìn sang Nhật Nguyệt, Tô Vũ đã không còn bất cứ sự đồng tình thương hại nào mà chỉ có hờ hững: "Phía sau cửa không phân chủng tộc! Thứ sau cửa có chỉ là thời đại!

Các ngươi là anh hùng của thời đại, vì khôi phục, vì trở về mà muốn diệt tuyệt thời đại của chúng ta... Nhật Nguyệt, ta nghĩ hẳn là ta đã hiểu rồi!"

Thân thể Nhật Nguyệt run rẩy: "Ngươi... Không phải người trong đây ư?"

Tô Vũ đáp: "Đương nhiên!"

Lúc này, hắn không giấu giếm nữa mà Nhật Nguyệt lại tuyệt vọng nói: "Ngươi... muốn giết ta sao?"

Biết nhiều chưa chắc đã là chuyện tốt.

"Không, ta sẽ phong ấn ngươi"

Tô Vũ bật cười: "Nếu thật sự giết ngươi, huyết mạch tương liên thì có lẽ cha mẹ của ngươi sẽ phát hiện! Hiện tại, ta chỉ hiếu kì một chuyện, nếu Thiên Môn có thiên địa thì vì sao ngươi không nối tiếp với đại đạo trong thiên địa?"

Tô Vũ sờ sờ cằm, lẩm bẩm: "Chẳng lẽ đại đạo không đủ à? Hay bởi vì cổng ngủ say, dẫn đến đại đạo không cách nào nối tiếp, hoặc là do nguyên nhân nào khác?"

Hắn khẽ cười: "Thế này cũng không sao cả! Nơi các ngươi ẩn thân e là ta đã đoán được!

Bất quá theo lý thuyết thì các ngươi và cấm địa nên tính là một thể, vì sao các ngươi lại phải lén lén lút lút không dám lộ diện?"

"Chẳng lẽ nói rằng Thiên Môn tự phong nhưng thực ra không phải tự nguyện?"

Tô Vũ nói ra từng suy đoán của mình, mỗi một lần đều khiến Nhật Nguyệt run rẩy.

Ma quỹ!

Tô Vũ tiếp tục nói: "Được rồi, có lẽ còn có cơ hội hợp tác nữa đấy!"

Hắn khẽ cười: "Nhân Thụy, chưa chắc gã đã nguyện ý ẩn núp nơi có người. Có lẽ chỉ là một bộ phận thôi nhỉ? Nếu nhất định phải giết cùng giai mới có thể sống sót... hay là đi giết vạn tộc thì hơn?"

Tự hắn nói tiếp: "Chưa hẳn nhất định phải đối địch với chúng ta, ngươi nói xem có đúng không?"

Nhật Nguyệt khó nhọc đáp: "Ngươi... đó chỉ là suy đoán... chưa chắc đã đúng.."

"Tuy chỉ là suy đoán, nhưng chắc tám chín phần mười rồi!"

Tô Vũ mỉm cười: "Càng ngày càng thú vị, nếu Thiên Môn là thủy tổ của Nhân tộc, thế thì Địa Môn là ai? Nhân Môn là ai? Nhân Môn hẳn còn tồn tại trước thời Khai Thiên, cũng không đến mức là chính Thời Gian Chi Chủ đấy chứ?"

"Địa Môn phong ấn hoặc là bảo hộ thời đại Hỗn Độn... Nhưng Ngục Vương nhất mạch có thể tu luyện Địa Môn, Ngục Vương và Viêm Hỏa Ma Hoàng có quan hệ, một kẻ là Ma Hoàng, một kẻ là Ngục Vương, có lẽ Địa Môn có liên quan tới hai vị này, vậy thì mấu chốt lại ở chỗ nào?"

Tô Vũ sờ cằm, tự lẩm bẩm: "Không phải ba cổng đều là Nhân tộc đó chứ? Cũng đúng, sinh vật hình người không phải đều là Nhân tộc sao? Thế nhưng thời đại Hỗn Độn phong cấm đa phần đều là cổ thú Hỗn Độn... Theo lý thuyết hẳn là thú loại mới đúng!

Chẳng lẽ Viên Hỏa Ma Hoàng có một chút huyết mạch thú loại?"

Từng nghi hoặc hiển hiện, rất nhanh, Tô Vũ cười nói: "Được rồi, thân phận cụ thể ra sao thì ta không có hứng thú, trên đại thể biết thế là được! Có lẽ Nhân Môn liên quan tới Nhân Tổ Tuần cũng không chừng, ta chỉ có thấy Bách Chiến và Ngu mở Nhân Môn, nhưng không thấy được Nhân Tổ mở Nhân Môn!"

Đến lúc này, Tô Vũ gần như đã hiểu rõ lai lịch của ba cổng, cũng đại thể biết được thân phận của Thiên Môn, hai vị kia chờ sau này từ từ dò xét là được.

Mặc dù Nhật Nguyệt không nói được nhiều lời quan trọng nhưng chỉ vài câu đơn giản, bao gồm cả việc để lộ ra sự tồn tại của Nhân đều mang tới cho Tô Vũ rất nhiều linh cảm.

Đương nhiên, điểm mấu chốt là gia hỏa này hiểu rất rõ về thiên địa.

Nếu trong đây không người nào có thể khai thiên địa, sao họ có thể hiểu rõ như vậy, trừ phi là người của Tử Linh Địa Ngục hoặc là một phiến thiên địa khác.

Tô Vũ cười xán lạn: "Đa tạ Nhật Nguyệt huynh đã lý giải rất nhiều điều cho ta! Ngươi cũng giúp ta biết được có một vị cường giả ẩn tàng, trước đó có lẽ chẳng ai quá để ý, hiện tại xem như đã hiểu rồi, cảm tạ!"

Sắc mặt Nhật Nguyệt trắng bệch: "Không... Ngươi... không phải Hắc Mộ, rốt cuộc ngươi là ai? Thiên địa của ngươi không mở ở nơi này, không đúng... Có lẽ... ngươi cũng mỡ thiên địa ở vạn giới... Ngươi là Nhân Hoàng Tinh Vũ ư?"

Người này là Nhân Hoàng sao?

Làm sao có thể!

Nhưng ngoại trừ Nhân Hoàng, ai có thể cường đại như vậy, ai có thể đi vào trong Thiên Môn, ai có thể dễ dàng xuyên thủng rất nhiều vấn đề bản chất?

Lúc này, sắc mặt Nhật Nguyệt triệt để thay đổi.

Gã không nói quá nhiều mà chỉ tiết lộ một phần trăm lời nói thật, hoặc có thể coi như dứt khoát chẳng có thông tin nào, gã chỉ nhắc tới mấy cái tên, kết quả người trước mắt này lại suy luận ra nhiều như vậy.

Tô Vũ cười khoát khoát tay: "An tâm đi, ta sẽ tìm một chỗ an tĩnh để ngươi dưỡng thương, chớ tự sát, vô dụng thôi! Ö chỗ ta, ngươi không thể chết được! Còn nữa, có lẽ ta còn vạch trần một vài chân tướng... Vĩnh Sinh Sơn là sắp xếp của các ngươi à?"

Tô Vũ cười ha ha không ngừng: "Đúng thế không? Có lẽ các ngươi không cách nào liên hệ, thế nhưng nếu Thiên Môn khôi phục ngắn ngủi, chẳng lẽ vẫn không được sao? Có lẽ chính các ngươi dụ Thời Gian Sư tới. Quả nhiên là đủ hung ác!"

Tô Vũ cảm khái một tiếng: "Nếu là do các ngươi dụ tới, vậy mọi chuyện bèn sáng tỏ.

Thời Gian Sư có thể đã bị mắc lừa, Thời Gian Sách có thể là có kẻ cố ý thả ra, bao gồm cả Pháp, hắn ông ta cũng biết rõ.."

"Mà lúc này Pháp muốn thôn phệ Thời Gian Sư để mở thiên địa... Chẳng lẽ mở thiên địa rồi thì có thể đi ra bên ngoài?"

Tô Vũ tự lẩm bẩm: "Có lẽ là có thể! Bởi vì thiên địa có thể xuyên qua Thiên Môn! Cũng đúng, bởi vì thiên địa của chúng ta bao khỏa đại đạo, không bị ngăn trở, hình như cũng có thể ra ngoài. Nhưng là người tu đạo, hẳn là đại đạo vẫn phải nhận hạn chế?"

"Thời đại bị phong ấn đâu có dễ tuỳ tiện ra ngoài?"

"Như vậy, Thời Gian sư bị dẫn dụ đến hẳn là có mục đích khác, không đơn thuần chỉ vì vây khốn Văn Vương bọn họ.."

Tô Vũ không ngừng nói, rất nhanh, hắn khẽ nhíu mày: "Cho nên, hẳn là Nhân Môn và Thiên Môn có liên hệ? Khá lắm, chắc là ba cổng đã đạt thành thỏa thuận gì đó nhĩ?"

"Thời Gian Sư sẽ không bị mắc lừa đó chứ?"

Tô Vũ như đang nói chuyện một mình: "Các ngươi còn có thể lừa nàng đưa Thời Gian Sách ra ngoài từ Vĩnh Sinh Sơn, Nhân Hoàng nói thứ mà nàng đưa có lẽ chỉ là bản phụ, chẳng lẽ các ngươi còn muốn bản chính?"

"Bản chính cũng là hạch tâm để Thời Gian Sư có thể phản chế Pháp?"

"Cho nên, lần này ngươi tới là vì ý đồ này đúng không?"

Nhật Nguyệt càng thêm run rẩy!

Tô Vũ lại không ngừng phán đoán, hồi lâu sau hắn cười nói: "Khả năng này rất lớn! Thời Gian Sư một mực khống chế bản chính, trước đó, các ngươi hẳn là đã âm thảm liên hệ với nàng, muốn tạo ra cảnh giả rằng đã cứu nàng, nhưng trên thực tế là muốn nàng giao ra bản chính!"

"Đáng tiếc, có về Thời Gian sư không giao ra bản chính"

"Để bản phụ truyền ra... Tinh thì muốn đi tìm Nhân Hoàng... chẳng lẽ là muốn lừa cả Nhân Hoàng? Lấy mắt nhìn của Nhân Hoàng rất có thể y sẽ phát hiện ra Thời Gian Sách chỉ là bản phụ... Đến lúc đó, các ngươi muốn lập một chút hoang ngôn để lừa gạt Nhân Hoàng, để Nhân Hoàng lên tiếng khiến Thời Gian Sư giao ra bản chính?"

Tô Vũ chậm rãi nói, hôm nay hắn thật sự đã vạch trần quá nhiều chân tướng.

Rất nhanh, hắn nở nụ cười: "Được rồi, biết thì cũng biết rồi, nếu thế ta còn có thể để các ngươi thành công được hay sao?"

Dứt lời, hắn vung tay lên, Nhật Nguyệt hoàn toàn biến mất, gã đã bị phong ấn triệt để.

Thôi, gia hỏa này cũng chỉ vô dụng.

Dù cho gia hỏa này không bàn giao ra thứ gì nhưng gã đã nói ra một chút tin tức mấu chốt đủ để cho Tô Vũ liên hệ với các manh mối trước đó, suy đoán ra rất nhiều điều.

Bình Luận (0)
Comment