Lúc này, thiên địa hoàn toàn tịch diệt.
Tô Vũ xuất hiện trong một không gian nhỏ hắc ám, hắn không phải thật sự đã chết đi, hắn cũng không nghĩ cứ thế mà tử vong, nhưng hắn khát vọng loại trạng thái tịch diệt này, mỗi một lần tiến vào, hắn đều không muốn tỉnh lại.
Rất thư thái!
Trong không gian nho nhỏ này không có gì khác, chỉ có một cái giường, một thân ảnh co quắp trên giường, như là đứa trẻ bị mẫu thai bao khỏa.
Bên cạnh cái giường kia đặt một khung ảnh gia đình.
Tô Vũ nho nhỏ đang ngủ say giấc.
Không mộng không mị.
Khóe miệng hắn lại hơi hơi nhếch lên, khác xa với lãnh khốc, ác độc, hung tàn trước đó. Lúc này Tô Vũ thật sự hệt như là đứa bé ngây ngô, co quắp trên giường nhỏ, ngủ cực kỳ an ổn.
Nếu có thể, hắn muốn ngủ đến thiên hoang địa lão.
Trong lúc ngủ mơ, giống như có một đầu đại đạo đang nối liền với hắn, đó chính là sinh mệnh lực mà hắn thôn phê. Nó giống như muốn Tô Vũ khôi phục nhưng trong giấc mộng hắn lại vung tay, hất lực lượng đại đạo đáng ghét kia ra.
Ta muốn ngủ!
Ngủ đến trọn đời!
Ngoại giới.
Tịch diệt.
Sau khi Tô Vũ và Lạc Hồn Cốc Chủ đồng quy vu tận, những người khác đều lâm vào tịch diệt, toàn bộ thiên địa vô cùng an tĩnh.
Người đầu tiên tới không phải ai khác mà là Kiếm Tôn.
Kiếm Tôn phá không mà đến, sắc mặt ông ta trắng bệch.
Dường như ông đã trở nên điên dại.
Ông tìm kiếm khắp nơi, rất nhanh đã tìm được Kiếm Không, một Kiếm Không đã tịch diệt.
Ông vội ôm lấy Kiếm Không, bỗng nhiên nghẹn ngào lên tiếng.
"Ô..."
Tiếng khóc hệt như là quỷ sầu thần khóc.
Con của ta!
Sống ở loạn thế, sống ở thời đại tịch diệt này, ta vốn định tranh thủ chút hi vọng sống vì ngươi, không ngờ tới ngươi lại tịch diệt trước ta một bước!
"Tô Vũ..."
Ông ta gầm thét thê lương, con của ta đã chết rồi.
Đều đã chết rồi!
Khắp nơi chỉ toàn là người chết!
Trong niên đại hỗn loạn này, người chết là điều quá bình thường, ông ta cũng giết người như ngóe, chém giết vô số, thế nhưng đó là vì cầu sinh, ông không muốn con của mình tịch diệt như vậy.
Ông kêu khóc, lảo đảo, ôm lấy thi thể của nhi tử điên cuồng bay về hướng Thiên Khung Sơn.
Ông muốn cứu Kiếm Không!
Đây là thời đại phá diệt, suy bại, không có trật tự, ở nơi này, hữu nghị, tình yêu là thứ không thể tin, dù có là thân tình thì cũng lộ ra sự yếu kém, thế nhưng thân tình dẫu sao vẫn là huyết mạch tương liên, Hôn Chủ nguyện hi sinh vì Lạc Hồn Cốc Chủ, Kiếm Tôn cũng không muốn nhi tử vẫn lạc thế này.
Đúng và sai ư?
Không có!
Bọn họ chỉ muốn tiếp tục sống mà thôi, dù thời đại đã hủy diệt, không phải chúng ta còn sống đó sao?
Còn sống thì cứ tiếp tục sống sót!
Lúc này Kiếm Tôn lảo đảo, kêu thảm, ôm Kiếm Không phi tốc rời đi, chỉ Thiên Khung Sơn mới có hi vọng, ông cảm thụ được nhi tử dường như vẫn còn có một chút hi vọng sống.
Một lúc lâu sau khi Kiếm Tôn rời đi, một tôn tồn tại vô cùng cường đại giáng lâm nơi đây.
Hư không sinh ra vô số bạch quang.
Thiên địa giống như sinh động hơn gấp bội.
Cách thật xa, lão đã thấy trong tỉnh không xa xa phiêu đãng đây thi thể.
Đều đã chết rồi sao?
Chết sạch ư?
Nam tử cao lớn yên lặng quan sát.
Lão vừa muốn tiến tới một bước, tử khí ngập trời đã sôi trào mà đến, Tử Linh Chi Chủ phẫn nộ và không cam lòng, giận dữ hét: "Hỗn đản!"
Ngươi chết rồi ư?
Ngươi vừa đạt thành hiệp nghị với ta, vừa lừa tứ đại Đế Tôn đi thì ngươi lại chết?
Đồ hỗn trướng!
Hắn ta rất phẫn nộ!
Khi hắn nhìn thấy nam từ cao lớn lại càng giận không kìm được: "Tiên, ngươi thế mà đám đơn độc tới đây!"
Oanh!
Tử khí bao trùm ngàn vạn dặm.
Tử Linh Chi Chủ mang theo phẫn nộ vô biên, tiếng gầm gừ chấn động tứ phương: "Đều đến đi! Thật sự tưởng rằng bản tọa không dám giết người sao? Một đám vương bát đản hại chết tứ đại Đế Tôn của lão tử, thật sự nghĩ rằng lão tử không giết được các ngươi ư?
Tất cả truyền tống tới đi! Lão tử chờ các ngươi!"
Cơn thịnh nộ kia tràn ngập thiên địa.
Tiên Tổ cao lớn uy mãnh giờ phút này cũng hơi lui ra sau một bước, ánh mắt lãnh túc nhìn về phía Tử Linh Chi Chủ.
Tử Linh Chi Chủ lại đạp không mà đến như long hành hổ bộ, ôm theo lửa giận vô biên, tử khí càn quét tứ phương, sinh cơ bị che kín, trong nháy mắt hóa thành tử khí. Phút chốc Tử Linh Chi Chủ đã áp chế đối phương.
Lúc này áo bào đen của Tử Linh Chi Chủ theo gió mà động, trong tay hiển hiện một quyển sách, hắn ta vung tay lên, thiên địa bị quyển sách này bao trùm.
Hắn nổi nóng: "Đều đến cả đi! Nhìn xem bản tọa có sợ hay không?"
Nơi xa, Tiên Tổ hơi nhướng mày: "Ngươi chỉ chết mất tứ đại Đế Tôn, đâu phải bản thân vẫn lạc, ngươi còn muốn thế nào?"
Tử Linh Chi Chủ gào thét: "Đồ hỗn trướng, ngươi biết cái đếch gì!"
Tô Vũ chết rồi!
Tuy Tô Vũ truyền thụ phương pháp sinh tử chuyển đổi thế nhưng có tác dụng cái rắm ấy, thao tác cụ thể như thế nào hắn ta còn muốn để Tô Vũ chỉ điểm một hai. Thứ này, nói đơn giản chính là khởi tử hoàn sinh... mẹ nó!
Ta dám tuỳ tiện thử nghiệm sao?
Không có kinh nghiệm gì, không cẩn thận sẽ tử vong, sẽ thật sự chết đi, ta dám thử ư?
Hiện tại Tô Vũ chết rồi, còn mang theo tứ đại Đế Tôn của mình, hắn ta đã giận không kìm được.
Giờ phút này, hắn vung tay lên, thi thể của tứ đại Đế Tôn bị hắn cuốn tới, hắn nhìn bốn người, ánh mắt chất chứa về bất đắc dĩ. Xong rồi, chết cả rồi!
Hắn vừa định nhặt xác cho họ... Lòng chợt thấy kinh nghi.
Hả?
Không chết?
Đây đúng là tịch diệt không sai, triệt để tịch diệt, đại đạo tịch diệt, biển ý chí tịch diệt, nhục thân tịch diệt...
Thế nhưng loại tịch diệt này lại hơi hơi khác biệt.
Bất đồng ở điểm nào?
Hắn là chuyên gia Tử đạo, hơi cảm ứng một chút, ánh mắt Tử Linh Chi Chủ bèn nhúc nhích, vì sao hắn lại cảm giác... có loại sinh trong tử... điều này khiến hắn cực kỳ nôn nao xúc động.
Sinh tử...
Là sinh tử chuyển đổi sao?
Tô Vũ chưa triệt để tử vong!
Hắn đang chuyển đổi sinh tử ư?
Cũng đúng, Tô Vũ đã mở Sinh Tử thiên địa ở vạn giới nhưng ở nơi này hắn lại chưa mở ra Sinh Tử thiên địa.
Hắn ta nghĩ tới tin tức trước đó Tô Vũ ném cho mình, mở ra Sinh Tử thiên địa rất đơn giản, kinh lịch đại tịch diệt chân chính là được. Đại tịch diệt trong lời của Tô Vũ là một chuyện rất thoải mái, hắn còn cố ý khuyên Tử Linh Chi Chủ nếu có thử kinh lịch thì nhất định phải ở lại lâu hơn chút, cảm giác ở đó thoải mái biết bao.
Sinh tử tịch diệt!
Ánh mắt Tữ Linh Chi Chủ khẽ động, Tô Vũ còn chưa hoàn toàn chết đi à?
Hắn ta nghĩ đến những điều này, bỗng nhiên phất tay thu hết toàn bộ thi thể của mọi người, nhất là Võ Vương, hắn ta dùng sương đen dày đặc tiện thể che đậy một chút, đừng để cho người khác nhận ra được gia hỏa này là Võ Vương.
Mà lúc này, ánh mắt Tiên Tổ cũng lấp lóe: "Tử Chủ, người này là gì của ngươi?"
Một cường giả vô cùng mạnh, là sự tồn tại có thể giết chết Cấm Địa Chi Chủ.
Mà còn trong một ngày đánh chết hai vị, tên của hắn là —— Tô Vũ!
Đương nhiên, giờ phút này hắn đã chết rồi.
Tử Linh Chi Chủ lạnh lùng đáp: "Cháu của ta!"
Tiên Tổ nhíu mày, Tử Linh Chi Chủ lại nghiến răng nghiến lợi: "Nhìn cái gì? Thật sự là cháu trai của bản tọa! Đám hỗn đản các ngươi lại dám hại chết cháu trai ta!"
"Nếu không phải vì các ngươi quấy rối, chỉ diệt sát một Lạc Hồn Cốc nho nhỏ thì sao cháu trai thiên tư tung hoành của ta có thể chết được?"
Hắn gào thét, điên cuồng gầm thét.
"Nếu không phải cháu của ta, sao ta lại giao tứ đại Đế Tôn cho hắn, đám súc sinh các ngươi, hôm nay bản tọa giết sạch các ngươi! Dù có phải triệu hoán thiên địa thì cũng phải xử lý mấy tên!"
Hắn điên cuồng gầm thét!
Nhưng trong lòng thì đang trầm tư, Tô Vũ... tiến vào đại tịch diệt rồi ư?
Thế nhưng từ lúc hắn ta tới đây cũng đã là một lát sau, không phải nói đại tịch diệt rất nhanh sao?
Tô Vũ từng bảo đại tịch diệt lần trước bên trong nhìn như thật lâu, bên ngoài kỳ thật mới chỉ trong một cái nháy mắt.
Tô Vũ sẽ khôi phục rất nhanh.
Nhưng giờ phút này, cách lúc nhóm Tô Vũ vẫn lạc đã được một lúc rồi.
Vì sao còn chưa khôi phục?
Chẳng lẽ... thất bại rồi ư?
Là vì khuyết thiếu sinh mệnh lực?
Có lẽ có khả năng này!