Cùng lúc ấy.
Ở biên giới Tử Linh Địa Ngục, một tôn cường giả mặc bạch bào khẽ biến sắc.
Cái quỷ gì thế?
Ta vừa tới thôi, thế mà lại bị phát hiện rồi?
Tên Minh Thổ kia đang cố ý sao?
Mấu chốt là ta không có hứng thú với Minh Thổ, ngươi lôi Minh Thổ ra dụ ta là có ý gì?
Văn Vương nhíu mày không thôi.
Một bên, Võ Vương ngồi xếp bằng giữa hư không, khí tức dao động lợi hại nhưng đều bị Văn Vương phong tỏa.
Thấy Văn Vương bất động, Võ Vương khẽ run run nói: "Sao... lại không đi..."
"Hình như bị phát hiện!"
Văn Vương nhíu mày, nhịn không được thầm mắng một tiếng, tiếp đó y khẽ nói: "Mặc kệ, vô luận như thế nào thì cũng phải để cho ngươi an tâm tấn cấp, nơi này là thích hợp nhất! Tấn cấp ở đây thì chúng ta chỉ cần đối mặt Tử Linh Địa Ngục phản phệ, nhưng tại địa phương khác thì khả năng sẽ có thêm nhiều vị Cấm Địa Chi Chủ truy sát!"
Toàn thân Võ Vương run rẩy, không phải sợ mà là đang nhẫn nhịn thống khổ khi đại đạo nhập thể, hắn hơi rên rỉ: "Lão Văn, ngươi... rốt cuộc muốn ta tấn cấp ở đâu?"
"Nói nhảm, không phải đã nói rồi sao? Tử Linh Địa Ngục!"
Tròng mắt Võ Vương sắp trừng rớt ra rồi.
Đậu mát!
Ngươi nói cái gì?
Ngươi dẫn ta tới đây, ta cứ cho là ngươi đã tìm được chỗ an toàn, hóa ra vương bát đản này muốn giết chết ta, ngươi muốn ta nuốt đạo tấn cấp tại Tử Linh Địa Ngục ư?
Văn Vương thở dài, y lười giải thích nhiều.
Nói nhảm, ngươi thì biết cái gì.
Nơi này là an toàn nhất.
Không sai, Tử Linh Chi Chủ giống như chúng ta, đều là nhân vật mà người người kêu đánh, tấn cấp ở đây thì dù động tĩnh có lớn, đám Cấm Địa Chi Chủ có biết có tới cũng sẽ không công kích tại Tử Linh Địa Ngục. Cho dù Tử Linh Chi Chủ nói rằng chuyện không có quan hệ gì với hắn thì đại khái cũng không ai thèm phản ứng.
Cùng nhau bị đánh!
Đều là người xấu, nếu Văn Vương tới đây thì đương nhiên sẽ bị coi thành mục tiêu chung mà đánh mới đúng.
Khi đó vì bảo trụ Tử Linh Địa Ngục, Tử Linh Chi Chủ chỉ có hai lựa chọn, thứ nhất, cấp tốc xử lý Văn Vương để thể hiện sự trong sạch!
Thứ hai, xử lý đám Cấm Địa Chi Chủ, bởi vì những tên kia muốn giết hắn.
Nếu có thể giết Văn Vương và Võ Vương... Một khi bị lôi vào cuộc, Cấm Địa Chi Chủ tất nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội.
Văn Vương đành phải đặn dò: "Đừng nói nhảm, nhớ kỹ, chúng ta đi vào để đột phá, nhớ rõ một điểm. Nếu Tử Linh Chi Chủ đánh ngươi, ngươi liền điên cuồng đánh Tử Linh Địa Ngục của hắn, ngươi đánh không lại hắn nhưng ngươi chạy được mà, vừa chạy vừa phá hư Tử Linh Địa Ngục... Kéo dài thời gian chờ đám Cấm Địa Chi Chủ đến!"
Những người khác đến rồi thì mới là cơ hội sống sót!
Thực sự quá châm chọc!
Địch nhân đến mới có thể sống sót.
Nhưng đây cũng là tính toán của Văn Vương, là thủ đoạn bảo mệnh tốt nhất.
Nếu không, đột phá ở chỗ khác thì một khi bị vây quanh, họ sẽ phải chết không cần nghi ngờ.
Nếu như Cấm Địa Chi Chủ không đến, sớm muộn gì họ cũng sẽ bị Tử Linh Chi Chủ đánh chết, cho nên tất cả nhất định đều phải góp mặt.
Võ Vương sắp mắng chết y rồi.
Tên điên!
Chúng ta đột phá trong nhà người ta có thích hợp không?
Hắn nhịn không được nói: "Vậy... Vậy nếu hắn cứ kiên trì đánh chết chúng ta thì sao?"
Đừng nói không đột phá, đột phá rồi thì ta cũng đánh không lại tên kia đâu!
Vị kia chính là người khai thiên thứ hai.
Vô cùng cường đại!
Chọc tới người ta rồi người ta triệu hoán thiên địa tới, song thiên hợp nhất, lần trước hắn có thể đánh chết một vị Cấm Địa Chi Chủ thì lần này cũng có thể đánh chết hai người bọn họ.
Văn Vương cười: "Sợ cái gì? Nếu như liều mạng thì hắn cũng không chịu nổi, nói không chừng còn sẽ thỏa hiệp! Ta cũng không có cách nào khác, ngươi cứ nhất định phải đột phá vào lúc này, hiện tại các đại cấm địa đều đạt thành nhất trí... Nếu ngươi đột phá sớm hơn mấy ngày thì đâu có nhiều chuyện đến vậy, những người khác chưa hẳn đã quản, chúng còn ước gì chúng ta dây dưa với Pháp ấy chứ!"
Y cũng rất bất đắc dĩ.
Trách ta sao?
Phải trách chính ngươi ấy, không sớm không muộn, nhất định cứ phải đột phá vào lúc này, còn làm trễ nải không ít công phu của ta, bây giờ, ta chỉ có thể làm như vậy mà thôi.
Cầu phú quý trong nguy hiểm!
Thành công thì Võ Vương đột phá, Tử Linh Chi Chủ và Cấm Địa Chi Chủ khai chiến, y sẽ nhìn xem có thể thừa cơ làm gì đó hay không. Nếu thất bại... đến lúc trọng yếu nhất, y sẽ thử triệu hoán thiên địa ra thử.
Cùng lắm thì đánh một trận ác liệt với đám gia hỏa này!
Thế nhưng... tại sao Tử Linh Chi Chủ lại phát hiện ra ta đang ở phụ cận?
Ta đã giấu rất kĩ rồi.
Dù sao cũng là cường giả 31 đạo rưỡi, ta cũng không vào thiên địa của ngươi mà ngươi liền phát hiện ta sao?
Văn Vương lập tức mất hẳn tự tin.
Gặp quỷ à?
Nếu dễ dàng bị phát hiện thế này thì ta sớm đã bị Pháp xử lý, còn có thể sống đến bây giờ được chắc?
"Kỷ quái!"
Văn Vương cảm thấy rất lạ, cũng cảm thấy rất bất đắc dĩ, nếu mà sớm bị phát hiện thì mọi chuyện thật sự sẽ rất nguy hiểm.
Mà Võ Vương cũng cảm thấy bất đắc dĩ.
Hắn nhìn về phía thế giới đen như mực trước mặt, cảm thấy Văn lão nhị muốn đưa mình vào địa ngục, quá tàn nhãn, thế mà lại để ta đánh vào tận hang ổ của Tử Linh Chi Chủ.
Nghĩ đến nơi này, hắn bỗng nhiên nói: "Đúng rồi, ngươi bảo ta vừa đánh vừa chạy, vậy còn ngươi thì sao?"
"Ta ư?
Văn Vương cười nói: "Đương nhiên là ta ở bên ngoài tiếp ứng! Thuận tiện làm cho động tĩnh đột phá của ngươi lớn hơn nữa, nếu không ở trong thiên địa của hắn mà bị hắn che đậy khí tức thì dao động sẽ rất yếu ớt, chẳng phải là ngươi sẽ chết chắc à? Lúc hắn đánh ngươi, ta sẽ đi chế tạo động tĩnh lớn để các cấm địa đều cảm nhận được... như thế ngươi mới có cơ hội sống!"
Y vẫn phải giải thích cho Võ Vương một chút, không giải thích là không được, y sợ gia hỏa này sẽ làm loạn.
Võ Vương rất thống khổ: "Lão nhị, không còn cách khác sao?"
Ta không muốn đi!
Thật là đáng sợ!
Bởi vì rõ ràng là đánh không lại, hắn còn rất chán ghét tử khí của đối phương, phiền lắm.
"Ngậm miệng, cứ như vậy đi"
Văn Vương mắng một tiếng, không phải là vì ngươi thì ta có thể làm như vậy à?
Ngươi 32 đạo mà cũng chỉ là cục vướng víu... Đương nhiên, thật sự đến 32 đạo thì cũng là cục vướng víu cường đại, có thể giúp mình làm mấy chuyện công kích, vũ phu không đánh thì làm gì?
Võ Vương càng thêm tuyệt vọng.
Thôi được rồi, chỉ có thể như thế.
Hi vọng lão nhị đáng tin cậy.
Bất quá, lúc này Văn Vương lại hơi chân chờ, bởi vì lặng lẽ tiến vào so với việc đối phương có chuẩh bị rồi tiến vào là không giống.
Y nhìn Minh Thổ mang người cẩn thận từng li từng tí bay đi, nhìn là thấy rõ ông ta rất khẩn trương.
Văn Vương trợn trắng mắt.
Trình độ diễn kịch này mà cho là ta không nhìn ra à?
Thôi được, trước hết cứ ẩn núp đã.
Còn chưa xác định có phải đối phương nhằm vào ta không mà.
Biết đâu là Cấm Địa Chi Chủ khác thì sao?
Ai biết được!