Cùng lúc đó.
Tô Vũ thoáng ngây người, Tử Linh Chi Chủ thông qua địch ý mới dò xét được gì đó sao?
Nói như vậy... đây là do ta?
Văn Vương bị phát hiện rỏi, phủ nhận là chuyện không cần thiết.
Xem ra là do ý nghĩ của ta chiếu rọi đến thiên địa.
"Quả nhiên là đã kết nối thiên địa!"
Tô Vũ hiểu rõ, nếu không Tử Linh Chi Chủ sẽ chẳng thể dễ dàng cảm ứng được, đồng thời Tô Vũ cũng cực kỳ cảnh giác, những cường giả này lợi hại như vậy sao?
Vậy ta phải khiêm tốn một chút.
Hắn cấp tốc che giấu hết thảy suy nghĩ của mình.
Kiếp nạn đại đạo hơi dao động, nhanh chóng che lấp hết thảy.
Lặng im đại đạo phát động!
Hắn cũng cảm giác được hình như bản thân lại khiến Văn Vương đội nỏi rồi, hóa ra đúng là bởi vì ta nên y mới bị phát hiện sao?
Bất quá cũng không tính là cõng nôi, Văn Vương tới rồi, y còn ẩn giấu gắt gao, hiển nhiên là y cũng chẳng có ý tốt.
"Văn Vương không đợi ở phụ cận Vĩnh Sinh Sơn, chạy tới đây làm gì?"
Hắn nhìn về phía bên kia, thấy được khí tức của Võ Vương dao động rất lợi hại, trong lòng hắn mơ hồ khẽ động, đây là sắp sửa đột phá ư?
Nhất đẳng đột phá?
Đột phá đến siêu hạng gì nữa?
32 đạo!
Trời ạ, cái vị vũ phu này tiến bộ nhanh như vậy sao?
Tốt nhất Võ Hoàng hãy hết hi vọng đi.
Võ Hoàng bây giờ mới chỉ là 16 đạo, chênh lệch so với Võ Vương rất lớn, chờ tới lúc lão cũng đạt tới mức siêu hạng... cứ chờ tới kiếp sau thì hơn.
Bằng không, hi vọng sẽ cực kỳ xa vời.
"Võ Vương sắp đột phá rồi, êm đẹp chạy tới nơi này làm gì?"
Tô Vũ thầm nghĩ, thầm phán đoán.
"Chờ đạt tới mức siêu hạng, nhất định động tĩnh sẽ không nhỏ, phụ cận Vĩnh Sinh Sơn là hạch tâm của cấm địa, một khi dao động quá lớn nhất định sẽ bị người ta vây giết...
Như vậy, hại vị kia tới đây là để tránh né vây giết sao?"
"Nhưng Tử Linh Chi Chủ cũng sẽ không giúp họ, vị này cũng không phải người tốt lành gì..
"Vậy phải làm thế nào?"
"Dẫn họa qua vị kia ư?"
Tô Vũ gần như đã nhận ra, hắn không khỏi nhe răng, hình như ta hiểu hết rồi!
Văn Vương định mang Võ Vương đến địa bàn của Tử Linh Chi Chủ để đột phá, sau đó khiến cho Tử Linh Chi Chủ không thể không ra tay?
Độ khó của việc này cũng không thấp.
Lập tức, Tô Vũ đã hiểu rõ mọi việc.
Mà lúc này, Tử Linh Chi Chủ cũng nhìn về phía Võ Vương, thản nhiên nói: "Không ngờ ngươi tiến bộ rất nhanh! Khai thiên xong ra đời không ít kẻ kỳ dị! Đây là muốn nạp đạo vào nhân thể, tiến vào hợp nhất ư?"
Hợp nhất, siêu hạng, 32 đạo, Cấm Địa Chi Chủ... tất cả đều đại biểu cho một ý tứ, cho một cấp độ.
Tử Linh Chi Chủ khẽ cười: "Hắn sắp đột phá rồi, thế mà ngươi còn dám mang hắn chạy loạn, còn dám tới địa bàn của ta, động tĩnh không nhỏ, ngươi cũng không biết sợ...
Rồi hắn ta chợt sửng sốt.
Đúng vậy, sắp đột phá rồi còn chạy loạn làm gì?
Sau một khắc, hắn ta tựa hô đã hiểu ra, đột nhiên nhìn về phía Văn Vương, trong nháy mắt tử khí sôi trào, kìm nén không được phẫn nộ nữa mà mắng: "Đồ hỗn trướng!"
Ta đã hiểu rồi!
Ngươi có còn là người nữa không?
Văn Vương cười xán lạn: "Ta nói đây chỉ là sự hiểu lầm, ngươi có tin không?"
Y biết vị này đã hiểu.
Thế nhưng hiểu lâm mà thôi, đừng nên như vậy.
Tử Linh Chi Chủ sắp tức đến bạo tạc rồi, hắn lạnh lùng nói: "Hai người các ngươi nhất định cứ muốn trêu chọc ta sao?"
Quá đáng!
Ta không thèm để ý tới các ngươi, các ngươi cũng đừng quá đáng.
Khí tức của hắn ta dần dần mạnh lên, chất chứa vẻ lạnh lùng: "Thật to gan, muốn đột phá ở đây, để bản tọa thay các ngươi ngăn cản cường địch ư? Phải chăng ngươi mơ quá đẹp rồi?"
Hai tên hỗn đản này thật quá đáng.
Văn Vương rũ trường bào, về mặt nhã nhặn: "Quân chủ hiểu lầm! Người đọc sách chúng ta há lại có ý đó? Vừa lúc đi ngang qua mà thôi"
"Ngươi cảm thấy ta sẽ tin sao?"
Tử Linh Chi Chủ bước từng bước một về phía trước, lạnh lùng nói: "Hiện tại mau cút nhanh chóng đánh chết các ngươi!"
Văn Vương bất đắc dĩ: "Quân chủ nói gì thế.... Ta vốn dĩ không có địch ý, tất cả mọi người đều đến từ vạn giới, cũng không phải kê địch, cần gì phải thế chứ?"
"Cút!"
Tử Linh Chi Chủ bước ra từng bước một, khí tức vô cùng cường đại.
Không phải kê địch?
Ngươi mấy lần muốn dẫn họa tới chỗ ta, thật sự nghĩ rằng ta không dám làm thịt ngươi à?
Văn Vương lui lại từng bước, bất đắc dĩ nói: "Đừng như vậy... Chúng ta thật sự chỉ là đi ngang qua, hiểu lầm thôi! Huống chi, một khi chúng ta chiến đấu, chẳng phải là đám Cấm Địa Chi Chủ sẽ hưởng lợi sao?"
"Quân chủ cần gì phải như thế.."
Y Iui lại từng bước, ta thật sự rất vô tội.
Mẹ nó, kẻ nào đang hố ta?
Nếu không, ta sớm đã dẫn Võ Vương tiến vào, hiện tại không ở trong thiên địa của đối phương thì không dễ xử lý cho lắm.
Ngăn cản ở ngoài và trong thiên địa vẫn sẽ có chênh lệch.
Văn Vương im lặng, không ngừng lùi lại.
Lúc này, Tô Vũ cũng rất cạn lời.
Mẹ nó, đừng lui nữa!
Lui tiếp thì ngài sẽ giãm phải đầu ta.
Khoảng cách của hắn và Văn Vương vẫn hơi xa, nhưng bây giờ nhìn đối phương lui ra phía sau, đệch, y đang hướng về chỗ ta.
Đừng nha!
Vừa rồi Tử Linh Chi Chủ đều không phát hiện ra ta, ngài mà giãm lên ta thì ta sẽ vô tội biết bao.
Tuy có thể là ta hố ngài, thế nhưng ngài cũng đừng lừa ta chứ.
Ta nhỏ yếu lắm!
Ta mới chỉ 29 đạo mà thôi.
Ngài đừng lui nữa, lui tiếp thì ta thật sự sẽ bị phát hiện.
Giờ phút này, mọi chuyện vừa vặn phù hợp với ấn tượng của Tô Vũ về Văn Vương, bóng lưng ở trước mặt hắn nhưng hắn không muốn nhìn mông của vị này tí nào. Ngài có thể bay thẳng đi được không?
Người ta phát hiện ra ngài rồi, ngài không bay đi mà chỉ lùi lại từng bước một, ngài đang giỡn chơi à?
Tô Vũ rất muốn khóc!
Ta không muốn bị Văn Vương giẫm lên đầu trong lần đầu tiên gặp mặt đâu.
Còn nữa ta căn bản không nghĩ tới rằng lần đầu tiên chúng ta gặp mặt lại ở trong trường hợp này.
Rất chật vật ngài có biết không?
Chúng ta đều là những người đọc sách cần thể diện, há có thể gặp mặt dưới tình huống này, không thấy xấu hổ sao?
Quả là xấu hổ biết bao!
Còn nữa, Văn Vương, ngài có thể đừng mang đôi giày trắng ta đưa cho ngài rồi từng bước một tới gần ta được không?
Phía trước, Văn Vương tiếp tục lùi lại.
Trong lòng y vẫn hơi lo lắng.
Võ Vương không chờ được quá lâu.
Lần này bị Tử Linh Chi Chủ phát hiện, đối phương khẳng định sẽ để phòng, không tiến vào được thiên địa của đối phương thì phiền phức sẽ rất lớn.
Y không muốn đi!
Tử Linh Chi Chủ tất nhiên cũng cảm nhận được rằng y không muốn đi, lòng hắn ta chất chứa phẫn nộ tột cùng, bước từng bước về phía Văn Vương, mỗi bước sinh uy, thanh âm lạnh lẽo thấu xương: "Ta bảo ngươi cút, ngươi còn không mau đi, muốn ép ta phải ra tay với ngươi sao?"
Hắn ta đã sắp nhịn không được.
Không phải là không thể đánh hai tên khốn kiếp này, mấu chốt là nếu đánh thì động tĩnh sẽ quá lớn, một khi đám Cấm Địa Chi Chủ tới đây thì đại khái sẽ là... ba người cùng nhau bị đánh!
Ngươi nói xem có vô tội hay không?
Hai tên hỗn đản này rõ ràng đang tìm phiền toái cho mình.
Văn Vương giải thích: "Thật sự chỉ là hiểu lầm, quân chủ, chúng ta sao lại có ý tứ kia cơ chứ? Đầu là quân chủ tự mình phỏng đoán mà thôi, chúng ta thật sự chỉ đi ngang qua, ẩn mình trong bóng tối cũng là vì không hi vọng quân chủ hiểu lầm, ai biết được ngài thật sự đã hiểu lầm!"
Người nào tin thì người đó là đồ ngốc!
Mà ngay khi Văn Vương giải thích, ở phía sau Tô Vũ thở dài một tiếng, bất đắc dĩ đến cực điểm.
Đậu má!
Ta phải đi ra, ta không muốn bị ngươi giãm đầu, nếu mà áp sát quá gần thì đối phương cũng sẽ phát hiện ra hắn.
Lúc này, Tô Vũ cũng rất bất đắc di.
Ngay sau khi lời của Văn Vương vừa dứt, sắc mặt Văn Vương đột nhiên biến hóa, sau lưng y không xa có người nói khẽ: "Nếu ta nói mọi chuyện đều là hiểu lầm, ta chỉ đi ngang qua mà thôi, các vị tiền bối sẽ nguyện tin tưởng chứ?"
Thiên địa yên tĩnh trong tích tắc.
Nơi xa, Tử Linh Chi Chủ đều sợ ngây người.
Dưới mí mắt của ta mà còn có người khác đang ẩn náu?
Văn Vương cũng chấn kinh, ai thế?
Thanh âm này có vẻ như hơi quen tai.
Thế nhưng... không có khả năng đó!
Tô Vũ chỉ là Nhật Nguyệt cảnh, khai thiên đến bây giờ cũng đâu được bao lâu.
Lần trước dù hắn tiến vào cũng mới chỉ ước chừng hai tháng, thế mà suýt chút nữa y cũng bị hắn qua mặt rồi ư?
Không phải Tô Vũ!
Đúng, không phải!
Văn Vương thầm nghĩ, khẳng định không phải là tên kia.
Là ta hiểu lầm, là ta suy nghĩ nhiều.
Lúc này, Võ Vương ở bên cạnh bỗng nhiên quay đầu, vẻ mặt kinh ngạc nhìn Tô Vũ, rất nhanh hắn cũng lắc đầu nguầy nguậy: "Kém chút nữa ta đã nghe lầm, ngươi là ai?
Nếu ngươi thay bạch bào thì ta còn tưởng rằng ngươi là đại chất tử của ta. Ta đã nói là không có khả năng mà!"
Hắn cũng từng nghe thanh âm của Tô Vũ.
Cho nên ban đầu Võ Vương cũng hiểu lầm, chờ khi nhìn thấy người trước mắt không mặc bạch bào thì hắn lại cảm thấy là do mình nghĩ nhiều mà thôi.
Đương nhiên Võ Vương cũng rất cảnh giác.
Cường giả này từ đâu ra?
Thế mà lại ẩn giấu sâu như vậy.
Chuyện Võ Vương muốn đột phá không thể tiết lộ ra ngoài, lúc này hắn cũng rất gấp, không biết hiện tại có nên thử nghiệm đột phá luôn hay không.
Có vẻ kế hoạch của Văn lão nhị đã thất bại.