Vạn Tộc Chi Kiếp (Bản Dịch Full)

Chương 3715 - Chương 3715: Sát Khí Ngút Ngàn.

Vạn Tộc Chi Kiếp
Chương 3715: Sát Khí Ngút Ngàn.
 

Lúc này, Lạc Hôn Cốc Chủ cũng đổi sắc mặt, đáng chết, cường giả 31 đạo, lĩnh vực của mình lại không có tác dụng lớn tới đối phương, có vẻ như đối phương rất quen thuộc với phương thức chiến đấu như vậy.

"Khóa!"

Gã quát khẽ, áp lực từ bốn phương lập tức bủa vây về hướng Tô Vũ, vô cùng cường đại.

Đại đạo rung động.

Bỗng nhiên, bầu trời phá mở, vô số nước sông hỗn độn trong thời không trường hà rơi xuống, Tô Vũ chẳng những không kinh sợ mà còn lấy làm mừng. Trong nháy mắt, vô số dòng nước chẳng những không xung kích Tô Vũ mà còn hóa thành lực lượng đại đạo, bị hắn chuyển đổi tức thì, sau đó còn bị lợi dụng để đánh tới.

Lạc Hồn Cốc Chủ lại biến sắc, nhịn không được giận dữ mắng một tiếng.

Sao cái gì kẻ này cũng biết?

Tô Vũ lở đi, làm một người khai thiên mà không có vài thủ đoạn thì sao có thể gọi là người khai thiên?

Cùng lúc đó, lại thêm một tiếng hét thảm truyền đến.

Vị thứ tư bỏ mạng.

Năm vị Tác Hôn Sử bị chém giết bốn người trong giây lát.

Lạc Hồn Cốc Chủ cũng nhịn không được nữa, hồn vực vỡ vụn, gã và Tô Vũ đồng thời biến mất.

Dường như đối phó với Tô Vũ ở đây lại càng thêm khó.

Tô Vũ hiển hiện, trở về trong thiên địa của chính mình.

Ở phía đối diện, sắc mặt Lạc Hồn Cốc Chủ tái xanh, Lạc Hồn Cốc trong tay bộc phát ra quang mang sáng chói, tiếng vang ầm ầm đập tới chỗ Tô Vũ, đây chính là thủ đoạn lợi hại nhất của gã thế nhưng lại chẳng làm gì được Tô Vũ.

Bây giờ chỉ có dựa vào thực lực chân chính để áp chế.

Tô Vũ đánh ra một quyền, biển ý chí chấn động, thất khiếu tiếp tục đổ máu, Lạc Hồn Cốc Chủ thấy thế bèn hừ lạnh một tiếng, vừa rồi gã đều cho là mình bị suy giảm thực lực, hiện tại xem ra chỉ là thủ đoạn kia không làm gì được đối phương mà thôi.

Bên ngoài.

Tứ đại Tác Hồn Sử bị giết, những cường giả trong thiên địa của Tô Vũ đồng loạt xuất thủ, ác chiến cùng với người của Lạc Hồn Cốc.

Mà vị Tác Hồn Sử cuối cùng chính là Nhân Hồn Sử cũng đã sắp sửa không chịu nổi, vẻ mặt tràn ngập tuyệt vọng.

Sáu đại cường giả vây giết!

Chẳng mấy chốc Nhân Hồn Sử sẽ bị giết!

Ngay tại lúc hắn ta đang ôm tuyệt vọng, bỗng nhiên, một cỗ lực lượng ngập trời giáng lâm, ánh mắt kẻ này lộ rõ vui mừng, cũng không hề có ý định chống cự. Phút chốc, tinh thần lực cường đại bộc phát ở trên người hắn.

Âm!

Tiếng nổ vang chấn động, sáu đại cường giả bỗng nhiên nhao nhao rút lui một bước, Võ Vương còn bị chảy máu thất khiếu.

Ánh mắt Nhân Hồn Sử thay đổi, không còn về tuyệt vọng nữa mà là chất chứa âm lãnh, thanh âm cũng khẽ biến: "Tử Linh Địa Ngục, muốn khi dễ ca ca thân yêu của ta sao?"

"Hồn Chủ!"

Sắc mặt Minh Thổ kịch biến.

Hồn Vực Chi Chủ tới, nghe nói vị này chỉ có 30 đạo lực lượng, thế nhưng 30 đạo lại có thể mở cấm địa thì hiển nhiên không phải kẻ tâm thường.

Chớ thấy Minh Thổ có 28 đạo lực lượng, chênh lệch không lớn với đối phương nhưng lập tức lại có thể phân ra cao thấp.

Giờ phút này, Nhân Hồn Sử nhìn quanh tứ phương, hoặc là nói Hồn Chủ đang nhìn xung quanh, thấy được Tô Vũ đang dây dưa với Lạc Hồn Cốc Chủ bèn mỉm cười: "Ca ca thân yêu của ta, sớm nói từ lâu rồi, ngươi đừng nên quá nhu nhược... Bây giờ, tùy tiện người nào cũng dám tiến đánh ngươi!"

"Ha ha ha!" Y cười lớn, một cỗ sóng âm càn quét tứ phương.

Âm âm!

Không ít người trực tiếp nổ tung, không phân địch ta.

Mà bên ngoài, sáu đại cường giả liếc nhau, những người khác hơi hơi sợ hãi, mà Võ Vương dù có thực lực yếu nhất thì cũng là sự tồn tại chiến đấu dây dưa với Pháp, hắn chỉ hừ lạnh một tiếng, tung ra một quyền!

Oanh!

Thiên địa băng liệt!

Hắn chỉ có 25 đạo lực lượng lại đánh ra chiến lực vượt quá 25 đạo, giọng nói chất chứa ý lạnh: "Giết y, nhục thân cũng chỉ có vậy thì sợ cái gì, một đám rác rưởi!"

Ẩm!

Có hắn dẫn đầu, những người khác nhao nhao xuất thủ, sắc mặt Nhân Hồn Sử biến hóa, sau một khắc phát ra tiếng cười lạnh.

Một tiếng nổ vang ngập trời truyền ra.

Nhân Hồn Sử trực tiếp bị đánh chia năm xẻ bảy, kê này bây giờ mới khôi phục thần thái nguyên bản, về mặt đầy tuyệt vọng, giận dữ hét: "Không..."

Oanh!

Trong tiếng nổ tung, sáu đại cường giả với Võ Vương xông lên trước nhất xuất thủ, đánh cho nhục thân võ vụn, biển ý chí trọng thương, huyết dịch lan tràn ra. Võ Vương theo đó mà bay ngược, hóa ra đối phương điều khiển Nhân Hồn Sử tự bạo.

Võ Vương không ngừng ho ra máu, nhục thân đứt đoạn, hắn nhe răng cười sung sướng:

"Ta thích!"

Rất lâu rồi hắn không có loại cảm giác sinh tử thế này.

Ánh mắt Võ Vương khẽ nhúc nhích, sau một khắc hắn gào thét điên cuồng: "Cút!"

Ẩm!

Một cỗ ý chí lực vô cùng cường đại bộc phát, tiếng nổ bình bịch lan ra, một cái bóng mờ hiển hiện, trong nháy mắt lại biến mất, chất chứa vẻ kinh ngạc: "Ý chí lực thật mạnh, cảm giác như đã vượt qua 30 đạo... Không tầm thường!"

Đó là giọng của Hồn Chủ.

Giọng nói chất chứa vẻ kinh ngạc không thôi.

Võ Vương quát lạnh: "Cố thủ ý chí, đừng để y chiếm cứ ý chí!"

Những người khác nhao nhao ngưng tụ tâm thần!

Võ Vương cũng không quay đầu lại, quát: "Không cần phải để ý đến chúng ta, 30 đạo mà thôi, ngươi giết tên kia đi, chúng ta giết tên này!"

Nơi xa.

Tô Vũ thực sự là đã bị phân tâm.

Bởi vì dù vị này chỉ là 30 đạo, nhưng vừa đến đã khiến Tô Vũ cảm nhận được đối phương rất đáng sợ, y có thể phụ thể, điều khiển.

Loại người này kỳ thật là khó chơi nhất!

Vô hình vô sắc, không có bản thể, không tồn tại, chỉ có một cỗ ý chí tùy thời có thể chiếm cứ nhục thân người khác.

Kết cục của việc phân tâm chính là hắn bị Lạc Hồn Cốc Chủ dùng một nghiên mực đập trúng nhục thân, một khiếu huyệt trực tiếp bạo liệt.

Chiến đấu cùng dạng cường giả thế này mà còn phân tâm, đây là điều tối ky.

Nhưng Tô Vũ không thể không phân tâm.

Võ Vương lại nổi giận gầm lên: "Cả đời này bản vương chiến đấu ngàn vạn trận, dạng địch nhân gì mà chưa thấy qua, ngươi giết của ngươi, chỉ là 30 đạo mà thôi, chờ xem ta làm thịt y đi!"

Hắn không còn thực lực trước đó nhưng kinh nghiệm, cảm ngộ, tầm nhìn của hắn đều còn.

Hắn là Võ Vương!

Hắn đã chiến đấu cả đời, hắn nhịn không được giận dữ mắng: "Nếu là lão nhị, y tuyệt đối sẽ không hoài nghi, mẹ nó!"

Tô Vũ không tín nhiệm Võ Vương!

Nếu đây là Văn lão nhị thì y tuyệt đối không sẽ hoài nghi mình, ta có thể làm được!

Ta là võ đạo chỉ vương!

Tô Vũ cũng rất muốn mắng chửi người, ngài quên mất ngài mới chỉ 25 đạo rồi à? Nếu ngài vừa đi theo ta liền bị người giết thì Văn Vương sẽ ăn thịt ta mất!

Ngay tại lúc Tô Vũ ngẫm nghĩ những thứ này, bỗng nhiên, sắc mặt Tu La Sử kịch biến.

Mà ánh mắt Võ Vương lại lóe lên một cái, sau một khắc hắn ta bạo hống một tiếng, nhục thân bỗng nhiên tách rời.

"Bắt lấy!"

Âm!

Hai tay tách ra trực tiếp bắt giữ Tu La Sử, phút chốc đã, bẻ gãy cánh tay của Tu La Sử, sau một khắc, ánh mắt Tu La Sử lại tiếp tục khẽ biến, khôi phục vẻ bình thường, nhịn không được nổi giận mắng: "Hỗn đản, ngươi muốn giết ta..."

Ga đã khôi phục!

Mà tiếng cười yếu ớt lại vang lên: "Ta ở đây!"

Bên kia, trong số bốn vị Đại Đế có một vị bỗng nhiên biến sắc, ba người khác nhất thời gấp gáp vạn phần, hơi cảnh giác quan sát Võ Vương, sợ Võ Vương đột ngột mặc kệ hết thảy mà ra tay với cả bọn họ.

Võ Vương thấy thế thì hơi nhíu mày.

Sau một khắc, đột nhiên khí thế của hắn biến đổi, giận dữ quát một tiếng: "Nơi đây nghe ta hiệu lệnh!"

Uy thế ngập trời hiển hiện!

Mấy người vừa định chất vấn, chợt thấy ánh mắt của hắn thì đã kìm lòng không đặng mà lạnh cả tim, không dám phản bác.

Đó là sát khí đánh giết ngàn vạn người, là bá khí đã thống lĩnh đại quân vài vạn năm!

Cỗ sát khí ngút ngàn này chấn động toàn bộ thiên địa.

Bình Luận (0)
Comment