Thanh âm của Tô Vũ cực kỳ đạm mạc, tiếp tục nói: "Ba cổng sắp mở, thế phân tranh đang lan rộng! Không tiến bộ thì sẽ phải chết! Kê yếu bị đào thải, người có khả năng tiếp tục tiến lên. Bản thân không được thì để người khác đứng trên, có lẽ cơ hội sống sót sẽ càng lớn! Đừng nghĩ tới việc tính kế hại chết chủ đại đạo của mình, bởi vì nếu đối phương chết rồi, kẻ phụ thuộc như ngươi cũng chưa chắc đã tốt hơn, một khi đại đạo triệt để đứt đoạn... toàn bộ mọi người trên đại đạo đều sẽ vẫn lạc!"
Đại đạo triệt để đứt đoạn là điều rất khó!
Bây giờ khi nói rằng đại đạo đứt đoạn thì tức là muốn ám chỉ tới đại đạo mà các cường giả đang phụ thuộc trên đó, hiển nhiên khi ấy thì đại đạo của riêng bản thân bọn họ vẫn còn, nhưng một khi đại đạo chủ đứt gãy thì toàn bộ những người trên đại đạo đều sẽ chết.
Chuyện này từng xảy ra ở những năm cuối Thượng Cổ, Nhân Hoàng đã làm đứt đoạn một số đại đạo, dẫn đến toàn bộ tu giả bám trên đó ngã xuống, chết không toàn thây, hôi phi yên diệt.
Đương nhiên loại đứt đoạn này thì người bình thường sẽ không làm được.
Lúc trước Tô Vũ cũng chẳng quá để ý, bây giờ hắn biết muốn triệt để làm đứt đoạn một đầu đại đạo, xóa bô nó khỏi thời không trường hà là chuyện cực kỳ khó khăn.
Nếu như là bình thường thì chỉ đứt đoạn bản thân ngươi mà thôi, người bám trên đại đạo vẫn có thể tiếp tục tu luyện, thậm chí có thể thừa cơ chấp chưởng đại đạo.
Tô Vũ khuyên bảo một câu cũng để miễn cho những người này nghĩ tới việc lừa giết chủ đại đạo, như thế thì rất dễ xảy ra chuyện.
Đương nhiên, hắn cũng đang nhắc nhở những vị chủ đại đạo kia phải biết thông minh hơn chút!
Đám người nhao nhao đồng ý.
Về phần có thể lừa giết chủ đại đạo hay không thì vẫn phải xem chính bọn hắn, chuyện này Tô Vũ cũng lười quản, tán tu đã quen với việc ngươi lừa ta gạt, cho nên chưa chắc họ đã không có khả năng này.
Bấy giờ, toàn bộ Quang Minh thành đều tiếp tục dung đạo đâu vào đấy.
Từng vị tán tu thấy kẻ dung đạo đầu tiên không vẫn lạc, mà còn chấp chưởng đại đạo mới thì đều buông xuống gánh vác, bắt đầu dung đạo.
Khuôn mặt lớn của Tô Vũ biến mất.
Hắn nhắm mắt bắt đầu tiếp nhận cảm ngộ truyền tới từ những đại đạo kia, tựa như đang tự mình thể nghiệm nhân sinh, mỗi người đều có phương thức tu luyện khác biệt, kinh lịch khác biệt, cảm ngộ khác biệt.
Cảm ngộ đại đạo là chuyện cần tích lũy mỗi ngày.
Giết người là cảm ngộ, lấy vợ sinh con là cảm ngộ, thất bại là cảm ngộ, chiến đấu cũng là cảm ngộ...
Thực ra từ lâu trước kia, Văn Minh Chí đã có năng lực như vậy, thậm chí nó có thể tự mình đi thể nghiệm cuộc sống của người khác, đây chính là điểm báo trước cho việc cảm ngộ đại đạo, chỉ là khi đó hắn không hiểu mà thôi.
Khi ấy Tô Vũ chỉ đơn thuần xem nó thành ký ức chứ không cảm nhận được thâm ý bên trong.
Khi ấy hắn thích nhất là dò xét ký ức của người khác, giả mạo người khác.
Những thứ khác thì hắn còn chưa thể tiếp xúc được.
Mà vào lúc này, cảm ngộ trong thiên địa mặc dù không giống như trước, không còn thấy tất cả ký ức nhưng nếu có những lý giải tương tự thì đều sẽ bị những người này đưa vào đại đạo của mình rồi truyền đến chỗ Tô Vũ.
"Chỉ mỗi thiên địa của ta như thế, hay thiên địa của bất cứ ai cũng sẽ như vậy?"
Bấy giờ, Tô Vũ cũng rơi vào trầm tư.
Hẳn thiên địa nào cũng đều là như thế nhỉ?
Trong khi mọi người tu luyện, kỳ thật ta cũng đang tiếp thu những tin tức, những cảm ngộ này, thời không trường hà... Tô Vũ không dám tưởng tượng thêm nữa, chẳng biết rốt cuộc Thời Gian Chi Chủ mạnh tới mức nào?
Bởi vì vô số năm qua, tất cả mọi người đều tu luyện, ngoại trừ người khai thiên thì ai nấy đều phụ thuộc vào thời không trường hà.
Nếu Thời Gian Chi Chủ là kê địch, hắn thật sự có thể địch nổi sao?
Sự tồn tại mà trong thiên địa của y đã ra đời rất nhiều Cấm Địa Chi Chủ ấy đang ở đâu?
Rốt cuộc y mạnh tới cỡ nào?
Tô Vũ vừa hấp thu cảm ngộ của những cường giả kia vừa thầm suy ngẫm, hắn chỉ hấp thu cảm ngộ của một bộ phận cường giả mà bây giờ đã bắt đầu có xu hướng bước vào 29 đạo.
Cảm ngộ của những vị thế hệ trước này giúp Tô Vũ tiết kiệm vô số thời gian.
Hắn tiến bộ rất nhanh.
"Văn Vương khai thiên, vì sao y không lựa chọn để cho người ta dung đạo nhỉ?"
Tô Vũ rơi vào trầm tư, rất nhanh hắn đã hiểu ra, bởi vì khi đó cường giả không nhiều, đối với Văn Vương mà nói dung nhập thiên địa thì cũng không thể tăng lên quá nhiều.
Ngược lại sẽ khiến thiên địa của y bại lộ.
Phải biết, Tô Vũ dung nhập rất nhiều vị nhất đẳng và nhị đẳng, đến khi đạt được 28 đạo thì muốn tăng lên cũng cực kỳ khó.
"Thiên địa không phải vạn năng!"
"Khi những người này cảm ngộ vô dụng đối với ta thì chẳng có cách nào giúp ta tiến thêm một bước, khi đó dung nhập nhiều người hơn nữa thì cũng chỉ là gia tăng một chút lịch duyệt, không thể mang đến lợi ích thiết thực gì"
"Trong thiên địa của Văn Vương không có nhiều đại đạo, dù muốn dung nhập thì cũng nên lựa chọn cường giả..."
Kỳ thật Văn Vương có không ít đại đạo, Nhân Hoàng còn ít hơn y một chút.
Nhưng so với Tô Vũ dung nhập ba ngàn đại đạo ở vạn giới thì họ so ra vẫn ít hơn rất nhiều.
Thời khắc này, Tô Vũ cũng có một chút trải nghiệm mới đối với mấy việc này.
Hắn lại nhìn những người trong thiên địa, bỗng nhiên sinh ra một ý niệm trong đầu...
Nếu những người này là Ma Tổ, Tiên Tổ, Thần Tổ, Nhân Tổ...
Bọn họ mà đấu tranh với nhau thì liệu mình có quản họ không?
Chưa hẳn!
Nếu thật sự đến tình trạng bản thân vượt hơn tất cả thì Tô Vũ cũng chưa chắc đã quản bọn họ.
Có phải đây cũng là ý của Thời Gian Chi Chủ hay không?
Nếu Thời Gian Chi Chủ còn sống, vậy có phải hắn ta cũng sẽ giống như mình bây giờ...
Tô Vũ còn quản là bởi vì hắn cần chiến lực của những người này, nhưng khi hắn không cần nữa thì hắn sẽ đi quản bọn họ hay sao?
Đây là nguyên nhân Thời Gian Chi Chủ không xuất hiện sao?
"Kiếp nạn ba cổng có lẽ chưa chắc đã là chuyện øì xấu... Đứng tại góc độ của Thời Gian Chi Chủ thì có lẽ chỉ đơn thuần vì đổi mới, không để cho một số lão nhân một mực bá chiếm đại đạo..."
"Thiên đạo vô tình, Thời Gian Chi Chủ hệt như là thiên đạo, chế tạo ra kiếp nạn, chế tạo nên quy tắc!"
Đến bước này, Tô Vũ cũng mơ hồ hiểu được mực đích của kiếp nạn ba cổng.
Liệu có phải ba cổng là vì người mạnh nhất của thời đại không cam tâm thời đại ấy bị hủy diệt, nên mới lưu lại cho thời đại một chút hi vọng sống, sau đó muốn Đông Sơn tái khởi?
Nếu không, ba thời đại đều nên hủy diệt chứ không phải còn có thể xuất hiện một lần nữa!
Cổng là con đường duy nhất thông hướng vạn giới.
"Nếu ba cổng là cường giả, là người mạnh nhất thời đại ấy hoặc là người khai thiên...
phải chăng điều này đại biểu người khai thiên mới là kẻ duy nhất có thể kết nối hiện đại và quá khứ..."
Vì sao nhất định phải là người khai thiên?
Tô Vũ phán đoán, cân nhắc một chút, kẻ có thể khai thiên đã siêu việt hơn hết thầy cho nên mới có thể đả thông quá khứ và hiện tại, lưu cho thời đại diệt vong một chút hi vọng sống.
Nếu là hắn thì cũng có thể xem như cánh cổng thứ tư.
Cuối cùng hắn chiến bại, vạn giới cũng chiến bại, không cách nào địch nổi cường giả ba cổng, vậy thì liệu hắn có vì vạn giới mà lưu lại một chút hi vọng sống, hóa thân thành cổng, thiên địa làm cổng, phong tỏa vạn giới, hóa thành dấu hiệu của một thời đại?