Vạn Tộc Chi Kiếp (Bản Dịch Full)

Chương 3692 - Chương 3692: Văn Vương Xui Xẻo.

Vạn Tộc Chi Kiếp
Chương 3692: Văn Vương Xui Xẻo.
 

Lúc này, sau lưng Minh Thổ có một cái bóng mở ẩn vào hắc ám, tóc đen áo bào đen cũng vô cùng an tĩnh.

Lấy Minh Thổ Đại Đế làm hạch tâm, ba phương phân biệt tại ba hướng ẩh giấu đi rất kĩ.

Tô Vũ yếu nhất trong số đó!

Nhưng hắn có thiên địa bao trùm, cũng có thể che lấp đại đạo, nếu là cường giả bình thường thì đại đạo sớm đã bị quét ra rồi, có điều đến cấp độ như Tô Vũ thì ngay cả Tử Linh Chi Chủ đều không thể nhìn thấy lực lượng đại đạo.

Về phần Võ Vương, hiện tại hắn cũng đang ở rìa biên giới, lại có Văn Vương giúp đỡ che lấp nên tạm thời vẫn không bị phát hiện.

Tô Vũ núp trong bóng tối vẫn còn ôm mong đợi nho nhỏ.

Đánh đi chứ!

Từ khi hắn vào Thiên Môn vẫn chưa từng thấy Văn Vương và Võ Vương xuất thủ, lòng hắn cũng rất buồn bực, những năm qua hai vị này chỉ làm người qua đường thôi đúng không?

Một hai tháng rồi mà chẳng đánh nhau trận nào.

Uổng cho danh tiếng của Võ Vương!

"Đánh nhau là tốt nhất, không đến mức lập tức bị đánh chết là được... Ta sẽ tìm cơ hội, xâm nhập Tử Linh Địa Ngục để xem thử rốt cuộc Tử Linh Chi Chủ phác hoạ thiên địa thế nào..."

Tham khảo một chút là được.

Ba phương đều đang đợi.

Tô Vũ cảm thấy đối phương hẳn là đang dụ Văn Vương, Văn Vương cảm thấy chưa chắc là Tử Linh Chi Chủ đã tìm mình, mà Tử Linh Chi Chủ lại cảm thấy chắc chắn Văn Vương đang giấu trong bóng tối, chuẩn bị đối phó với mình.

Chờ!

Chờ một phương không nhịn được trước mới thôi.

Võ Vương cảm giác mình sắp không nhịn nổi rồi, lòng hắn hơi buồn bực.

Rốt cuộc Văn lão nhị muốn đợi đến lúc nào?

Còn nữa, hắn cũng nhịn không được rồi: "Minh Thổ ngớ ngẩn, đi vòng vo bảy tám vòng ở đây mãi, lão nhị, có phải có chuyện gì rồi không?"

Giờ ngươi mới nhìn ra sao? Văn Vương thực sự cạn lời.

Bọn họ nhịn không được mà Tử Linh Chi Chủ cũng sắp nhịn không nổi.

Không có ở đây sao?

Không có khả năng!

Hắn ta có thể mơ hỏ cảm nhận được phụ cận có kẻ đang ngó chừng bên này, mà vận rủi trên người Minh Thổ vẫn chưa hề biến mất.

"Hừ!"

Muốn ẩn núp ở chỗ ta ư? Không có khả năng!

Quá rõ ràng là ngươi đang xem thường ta.

Tung hoành thiên địa vô số tuế nguyệt, những chuyện này mà ta còn nhìn không thấu sao?

Sau một khắc, hắn ta cũng chịu không được hành vi đi vòng vèo của Minh Thổ nữa, bỗng nhiên một cỗ dao động khuếch tán ra, càn quét khắp tứ phương, chất chứa vẻ lạnh lùng: "Đã tới mà còn không ra?"

Im ắng!

Tô Vũ không hề cảm thấy khẩn trương, không phải nói ta, ta và Tử Linh Chi Chủ đâu có quen, hắn cũng không biết ta đã tới nơi đây.

Hiển nhiên, hắn ta đã phát hiện ra Văn Vương!

Ban đầu Văn Vương vẫn giữ im lặng.

Nhưng sau một khắc, Tử Linh Chi Chủ lại cười lạnh: "Ngươi một mực có ý đỏ với Minh Thổ, thật sự tưởng rằng ta không phát hiện được ngươi sao?"

Văn Vương chợt cảm thấy kì quái.

Không có mài!

Đang êm đẹp ta ôm ý đồ với một tu giả cỏn con làm gì?

Không cần phải làm vậy!

Nói như vậy, thật sự không phải nhắm tới ta à?

Văn Vương hơi hậm hực, là ai nhỉ?

Tên vương bát đản nào bỗng nhiên có ý đỏ với Minh Thổ rồi bị Tử Linh Chi Chủ phát hiện, lần này liên lụy tới cả ta, thật là xui xẻo!

Mà lúc này, Tô Vũ cũng cảm thấy kì lạ.

Văn Vương đang yên lành lại có ý đồ với Minh Thổ làm gì?

Nhân vật này không có ảnh hưởng gì tới ngài mài!

Ngược lại thì Minh Thổ là đối tượng mà Tô Vũ nhắm tới, nhưng điều kiện tiên quyết là lực lượng đại đạo của gia hỏa này không kết nối với Tử Linh Địa Ngục, mà gì thì gì, cũng phải đợi đến khi hắn bại lộ đã rồi nói.

Hắn một mực lăm le Minh Thổ nhưng không phải vẫn chưa ra tay sao?

Hẳn không phải đang nói ta đâu!

Lúc này, thân ảnh Tử Linh Chi Chủ hiện lên, cười lạnh: "Không dám ra sao? Đám người mặc bạch bào như các ngươi toàn là đồ âm hiểm nhát gan!"

Lời này khiến Tô Vũ và Văn vương đều ngây ngẩn.

Nói ta à?

Nhưng mà sự tình hơi không khớp lắm.

Rốt cuộc thì Tử Linh Chi Chủ đang nói với người nào?

Tô Vũ càng thêm phiền muộn, ngươi có đang nói với Văn Vương không vậy? Văn Vương cũng mặc áo bào trắng, nhưng Văn Vương đâu có ý đồ gì với Minh Thổi Chẳng lẽ nói ta sao?

Nhưng không có ai biết tới sự tồn tại của ta mà!

Kỳ quái!

Mà vào thời khắc này, một cỗ dao động càn quét tứ phương, không gian cũng khẽ chấn động, một cỗ tử khí nhàn nhạt bắt đầu lan tràn.

Trên trán Tử Linh Chi Chủ hiện ra một con mắt.

Giống như tử thần quan sát thương sinh.

Con mắt kia nương theo dao động mà lan tràn ra, trong mắt chiếu rọi ra bản chất của thế giới, mục nát, cô quạnh, suy sụp, phá diệt.

Thanh âm của Tử Linh Chi Chủ tiếp tục truyền vang: "Thật sự cho rằng bản tọa không tìm thấy ngươi ư? Nực cười! Dù cho ngươi mở thiên địa thì ta cũng có thể tìm ra được ngươi!"

Hắn ta đang nói với Văn Vương.

Hắn ta vẫn cảm thấy Văn Vương đã mở thiên địa, đại khái là mở ở vạn giới.

Lúc này, Tô Vũ lại hơi khẩn trương, chẳng lẽ không phải nói với Văn Vương mà là Tử Linh Chi Chủ thật sự đã biết mình tới đây rồi?

Bởi vì những lời hắn ta nói rất giống với mình.

Đương nhiên, có lẽ Văn Vương cũng rất phù hợp.

Bây giờ Tô Vũ cũng cảm nhận được cỗ dao động kia đang cấp tốc lan tràn, mắt thấy đã sắp sửa lan đến phía hắn. Tô Vũ khẽ nhíu mày, đối phương cũng là người khai thiên, là cường giả đỉnh cấp.

Hắn ta nói có thể phát hiện, khả năng là hắn ta thật sự có thể phát hiện được bản thân mình đang ẩn giấu trong bóng tối.

Nếu ta không chạy thì sao?

Ta đã từng đắc tội vị này, rất nguy hiểm!

Đối phương cường đại như vậy, ta cũng thật là xui xẻo, hình như hắn đang hướng về phía ta mà đi, nhưng ta vừa tới thôi mà, tại sao lại bị phát hiện rồi?

Tô Vũ vô cùng phiền muộn.

Ngay khi Tô Vũ vừa định trốn chạy, bỗng nhiên, con mắt thứ ba của Tử Linh Chi Chủ đột nhiên nhìn về một hướng, ở nơi đó chợt có lực lượng đại đạo dao động kịch liệt!

Chỉ trong nháy mắt, hai thân ảnh hiện lên.

Văn Vương trợn trắng mắt.

Y rất phiền muộn.

Không phải ta ẩn giấu không tốt mà là Võ Vương sắp đột phá, đại đạo dao động quá lợi hại, hơi bị dẫn dắt một chút bèn dẫn đến đại đạo ba động.

Mẹ nó, quá xui xẻo!

Hôm nay đi ra ngoài y giãm phải cứt chó à?

Văn Vương thật sự rất phiền muộn, y cách không nhìn về phía Tử Linh Chi Chủ, giọng chất chứa bất đắc dĩ: "Ngươi phát hiện ra ta từ sớm rồi à?"

Có thể thần kì như thế sao?

Y không cảm thấy như vậy.

Tử Linh Chi Chủ lạnh lùng nở nụ cười đây đắc ý, âm lãnh nói: "Ngươi nấp rất kỹ, ngươi sai ð chỗ không nên có ý đồ với Minh Thổ! Mà ác ý ấy còn quá rõ ràng, Tử đạo, Ác đạo đều là như thế! Ác ý từ ngươi quá rõ ràng, bản tọa đâu có bị mù! Chẳng lẽ ta lại không nhìn ra? Ngươi quá coi thường ta rồi!"

Quả nhiên, hai tên cháu trai này thật sự đang ở đây.

Ghê tởm!

May là ta phát hiện ra, nếu không Minh Thổ có thể sẽ gặp nạn.

Văn Vương lại bó tay thật rồi, nhịn không được nhìn về phía Võ Vương: "Ngươi có ý đồ với Minh Thổ sao?"

Võ Vương tỏ ra vô tội, buồn bực nói: "Ta ôm ý đỏ gì với bộ xương khô đó chứ? Cũng đâu có thể ăn được!"

Nói gì thế hả?

Võ Vương cảm thấy Văn lão nhị điên rồi, thế mà lại đi hỏi mình vấn đề như vậy.

Thực ra Văn Vương cũng cảm thấy cổ quái, y rất vô tội, nhìn thoáng qua bốn phía rồi khẽ lẩm bẩm nói: "Ta cũng không có ý đồ gì với thủ hạ bộ xương khô kia của ngươi, nếu có thì ngươi cũng không dễ dàng cảm ứng được như vậy... Ngươi thế này là đang đổ oan cho ta!"

Hình như ta bị nghi oan rồi.

Nếu mà có ý đồ gì với Minh Thổ thì đâu dễ bị phát hiện thế kia!

Nơi xa, Tử Linh Chi Chủ nhìn y rồi bật cười.

"Vịt chết vẫn còn mạnh miệng!"

Bị ta phát hiện rồi mà ngươi còn phủ nhận!

Nhưng Văn Vương biết y thực sự phải đội nỏi cho kẻ khác, hoàn toàn không có quan hệ gì với y hết, mẹ nó, y còn chưa từng nghĩ tới tên Minh Thổ, thế thì liên quan gì với ta chứ?

Tên cháu trai nào đang làm chuyện thất đức thế này?

Dám có ý đồ với Minh Thổ... Không tôi!

Nếu yếu thì ai lại dám đối phó với một vị cường giả 28 đạo!

Cho nên y thật sự không nghĩ đến Tô Vũ, dù y đoán được Tô Vũ đã tiến vào nhưng dẫu vậy thì y cũng không nghĩ tới hắn. Một tên nhóc trước đó không lâu vẫn là Nhật Nguyệt khai thiên, tiến vào sau cổng chưa bao lâu thì sao đám đi đối phó với Minh Thể?

Bình Luận (0)
Comment