"Có lẽ có khả năng như vậy..."
Lúc này, Tô Vũ bỗng nhiên đã hiểu rõ bản chất của ba cổng.
Là ba vị cường giả nhìn thấy thời đại sắp hủy diệt, không thể không lựa chọn con đường này mới có thể giữ lại một chút hi vọng sống, chờ đợi Đông Sơn tái khởi, một lần nữa trở về hiện tại, mà ba cổng quả thực đều tồn tại ở quá khứ.
Đây vốn là thời đại nên bị hủy diệt, dưới sự bảo vệ của ba cổng mới được bảo tôn.
"Cuối cùng ba thời đại đều có người lựa chọn hóa thân sao?"
"Thế thì vì sao không ai đề cập tới chiến công của họ?"
Người khai thiên vì bảo hộ thời đại mà xả thân vong nghĩa, không phải là nên được ghi khắc sao?
Hay là họ cũng bị ép mới bất đắc dĩ lựa chọn như vậy?
Thậm chí là... có một vài cường giả bức bách họ phải hóa thân thành cổng?
Vô số suy nghĩ hiển hiện trong đầu.
Mà Tô Vũ cũng mới vừa cảm ngộ rất nhiều, giờ phút này, khí tức của hắn dần dần mạnh lên.
Một lát sau, mấy vị cấm địa nhất đẳng cũng bị Tô Vũ ép ra ngoài khiếu huyệt, trong đám người, có một số kẻ tỏ ra rất hưng phấn.
Đao Chủ hay Khúc đều rất hưng phấn.
Bởi vì mấy vị này tu đại đạo cùng loại, bắt giữ đám người kia thì đại biểu bọn hắn đều sẽ có tiến bộ cực lớn, có thể hoàn toàn tiếp nhận cảm ngộ và lực lượng quy tắc của một vị nhất đẳng. Dù họ không thể lập tức từ 16 đạo biến thành 22 đạo nhưng một cường giả 16 đạo hoàn chỉnh tiếp nhận cảm ngộ và lực lượng quy tắc từ một vị 22 đạo thì muốn đạt tới 20 đạo lực lượng sẽ chẳng khó chút nào.
Cho họ thêm một chút thời gian để chậm rãi cảm ngộ thì đạt tới 22 đạo cũng không tính là quá khó khăn.
Tô Vũ không quản những chuyện này.
Đao đạo hay các đại đạo khác ở vạn giới đều không tính là quá mạnh.
Thiên địa đại đạo ở vạn giới bị Hạ Long Võ chấp chưởng, bây giờ y cũng chỉ là tam đẳng, bên này có mạnh hơn một chút thì cũng không quan trọng.
Giờ phút này, Tô Vũ cũng đang không ngừng củng cố đại đạo của bản thân.
Thiên địa sau cổng là Thiên Môn.
Thiên Môn như ẩn như hiện.
Tô Vũ lại bắt đầu suy nghĩ một vấn đẻ: "Ngày đó, có người nói với ta rằng ba cổng có thể tu luyện, khả năng là có liên quan tới huyết mạch của ba cổng... Thông Thiên Hầu bảo Nhân Tổ có thể tu luyện Nhân Môn, có lẽ là vì Nhân Tổ lưu lại trong Nhân Môn cái gì... Mà Nhân tộc có thể tu luyện Thiên Môn, có lẽ là bởi vì có liên hệ huyết mạch..."
Trước kia, Tô Vũ cảm thấy có thể là một số cường giả Nhân tộc, cũng chính là tiên tổ của chúng ta lưu lại thứ gì đó trong Thiên Môn.
Nhưng bây giờ hắn mơ hồ đã có suy đoán khác.
"Thiên Môn... Nhân... Tiên tổ...
Vài lời nói của Nhật Nguyệt hiển hiện trong đầu hắn.
"Nếu Thiên Môn là cường giả hóa thân thành, vậy thì sao Thiên Môn... lại không phải là người?"
"Tại sao Nhân Môn mới là người?"
Từng suy nghĩ lấp lóe, ánh mắt Tô Vũ không ngừng biến hóa.
Cánh cổng!
Thủ lĩnh của Nhật Nguyệt thật sự có thể nhìn thấy sao?
Thật sự tồn tại sao?
Nếu cổng mới là thủ lĩnh của bọn họ thì sao?
Chỉ là bây giờ kẻ đó đang ngủ say!
Liệu có phải mục tiêu của đám Nhật Nguyệt là vì khôi phục ba cổng?
Phá vỡ ba cổng ư?
Chính là vì để ba cổng triệt để khôi phục!
Như thế thì lãnh tụ của bọn họ cũng có thể khôi phục, nếu không thì cần gì phải lén lút?
Cấm địa chẳng có một ai lén lút.
Tất cả cấm địa, dù là Hồn Vực thần bí nhất thì danh tiếng cũng có ở khắp mọi nơi, mọi người đều sẽ biết đến.
Nhưng mà, Nhân dẫn đầu cấm địa này lại không ai biết được.
Vô cùng thần bí!
Tô Vũ dường như đã bắt lấy trọng điểm.
Trong nháy mắt, hắn có một chút suy đoán, ánh mắt khẽ biến, có khả năng hắn đã đoán được rồi!
Thiên Môn có lẽ là do vị kia biến thành.
Nhật Nguyệt, Tinh, Văn, bao gồm cả cha mẹ của Nhật Nguyệt có lẽ cũng là vì khôi phục vị này nên mới tụ tập cùng nhau, vị này hẳn mới thật sự là tiên tổ của Nhân tộc cho nên Nhân tộc nhất hệ này đều có thể tu luyện Thiên Môn.
Bởi vì, huyết mạch truyền thừa từ viễn cổ đến!
Tô Vũ bật cười.
Đó chỉ là suy đoán nhưng lại xây dựng từ những manh mối hắn thu thập được cho nên khả năng rất lớn chính là như thết "Ta nghĩ ta hiểu được rồi"
Lúc này Tô Vũ một lần nữa phát huy ra trình độ suy đoán xuất thần của bản thân, hắn cảm thấy hắn sẽ không đoán sai.
"Cho nên, năm đó Tỉnh có thể theo ra có thể là bởi vì có liên quan tới Thiên Môn!"
"Tinh đi ra ngoài là vì muốn tìm Nhân Hoàng..."
Tô Vũ phán đoán một chút, là vì chuyện gì nhỉ?
Vì muốn đặn Nhân Hoàng đừng ngăn cản ba cổng mở ra sao?
Muốn để ba cổng khôi phục?
Bởi vì Thiên Môn có thể chính là Nhân Thụy, vị thủy tổ đầu tiên của Nhân tộc?
Nhưng đáng tiếc là đối phương không gặp được Nhân Hoàng mà lại gặp Tô Vũ, sau đó không thể không đưa Thời Gian Sách dung nhập thân thể Tô Vũ Điểm này tạm thời còn chưa rõ ràng lắm.
Nhưng Tô Vũ cũng đoán được một vài thứ không tầm thường.
Sau một khắc, hắn đột nhiên biến mất.
"Aaaaaa..."
Tiếng kêu thảm thiết thê lương không ngừng quanh quẩn, tiếp đó lôi đình biến mất, Nhật Nguyệt vốn đang bị ăn mòn tựa như bạch cốt lại được Tô Vũ phất tay treo lên lơ lửng, hơi thở của gã mong manh, mặt mũi tràn đầy tuyệt vọng.
Chỉ chốc lát mà thôi, gã kém chút đã bị giết chết nhiều lần.
Tô Vũ cười ha ha: "Chơi vui chứ?"
Nhật Nguyệt thở yếu ớt đáp: "Ngươi... rốt cuộc ngươi muốn làm gì?"
Tô Vũ cười nói: "Không muốn làm gì cả, chỉ muốn hỏi xem thiên địa của các ngươi ở đâu?"
"Cái gì?"
Tô Vũ bình tĩnh nói: "Thiên địa của Nhân Thụy ở đâu? Chẳng lẽ ở trong cổng sao? Các ngươi thế mà lại sinh hoạt trong cổng, đây là điều ta không thể nghĩ tới! Khó trách các ngươi hiểu rõ thiên địa này tới vậy. Nhân Thụy ấy vậy mà lại hóa thân thành cổng, đây cũng là chuyện ta không nghĩ tới! Các ngươi muốn đợi gã khôi phục sao?"
Tô Vũ cười xán lạn, mà ở trên không trung, Nhật Nguyệt cưỡng chế vẻ chấn động, mở miệng hôi: "Cái gì cơ?"
"Thú vị lắm!" Tô Vũ cảm khái một tiếng: "Rất thú vị! Có thể xem gã là thủy tổ của Nhân tộc sao? Khó trách các ngươi đều nguyện ý hiệu mệnh vì gã, thế nhưng..."
Tô Vũ cau mày: "Gã muốn đem thời đại này trở về cho nên gã đã chú định sẽ là kẻ địch của ta, ngươi có biết không?"
Nhật Nguyệt run rẩy nói: "Không... Ngươi... cũng là thời đại này... dù ngươi có khí tức dương gian thì ngươi cũng là thời đại này... Thủ lĩnh không phải kẻ địch của ngươi..."
"Văn Vương thì sao?" Tô Vũ bật cười.
Nhật Nguyệt rên rỉ thống khổ: "Hắc Mộ... Chúng ta... đều thuộc về thời đại này, Văn Vương... Văn Vương cũng có thể chung sống hoà bình... Đều là Nhân tộc cả mà.."
Tô Vũ thở dài một tiếng: "Ba cổng đều là địch!"
Lúc này, hắn bỗng nhiên cảm thán một tiếng, chất chứa đầy vẻ bi ai: "Ta nghĩ ta đã hiểu rõ lời của Nhân Hoàng rồi, ta nghĩ ta đã triệt để minh bạch vì sao y ôm thái độ thế kia đối với Tỉnh!"
"Bởi vì bọn chúng muốn khôi phục ở thời đại mới thì phải giết một người cùng giai! Nếu không giết thì chỉ có thể lựa chọn tụt giảm thực lực, thu nạp đây đủ dương khí để triệt tiêu âm khí! Nếu Nhân Hoàng vì Tinh là tổ tông của mình mà lựa chọn che chở, vậy thì rất nhanh thôi cường giả vạn giới đều sẽ bị giết sạch!"
"Chờ giết sạch cường giả vạn giới mà còn không đủ, đến lúc đó, vì mạng sống, có lẽ ngay cả Hợp Đạo, Vĩnh Hằng, Nhật Nguyệt đều trở thành mục tiêu của các ngươi!"
Tô Vũ thở dài một tiếng: "Ta nghĩ ta đã hiểu rõ rồi!"
"Đây là đạo tranh, là cuộc chiến thời đại"
"Các ngươi không cam tâm, các ngươi muốn khôi phục, thế nhưng các ngươi có từng cân nhắc tới vạn giới hay chưa?"
Lúc này Tô Vũ thật sự đã hiểu rõ ý của Nhân Hoàng.
Hắn ngẩng đầu nhìn trời, nhất thời tâm tình vô cùng phức tạp.
Nhân Hoàng nói không nên tin bất cứ một ai trong Thiên Môn, dù Nhân Hoàng biết Tỉnh là tiên tổ thì y vẫn không coi ra gì, bởi vì trách nhiệm của Nhân Hoàng không nằm ở vị tiên tổ đã chết trong mắt y kia mà là Nhân tộc đang sống tại vạn giới bây giờ.
Thiên Môn hoặc nên nói là Nhân mới thật sự là người che chở lớn nhất của thời đại kia, vị này còn muốn khôi phục toàn bộ thời đại!
Tô Vũ đã triệt để hiểu rõ.