Tử Linh Chi Chủ đột nhiên cười lạnh một tiếng: "Ngươi ra ngoài đi! Có khả năng tên họ Văn tới gần chỗ ta rồi, ta không cảm ứng được, gia hỏa này thiện về thủ đoạn thu liễm, đại đạo nội uẩn, không phải khai thiên thì chính là ẩn tàng trong đại đạo. Đại khái có lẽ là y đã khai thiên, thiên địa tại vạn giới cho nên rất khó phát hiện ra"
Hắn ta nhìn về phía Minh Thổ: "Đối phương hẳn là muốn đối phó với ngươi, ta thấy vận rủi của ngươi ngập đầu, ngươi mau dụ y ra đi"
Mặt mũi Minh Thổ trắng bệch.
Ta đi dụ Văn Vương ư?
Ta cũng đâu phải đối thủ của Văn Vương.
Nếu lỡ như...
Tử Linh Chi Chủ lạnh lùng nói: "Sợ cái gì? Y còn có thể là đối thủ của ta à? Dụ ra rồi đánh chết tên chó chết này! Một mực dạo qua đạo lại chỗ ta, nếu không phải ta bị người nhìn chằm chằm nên mới mặc kệ y, không thì đã sớm nện chết y rồi!"
Rồi hắn ta lại cười lạnh: "Cũng tốt, cho y biết không phải ai cũng có thể trêu chọc. Lần trước tên Tô Vũ ở vạn giới thôn phệ bản nguyên của ta cũng mặc áo bảo trắng, khả năng là còn có quan hệ với y, có thể là huyết mạch đồng nguyên... cũng tính là người của y đi!"
Minh Thổ bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là nói: "Chủ thượng, vậy ta đi dụ y ra sao?"
"Đương nhiên!"
"Nhưng Văn Vương là kê khôn khéo, một khi ta chủ động ra ngoài, y sẽ nhận ra đó là cạm bãy.."
"Sợ cái gì, biết thì thế nào?"
Nói nhảm, y sẽ nuốt môi thôi.
Đương nhiên, lời này hắn ta cũng không dám nói.
Minh Thổ lằng nhà lằng nhằng nửa ngày, dưới ánh mắt nghiêm nghị của Tử Linh Chi Chủ đành phải bất đắc dĩ rời đi.
Quá xui xẻo! Ta đúng là vận rủi ngập đầu!
Có đôi khi chủ thượng chưa hẳn đã đáng tin cậy.
Chờ ông ta đi rồi, Tử Linh Chi Chủ vẫn đứng chắp hai tay sau lưng, rơi vào trầm tư.
Lá gan của họ Văn cũng không nhỏ, lúc này đến chỗ ta mà thật sự dây dưa với ta thì dù ta không giết ngươi, đám Pháp kia cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi. Hội nghị cấm địa nói là vì Thiên Môn nhưng rõ ràng chính là vì đối phó với ngươi.
"Có lẽ có thể lợi dụng y"
Hắn ta mỉm cười đạp không rời đi, hắn theo sau Minh Thổ nhưng cũng không áp sát quá gần.
Quá gần rồi bị tên kia phát hiện thì biết làm sao bây giờ?
Cùng lúc đó.
Tô Vũ vừa đến khu vực Tử Linh Địa Ngục thì bỗng nhiên trong Tử Linh Địa Ngục có một đạo khí tức cường đại sôi trào lên, phút chốc, một vị cường giả bay ra.
Minh Thổ Đại Đế phẫn nộ quát: "Hai tôn trên 16 đạo theo ta đến Quang Minh thành!
Thiên Khung Sơn thật to gan, lại dám lấn lướt Tử Linh Địa Ngục chúng ta!"
Ngay lập tức, hai vị nhất đẳng đông loạt bay ra.
Tô Vũ thì hơi sững sờ.
Hô lớn tiếng như vậy làm gì?
Tức giận thế cơ á?
Không đúng!
Bên kia, ta không để Khúc liên lạc với ngươi, chỉ để họ tiếp tục câu cá mà thôi, còn chưa tới lúc ngươi nên ra sân đâu.
Tô Vũ ngơ luôn rồi.
Thế mà dụ được Minh Thổ qua đó luôn sao?
Thế này thì phiền toái lắm, bởi vì Hắc Long bị dung nhập đại đạo, Minh Thổ mà tới thì mọi chuyện sẽ bại lộ.
"Tình huống gì đây?"
"Khúc không nghe lời của ta sao?"
Tô Vũ nhíu mày, không đến mức đó mới đúng.
Khúc có ngu tới mấy thì cũng biết lúc này mà dụ Minh Thổ qua thì không có lợi ích gì.
Ta bảo các ngươi dụ Tu La Sử, sao các ngươi lại dụ Minh Thổ luôn rồi?
"Không thích hợp!"
Tô Vũ nhìn ba đại cường giả phương xa mà rơi vào trầm tư.
Nhất thời, hắn lại không biết là điểm nào không thích hợp.
Ta mới vừa tới, chẳng lẽ ông ta đang diễn kịch?
Diễn kịch cho ai nhìn?
Không phải là cho ta xem đấy chứ?
Làm sao có thể!
Không có ai biết tới sự tồn tại của ta mà.
Tô Vũ bật cười, huống chỉ, ta chính là Quang Minh thành chủ, nếu diễn kịch cho ta nhìn thì cũng sẽ không nói những lời kia, đây không phải là sẽ khiến cho ta hoài nghĩ sao?
"Hửm?"
Tô Vũ chợt nảy sinh một ý tưởng, không phải cho ta nhìn... chẳng lẽ là diễn cho người khác nhìn?
Ai nhỉ?
Một lát sau, hắn mơ hỏ đã hiểu ra, chẳng lẽ là diễn kịch cho Văn Vương xem?
Văn Vương ở gần đây sao?
Tô Vũ rơi vào trầm tư, nghe nói Văn Vương cũng đã tới bên này mấy lần.
"Văn Vương tới chỗ này rồi ư?"
Tô Vũ nhìn chung quanh một lượt, nhất thời lòng hắn hơi hơi hồ nghi.
Cổ quái!
Tô Vũ nhìn Minh Thổ diễn kịch, lòng hắn cảm thấy kỳ quái, đương nhiên hẳn là không có quan hệ gì với hắn bởi vì không có ai biết tới sự tồn tại của hắn.
Cho nên, tất nhiên là vì Văn Vương.
Ta hiểu rồi!
Nghe nói Văn Vương đắc tội Tử Linh Chi Chủ... Còn vì sao mà y lại đắc tội thì Tô Vũ đã vô thức quên lãng, nghe nói là ở vạn giới có người dò xét hang ổ của Tử Linh Chi Chủ khiến cho vị này nổi giận nên mới giận chó đánh mèo lên Văn Vương.
Nhưng mà có quan hệ gì với ta đâu!
Đội nồi cho nhau mà thôi, ai không may thì kẻ đó cõng nôi, Tô Vũ cũng đâu phải chưa từng đội nồi cho bọn gia hỏa này, chuyện mà mấy vị Văn Vương làm ra năm đó đã để Tô Vũ và mọi người phải gánh cũng không ít.
Cho nên, đối với mấy chuyện đội nồi nho nhỏ thế này, Tô Vũ căn bản không thèm để ý.
Bây giờ hắn đang trốn trong âm thầm, không hề nhúc nhích.
Câu cá hả?
Câu Văn Vương sao?
Thú vị lắm!
Về phần Văn Vương có dễ dàng bị câu hay không, Tô Vũ cảm thấy cũng không đáng ngại, nếu y bị lừa dễ thế thì Văn Vương đúng là tên ngớ ngẩn.
Thủ đoạn câu cá của Tử Linh Chi Chủ không cao minh tí nào.
Quá mức đột ngột!
Minh Thổ Đại Đế muốn ra ngoài thì làm gì lại gây ra động tĩnh lớn như vậy, nhà ai đem cường giả 20 đạo đi đối phó với tán tu mà lại gióng trống khua chiêng thế kia?
Lúc này Tô Vũ ẩn trong âm thầm, chuẩn bị xem kịch vui.
Thậm chí là hắn còn chờ mong thấy được thủ đoạn của Văn Vương một lần.
Văn Vương cơ hồ là con đường tu luyện mà Tô Vũ nương theo, nhưng hắn chưa từng thấy đối phương bao giờ, mấy lần gặp gỡ cũng chỉ là bóng lưng hoặc là cách không đối thoại, thật sự chưa từng đối mặt tiếp xúc.
Đối với Văn Vương, Tô Vũ cũng cực kỳ hiếu kì.