Tử Linh Chi Chủ nhìn về phía Tô Vũ, hắn ta nhíu mày, mơ hồ cảm thấy hơi quen thuộc, nhưng nhất thời lại không biết vì sao có cảm giác quen thuộc này, dần dân, sắc mặt hắn ta trở nên khác thường.
Đệt!
Lại là một người khai thiên?
Tình huống gì đây!
Đúng vậy, hình như là người khai thiên.
Làm sao có thể?
Văn Vương khai thiên không tính là chuyện quá hiếm lạ, người trước mắt này hoặc là nạp đạo nhân thể hoặc là người khai thiên. Nhưng mà kẻ nạp đạo nhân thể không phải là như vậy!
Khí tức cũng không mạnh như kẻ nạp đạo nhân thể.
Cho nên người trước mắt này là người khai thiên.
Mà có bao nhiêu người có thể khai thiên?
Thời đại này sẽ không xuất hiện người khai thiên, sắc mặt hắn ta biến hóa, lẩm bẩm nói:
"Người khai thiên!"
Văn Vương chỉ khẽ nhắm mắt, lòng y hơi thống khổ.
Đệt!
Thật sự là Tô Vũ, bởi vì lúc trước y cũng hơi hoài nghi thanh âm quá quen thuộc, nhưng đối phương rất mạnh nên y không xác định, khi Tử Linh Chi Chủ nói ra lời này thì thân phận của Tô Vũ mới thực sự lộ rõ.
Tử Linh Chi Chủ cũng là người thông minh, chỉ vài giây hắn ta đã nghĩ đến rất nhiều chuyện.
Người khai thiên... Nhân Hoàng? Tô Vũ?
Đúng rồi!
Tô Vũ!
Không có khả năng!
Trước đó, hình chiếu của hắn ta mới đối phó với Tô Vũ, tên kia còn rất nhỏ yếu.
Không có khả năng!
Tử Linh Chi Chủ vội vã nhìn về phía Tô Vũ, vẻ mặt cực kỳ cổ quái, ta vừa nghĩ tới chuyện bắt tiểu tử này để quan sát Sinh Tử thiên địa, thế mà đối phương thật sự xuất hiện rồi.
Tô Vũ biết mình đã bại lộ.
Rất bất đắc dĩ mà phải bại lộ.
Ta vô tội biết bao, nếu không phải Văn Vương nhất định sắp sửa giẫm ta thì sao ta có thể bại lộ?
Ẩn náu trước mặt một vị khai thiên gần như là điều không có khả năng.
Quả nhiên, lúc này Văn Vương và Tử Linh Chi Chủ đều trăm miệng một lời: "Là ngươi!"
Tô Vũ thở dài một tiếng, áo bào đen trên thân chuyển thành màu trắng.
Ta bại lộ rồi!
Võ Vương sững sờ: "Ngươi cho rằng ngươi đổi bạch bào thì ngươi chính là đại chất tử của ta à?"
Kỳ thật trong lòng Võ Vương cũng đã mơ hồ nhận ra.
Nhất thời, lòng hắn chấn động tột cùng, đại đạo đều trở nên bất ổn.
Ta đệt!
Không thể nào!
Sao gia hỏa này có thể ở đây, dù cho hắn ở đây thì làm sao có thể ẩn giấu trước mặt những cường giả như chúng ta?
Tô Vũ đã chuyển sang mặc bạch bảo bày ra vẻ mặt bất đắc dĩ, hắn thở dài một tiếng:
"Tham kiến các vị đạo hữu! Hữu lễ! Các vị đạo hữu cứ tiếp tục, ta thật sự chỉ là đi ngang qua!"
Lúc này Văn Vương quay đầu lại.
Khi Tô Vũ nhìn thấy khuôn mặt của y thì không khỏi sửng sốt, má nó, vị này thực sự có điểm rất giống hắn!
Lòng Văn Vương cũng thấy nao nao.
Lần này, y có thể nhìn rõ dáng vẻ của Tô Vũ, lần trước khi Tô Vũ chết, không đúng, phải là nửa chết nửa sống mới đúng, y đã nhìn thấy nhưng mà không quá rõ rệt, bây giờ Văn Vương không khỏi bật cười.
Tô Vũ cũng khẽ mỉm cười.
Hai người liếc nhau, quan sát nhau một chút, Tô Vũ mặc bạch bào giày đen, Văn Vương mang bạch bào phối thêm giày trắng.
Đều là tóc dài buộc lên, theo gió tung bay.
Bấy giờ hai người đối diện nhìn nhau, Tô Vũ hơi cúi đầu hành lễ: "Văn bối xin ra mắt tiền bối!"
Văn Vương thở dài đáp: "Lão hủ bất tài ra mắt hậu bối tuấn kiệt!"
"Tiền bối khiêm tốn!"
"Người trề tuổi đừng quá khiêm nhường!"
"Tiền bối, vừa rồi kém chút nữa ngài đã giẫm lên ta.."
"Hậu sinh, là ngươi hố khổ ta trước!"
Văn Vương cũng bất đắc dĩ. Ta không nghĩ tới rằng ta sẽ gặp mặt ngươi ở đây, hiện tại, ta đã biết vì sao Minh Thổ bị người khác để mắt tới rồi, hóa ra là ngươi, vậy thì mọi chuyện không còn kỳ quái nữa.
Mấu chốt là ngươi thật sự không phải con người.
Ngươi mới đến mấy ngày cơ chứ?
Sao có cảm giác như ngươi đã sắp đạt tới 30 đạo rồi?
Không thể tưởng tượng nổi!
Đối thoại của hai người bị người khác xen vào, Võ Vương kinh ngạc nói: "Không phải là hắn chứ?"
Võ Vương vừa nói xong, sắc mặt của Tử Linh Chi Chủ cũng trổ nên dị dạng, khẽ nói:
"Thật đúng là... không thể tưởng tượng nổi!"
Tên hỗn đản tước đoạt bản nguyên của hắn ta ở vạn giới thế mà tiến đến rồi!
Trong lúc nhất thời, bốn vị cường giả của ba phương lẳng lặng nhìn nhau, không một ai lên tiếng nói lời nào.
Tô Vũ vô tội nói trước: "Văn bối đi ngang qua nơi đây mà thôi, nếu ta có đắc tội thì các tiền bối hãy khoan thứ!"
Nói rồi hắn lùi lại từng bước: "Các vị tiền bối cứ tiếp tục đi"
Tử Linh Chi Chủ cười lạnh.
Văn Vương cười khẽ.
Võ Vương cười ngây ngô: "Đại chất tử, ngươi cũng đã tới đây rồi, ngươi còn định chạy đi đâu, chúng ta là cùng một bọn, ngươi đừng có chạy lung tung, bên ngoài nguy hiểm lắm"
Cút mẹ ngài luôn đi!
Ai là đại chất tử của ngài?
Còn bảo nguy hiểm nữa chứ... Ta đi theo ngài thì ta mới thực sự là nguy hiểm, ngài nhìn thử xem ngài đã hố Văn Vương thành dạng gì rồi?
Lúc này, Văn Vương cũng thở dài: "Thật sự không nghĩ tới chuyện đã vượt quá suy đoán của ta"
Tô Vũ gật đâu: "Đúng là không nghĩ tới, buổi gặp gỡ trong dự đoán của ta là tại một hôm trời trong gió nhẹ..."
Văn Vương tiếp tục thở dài, gật đầu: "Tốt nhất là tại một thư viện, ta đọc sách, ngươi tới gặp ta...
Tô Vũ bổ sung: "Tốt nhất là có chén trà, ta lắng nghe tiền bối đọc sách, khai trí cho ta, lẳng lặng lắng nghe thanh âm đại đạo của tiền bối.."
Văn Vương tiếp tục: "Tốt nhất là có tuyết rơi, lá rụng rực rỡ..."
Tô Vũ đồng ý: "Ánh nắng tươi sáng là tuyệt nhất!"
Văn Vương gật đầu: "Hi vọng có thể có chút gió nhẹ.."
Nơi xa, sắc mặt Tử Linh Chi Chủ băng hàn, lạnh lùng nói: "Nếu không thì thêm chút thi thể đi, ta nghĩ một kiếm đứt cổ có lẽ sẽ càng đẹp"
Bởi vì ngay tại lúc hai người nói chuyện, hư không vô tận này thế mà xuất hiện mặt trời.
Không chỉ như vậy, gió nhẹ lướt qua, bông tuyết bay xuống, một tòa thư viện hiển hiện, bốn phía văng vắng tiếng đọc sách.
Trong lúc Tô Vũ và Văn Vương nói chuyện, đại đạo dao động chế tạo nên cảnh tượng như vậy.
Theo ý mà ra.
Khi Tử Linh Chi Chủ nói chuyện, giữa thiên địa thật sự nổi lên vô số thi thể.
Ở bên kia, Võ Vương nhếch miệng cười: "Thư viện không có võ tu tu luyện võ đạo sao?"
Thế là ngay xung quanh mấy người xuất hiện một đám thiếu niên hùng hổ đánh quyền.
Tô Vũ thở dài một tiếng, Văn Vương cũng thế.
Mất hứng quát Chỉ trong nháy mắt, thiên địa vỡ vụn, khôi phục về dáng vẻ hư không vô tận.
Võ Vương vẫn chưa thỏa mãn, Tử Linh Chi Chủ thì cười lạnh liên tục.
Văn Vương và Tô Vũ liếc nhau, đồng thời thở dài: "Đừng cười, bây giờ ngươi lại không đám đánh!"
Vừa nói xong, hai người liếc nhau, ai nấy đều rất bất đắc di.
Chớ học theo ta!
Tử Linh Chi Chủ lạnh lùng nhìn bọn họ.
Tô Vũ khẽ cười: "Tiền bối đừng nhìn nữa! Ba chúng ta không bằng ngài, nhưng nếu thật sự đấu nhau thì ngài, ta và cả Văn Vương đều có thể triệu hoán thiên địa. Đến lúc đó, ngài có thể giết chúng ta trong giây lát sao? Không thể... Vậy liền không dễ chơi!"
Tô Vũ nói tiếp: "Ta đã khai thiên 29 đạo ở đây, ta ở vạn giới thời gian còn dài hơn, tiền bối đoán xem ta đã khai thiên bao nhiêu đạo? Nếu thật sự triệu hoán thiên địa, tiền bối cảm thấy ta có thể có 32 đạo, thậm chí còn mạnh hơn nữa không?"
Tử Linh Chi Chủ lạnh lùng nhìn hắn.
Văn Vương cũng cười nói: "Quân chủ, ta nghĩ ta triệu hoán 32 đạo vẫn được. Ba vị siêu hạng ở đây, quân chủ nhất định cứ phải chém giết để cho người ta chế giễu sao?"
Tử Linh Chi Chủ nhíu mày nhìn về phía Tô Vũ, lạnh lùng nói: "Bản tọa không tin ngươi thật sự có thể đạt tới hợp nhất!"
Mẹ nó, có chết thì ta cũng không tin.
Quá dọa người rồi!
Hiện tại mới mấy ngày chứ?
Lần trước hình chiếu của ta đi qua, ngươi mới chỉ là thực lực gì?
Tô Vũ thở dài một tiếng: "Vẫn là thôi đi, tất cả mọi người đừng nói mấy lời ngoan độc, nếu thật sự triệu hoán thiên địa, kích tích thủy tổ Nhân tộc chúng ta tỉnh lại rồi tiện thể cùng lúc xử lý mấy người chúng ta thì quả là xui xẻo rồi!"
Tử Linh Chi Chủ hừ lạnh: "Nực cười, dù gã xuất hiện, ai thắng ai thua thì cũng chưa biết được!"
Văn Vương như có điều suy nghĩ: "Đúng là không thể biết trước, nhưng đến lúc đó gã muốn cắt đứt liên hệ tới thiên địa của chúng ta thì vẫn có khả năng, cho nên quân chủ vẫn nên thôi đi thì hơn"
Võ Vương mở mịt, cái quỹ gì vậy?
Chỉ có ta không trong cuộc thôi sao?
Lúc này, Tử Linh Chi Chủ cũng nhíu mày không thôi, có thể đánh không?
Có thể!
Nhưng đúng như Tô Vũ và Văn Vương nói, đánh thì sẽ bị người ta chiếm tiện nghi.
Nghiêm chỉnh mà nói, mấy người bọn họ chưa chắc đã cùng một bọn, nhưng nhất định họ không cùng phe với các vị Cấm Địa Chi Chủ nơi đây.
Mấy người liếc nhau, nhất thời đều không có ai lên tiếng.
Mà Võ Vương bên cạnh thì lại nhịn không được, nhe răng: "Ta... sắp không áp chế được nữa!"