Nơi xa, một cỗ dao động truyền đến chất chứa đây về nghi hoặc, người đâu cả rồi?
Chết hết rồi sao?
Đúng lúc này, một cỗ uy lực ngập trời bộc phát, càn quét toàn bộ thiên địa.
Hai loại sức mạnh bỗng nhiên ập tới khiên thương khung võ vụn.
Hai thân ảnh điên cuồng hiện lên ở Cấm Đoạn Hạp Cốc.
"Tô Vũ... đồ điên!"
Lạc Hồn Cốc Chủ đầy tuyệt vọng, phẫn nộ, tiếng rống của gã không cam lòng vang vọng đất trời.
Mà Tô Vũ lại cười lớn: "Ta không phải tên điên, ta là kẻ cầu đạo... Cầu đạo... Ha ha ha.."
Âm âm!
Thanh âm đại đạo đứt đoạn truyền đến.
Trên bầu trời bỗng nhiên hiện ra trường hà hắc ám.
Trường hà kia đột nhiên chấn động kịch liệt bởi vì, một vị nuốt đạo nhân thể đã chết!
Âm âm!
Trường hà dao động, uy nghỉ diệt thế càn quét tứ phương.
"Tô Vũ?"
Lúc này ở khắp bốn phương tám hướng, từng vị cường giả đều vô cùng chấn động, truyền ra tiếng than nhẹ.
Tô Vũ?
Lạc Hôn Cốc Chủ chết rồi ư?
Hôm nay chết hai vị Cấm Địa Chi Chủ sao?
Dù Hồn Chủ yếu hơn chút nhưng Lạc Hồn Cốc Chủ không hề yếu tí nào, là một vị siêu hạng thực thụ!
Nhưng bây giờ gã lại đồng quy vu tận với địch nhân?
Cái tên điên kia rốt cuộc tới từ đâu?
Tô Vũ...
Cái tên này rất nổi danh tại vạn giới, trong Địa Môn hiển nhiên cũng có chút danh tiếng, nhưng tại Thiên Môn lại hầu như chẳng ai biết được.
Kê biết tới hắn ví dụ như Quy thì đều đã tiến vào vạn giới.
Kỳ thật, có người từng mơ hồ nghe qua cái tên này.
Đó chính là Pháp!
Nhưng ông ta lại không nhớ rõ đã nghe ở đâu, hoặc là nói, không cách nào liên hệ đến cùng một chỗ được. Dường như Pháp từng có một lần nghe Văn Vương uy hiếp Tử Linh Chi Chủ, đã đề cập qua cái tên Tô Vũ này.
Thế nhưng ông ta cũng chẳng thể liên hệ mọi chuyện lại làm một.
Cỗ chấn động kịch liệt kia càn quét tứ phương, không ai có thời gian để suy nghĩ thêm nữa.
Bởi vì, tất cả đều đã chết!
Lúc này, trường hà rung động kịch liệt, toàn bộ Cấm Đoạn Hạp Cốc đều biến thành ban ngày.
Sâu trong Lạc Hồn Cốc, một cỗ sinh mệnh lực ngập trời bạo phát.
Sau một khắc, cỗ sinh mệnh lực này chợt biến mất.
Cả khu vực trở nên yên tĩnh đến cực hạn, chỉ có mấy trăm cỗ thi thể lơ lửng trên không trung, bao gồm cả Võ Vương.
Ở gần Vĩnh Sinh Sơn, sắc mặt Văn Vương khẽ biến.
"Chết rồi...
Y thì thào một tiếng, sau một khắc, ánh mắt hơi nhúc nhích: "Sinh tử chuyển đổi sao?"
Y nhíu mày, có thể thành công được ư?
Tô Vũ điên rồi!
Sao có thể mạo hiểm nhiều lần như thế?
Lần trước y đã thấy Tô Vũ chơi qua một lần, thiếu chút nữa là chết, một khi không tỉnh lại thì sẽ thực sự tịch diệt.
Không chỉ như vậy, giờ phút này còn có Cấm Địa Chi Chủ đang tiến đến bên đó, khôi phục trễ thì vẫn phải chết.
Văn Vương nhắn mày cau mặt.
Thái Sơn còn đang ở bên kia đấy!
Y biết Tô Vũ điên cuồng nhưng lại không biết, gia hỏa này không chỉ điên cuồng mà còn điên dại.
Một Lạc Hồn Cốc Chủ mà thôi, giết không được thì có sao?
Nhất định phải làm như thế sao?
Văn Vương chất chứa sâu lo, bao nhiêu năm rồi, đây là lần đầu tiên y lo lắng đến thế.
Thiên Khung Sơn.
Thiên Khung Chi Chủ cũng cảm khái một tiếng: "Xong rồi, một kẻ hung ác kéo theo hai vị Cấm Địa Chi Chủ cùng chết... Đáng tiếc!"
Bên cạnh, Thiên Môn hơi rung động, hỏi lâu sau Nhân Hoàng khẽ hỏi: "Đều đã chết rồi "Ta vừa mới nghe thấy hai chữ Tô Vũ..."
"Đúng, chính là gia hỏa chủ công lần này, nói thật thì hắn thực sự không kém!"
Nhân Hoàng im lặng.
Rất nhanh, y không nói thêm gì nữa, y cấp tốc nhìn về phía thiên địa của Tô Vũ trong vạn giới, giờ phút này thiên địa dường như cũng đang sụp đổ.
Nhưng tốc độ không nhanh như vậy.
Đám người Vạn Thiên Thánh cấp tốc bay ra, sắc mặt ai nấy đều tái xanh.
Nhân Hoàng cắn răng, quát: "Đoạn đạo, dung thiên địa của ta!"
Có khả năng Tô Vũ đã xảy ra chuyện.
Tên điên này không quan tâm gì nữa sao?
Vạn Thiên Thánh quan sát thiên địa đang rung động, nhìn Nhân Chủ Ấn cũng không ngừng dao động, ông thở dài một tiếng: "Đoạn đạo, dung thiên địa của Nhân Hoàng!"
Bản thân ông lại mỉm cười, trong nháy mắt đã biến mất, tiến vào Nhân Chủ Ấn.
Ngươi chết rồi sao?
Hẳn là không đâu!
Hay là ngươi lại dung sinh tử?
Ta không biết... Nhưng ngươi không ở đây thì chúng ta sẽ ở đây đợi ngươi!
Ông tiến vào trong Nhân Chủ Ấn, ánh mắt dân dân hơi thất thản, thiên địa đang tịch diệt Bên cạnh ông có thêm một số người.
Có người cười ha hả: "Đoạn đạo gì chứ, nếu Tô Vũ còn sống, chẳng phải chúng ta không còn hi vọng trở về à? Nếu hắn tịch diệt... vậy thì cùng nhau tịch diệt đi! Chinh chiến mấy năm... Giết đủ vốn rồi!"
Từng vị cường giả đi vào, Đại Tần Vương, Đại Minh Vương, Hạ Long Võ...
Muốn tịch diệt thì mọi người cùng nhau tịch diệt đi!
Tô Vũ đại biểu cho tất cả mọi người.
Vĩnh viễn cũng không chịu thua.
Chiến đấu đến tận giây phút cuối cùng.
Hắn là tín ngưỡng, là ánh sáng giữa bóng tối!
Một khi hắn tịch diệt, chúng ta cũng cùng tịch diệt trong thiên địa này đi!
Bên ngoài, Nhân Hoàng gào thét: "Hỗn trướng! Một bầy chó chết! Người nào dạy dỗ ra thứ gì thế này? Đệch!"
Điên rồi sao?
Thật sự muốn tịch diệt, cùng nhau ngồi chờ chết sao?
Đám người Vạn Thiên Thánh liếc nhau, cười vô cùng sảng khoái, cách ba cổng, lực lượng tịch diệt mất một lát sau mới truyền tới, ánh mắt từng vị cường giả lần lượt ảm đạm.
Vạn Thiên Thánh vẫn giữ nguyên ý cười, ta tin tưởng ngươi!
Vĩnh viễn tin tưởng ngươi!
Tô Vũ, ngươi là tín ngưỡng... Ngươi có biết không?
Ngươi không còn, chúng ta không cách nào chiến đấu tiếp!
Ánh mắt dân tĩnh mịch, quang mang của đại ấn dập tắt, thiên địa phút chốc đã tịch diệt.
Đại tịch diệt.
Một kích cuối cùng, Tô Vũ mang theo Lạc Hồn Cốc Chủ lên đường.
Con đường phía trước như thế nào?
Không một ai biết!
Hắn chỉ biết là rất thoải mái.
Lần này, là chính hắn lựa chọn tịch diệt, lựa chọn sinh tử luân chuyển, nếu như không cách nào phục sinh vậy thì cũng đành chịu. Vạn giới đã được hắn an bài, Nhân Hoàng cũng có mặt ở đó. Tô Vũ cảm thấy vấn đề hẳn là không lớn.
Về phần bên này, chỉ có mỗi mình Võ Vương tiến vào tịch diệt với hắn.
Những người khác... Tô Vũ không quan tâm.
Về phần Võ Vương, Tô Vũ chỉ có thể nói xin lỗi, bất quá hắn đã giết Lạc Hồn Cốc Chủ và Hôn Vực Chi Chủ, kỳ thật cũng xem như không lỗ, sao có thể chu toàn mọi mặt được.
Huống chỉ, nếu hắn khôi phục thì hết thảy đều sẽ vui vẻ.
Mà trọng yếu nhất chính là, Tô Vũ thích loại cảm giác tịch diệt này.
An tĩnh tuyệt đối.
Tuyệt đối bình an.
Không sợ bị người đánh giết, không sợ bị ai giết chết, không sợ vạn giới phá diệt, không cần lo lắng gì nữa.
An tâm đi ngủ là được.
Loại trạng thái tịch diệt này khiến người khác sợ hãi, còn Tô Vũ lại rất ưa thích.
Hắn hoài niệm lần trước.
Khi ấy Văn Vương và Võ Vương quấy rầy hắn, khiến hắn khôi phục từ tịch diệt.
Khôi phục xong bèn đánh giết liên miên.
Trốn tránh sao?
Có lẽ là thết Cho phép ta trốn tránh một hồi đi.