Vạn Tộc Chi Kiếp (Bản Dịch Full)

Chương 3724 - Chương 3724: Kẻ Điên Rồ.

Vạn Tộc Chi Kiếp
Chương 3724: Kẻ Điên Rồ.
 

Võ Vương cảm ứng một phen, cấp tốc chấn động trong biển ý chí: "Nhanh, Tử Linh Chi Chủ ngăn được truyền tống, không cách nào ngăn cản người tự đến, một chút cấm địa lân cận hay Cấm Địa Chi Chủ ở gần đã sắp tới Cấm Đoạn Hạp Cốc!"

"Còn bao lâu nữa?"

Tô Vũ hỏi một câu, Võ Vương cấp tốc đáp: "Không cao hơn 30 địa nguyên, đối phương là Cấm Địa Chi Chủ!"

Cụ thể phải mất bao lâu, hắn ta cũng không rõ ràng.

Nhưng 30 địa nguyên đối với cường giả tứ đẳng phải cần tới một tháng, nhưng với nhất đẳng thì có lẽ chỉ cần ba ngày.

Mà đối với cường giả siêu hạng thì khả năng chỉ cần nửa ngày.

Nhìn như rất chậm nhưng nếu đối phương lợi dụng truyền tống hay thủ đoạn không gian thì sẽ nhanh hơn, nếu không, đối phương chẳng thể tới nhanh như vậy, những kê đến sớm thế này hầu hết đều có một ít thủ đoạn truyền tống.

Lạc Hồn Cốc Chủ cũng nhận thấy điều này, gã kích động quát: "Người tới đầu tiên nhất định là Trường Sinh Thiên tiên! Ông ấy am hiểu các loại đạo thuật, rất nhanh sẽ có thể đuổi tới... Tô Vũ, không muốn thảm hại thì mau trốn đi!"

"Thật sao?"

Hóa ra Tiên Tổ là vị đầu tiên đuổi tới, đối phương quả thực rất am hiểu các loại đạo thuật, tất nhiên cũng sẽ biết truyền tống, Tô Vũ phán đoán một chút, có lẽ... ba phút?

Thực sự rất nhanh!

Lạc Hồn Cốc Chủ muốn chống đỡ ba phút này thì chẳng hề khó khăn tí nào.

Đây là gia hỏa khó giết nhất mà Tô Vũ gặp được!

Nghiêm chỉnh mà nói, đôi bên còn kém nhau nửa đạo, Tô Vũ là người khai thiên nhưng lại chẳng thể chiếm lấy tí ưu thế nào. Chênh lệch nửa đạo đã khiến hắn bị kéo dài khoảng cách vô hạn, hết thảy ưu thế đều bị dẹp yên.

Đây cũng là lần đầu tiên Tô Vũ cảm nhận được chênh lệch lớn giữa siêu hạng và người dưới siêu hạng.

Hồn Chủ 30 đạo chết rồi, bản thân mình cũng sắp chết, kết quả là gia hỏa này vẫn có thể chống đỡ!

Mà bản thân hắn lại sắp không chịu được nữa.

"Mặc kệ nó, liều một lần đi!"

Tô Vũ cân nhắc thời cơ xuất thủ, lực lượng đại đạo của hắn ngày một suy yếu, mà Lạc Hồn Cốc Chủ cũng không khác gì, khí tức rung chuyển dữ dội.

Gã trơ mắt nhìn Tô Vũ suy yếu đến tình trạng sắp chết thì cũng bó tay luôn rồi.

Gia hỏa này thật sự thiêu chết chính mình thì mới cam tâm sao?

Chưa thấy qua ai chơi như vậy!

Thanh âm gấp gáp của Võ Vương truyền đến: "Đủ rồi, dừng lại đi! Không phải ngươi còn muốn đi cứu Văn Ngọc à? Bây giờ ngươi chết rồi thì cứu kiểu gì?"

Tô Vũ không đề ý tới.

Không đủ!

Tiếp tục!

Hồa diễm tăng cường!

Lạc Hồn Cốc Chủ bỗng nhiên không gấp nữa, mặc dù gã suy yếu nhưng Tô Vũ lại còn yếu hơn.

Gã nhìn về phía Tô Vũ, thậm chí còn nghĩ... chỉ bằng ta thừa cơ giết hắn?

Hiện tại Tô Vũ hư nhược giống như có thể dùng một bàn tay để chụp chết.

Trong lĩnh vực tuyệt đối của mình, gã có thể cảm nhận được đây không phải ngụy trang mà là đối phương thật sự đã suy yếu đến cực hạn, tùy thời sẽ chết.

Lúc này gã cực kỳ động tâm.

Giết Tô Vũ thì toàn bộ những kẻ khác đều phải chết.

Gã có thể thôn phệ hết thảy những gì Tô Vũ lưu lại.

Mặc dù bản thân gã cũng thụ thương nhưng thôn phệ xong thì đại khái sẽ có thể khôi phục, thậm chí là... tự mình khai thiên!

Gã nhìn về phía Tô Vũ, kỳ thật Tô Vũ cũng đang nhìn gã. Hắn cười nói: "Ta chết thì cũng phải cho ngươi chứng kiến sự hung ác, phát nổ thiên địa này để ngươi không vớt được bất cứ thứ gì...

"Vậy ngươi đi chết đi!"

Âm thanh u lãnh đột nhiên truyền đến, sau một khắc, Lạc Hồn Cốc Chủ đột nhiên biến mất, khi xuất hiện lần nữa thì đã ở bên cạnh Tô Vũ, trong tay hiện ra một thanh kiếm sắc.

Lạc Hồn Cốc biến thành lợi kiếm cực kỳ cường hãn!

Thậm chí gã còn khôi phục về đỉnh phong trong một nháy mắt, gã muốn thừa dịp này, một kích giết chết Tô Vũ.

Không cho Tô Vũ bất cứ cơ hội nào.

Phập!

Lợi kiếm nhập thể.

Cảm giác rất nhẹ nhàng khiến Lạc Hồn Cốc Chủ ngây ngẩn, dễ như vậy ư?

Cũng phải, đối phương hư nhược quá rồi.

Nhưng cũng ngay một khắc này, Tô Vũ bỗng nhiên bạo liệt, phút chốc một cánh cửa hiện ra.

Thiên Môn!

Điều này cũng không có gì, người có thể tới cơ hồ đều có Thiên Môn, Lạc Hồn Cốc Chủ chẳng bận tâm lắm, nhưng gã cũng muốn tiêu diệt Thiên Môn, phòng ngừa Thiên Môn bất diệt, đối phương sẽ bất tử!

Nhưng tại giây phút này, trong Thiên Môn bỗng nhiên có một cỗ lực lượng hiện ra.

Lực lượng này không tính là quá mạnh nhưng lại tràn vào thân thể Tô Vũ, vừa rồi hắn dường như bị một kiếm giết cho triệt để tử vong lại mau chóng tụ tập chung một chỗ.

Bấy giờ Lạc Hồn Cốc Chủ không nhìn thấy bất luận đỏ vật gì, chỉ có một đôi mắt kia mà thôi.

Một đôi mắt lạnh như băng chất chứa điên cuồng và tỉnh táo, mang theo ý miệt thị giống như đang nói, cuối cùng cũng chờ được ngươi.

"Ngươi chết đi!"

Trên thân Tô Vũ hiện ra một cỗ lực lượng khác hoàn toàn với nơi đây, sau đó nó kết hợp với lực lượng trong cổng, nháy mắt bộc phát ra sức mạnh vô cùng đặc thù.

Âm dương kết hợp!

Lực lượng điều ra thực sự không hề mạnh.

Đại khái chỉ khoảng 22 đạo mà thôi, tại nói chiến đấu trường kỳ thế này chẳng thể tính là quá cường đại.

Nhưng khi kết hợp với Tô Vũ, lực lượng bản thân hắn giống như xảy ra một loại biến chất, phút chốc Tô Vũ cũng giống như đã khôi phục về đỉnh phong, thậm chí còn mạnh hơn cả thời đỉnh cao.

Hắn mỉm cười, bỗng nhiên hóa làm thiên địa gắt gao vây chặt Lạc Hỏn Cốc Chủ, giống như muốn dung hợp với đối phương.

Lạc Hồn Cốc Chủ giãy giụa kịch liệt, gầm thét, giận dữ hét: "Cho dù như thế, ngươi cũng không giết được ta... Trừ phi chũng ta cùng chết!"

Lực lượng của Tô Vũ mơ hỏ đã gần giống như gã.

Nhưng dù như thế, Tô Vũ muốn giết gã cũng phải bỏ ra cái giá bằng cả mạng sống, đồng quy vu tận liệu sẽ có lời ư?

Không hề có lời!

Gã còn muốn nói đôi bên đều thối lui một bước đi, nhưng mà thôi vậy, không cần thiết!

Có điều Tô Vũ bỗng nhiên khôi phục bản thể, trên mặt nở nụ cười, thân mặc áo bào trắng, dáng dấp phiêu dật thong dong: "Sao ta lại chết được? Ta vĩnh viễn cũng sẽ không chết... Bởi vì ta có tín niệm!"

Đương nhiên, đây chỉ là lời nói nhảm.

Bởi vì, ta sẽ nếm thử sinh tử dung hợp, phục sinh một lần nữa!

Bất quá, lời này thì không cần phải nói ra.

Lúc này, Tất cả lực lượng đại đạo trên thân Tô Vũ đột ngột đứt đoạn!

Một cỗ hỏa diễm cường hãn đến cực hạn đốt cháy cả hai người trong giây lát, Tô Vũ mỉm cười kéo chặt lấy Lạc Hồn Cốc Chủ, sau đó nhìn lên bầu trời: "Cẩn thận, tự cầu phúc đi, nếu ta trở về quá trễ... Tất cả mọi người sẽ chết chắc!"

Võ Vương nghe vậy thì biến sắc.

Sau một khắc, bỗng nhiên, cường giả bên cạnh hắn ta nhao nhao rung động kịch liệt, từng vị cường giả tái mặt, lực lượng đại đạo tràn ra, tiếp đó toàn bộ đại đạo đứt đoạn.

Âm ảm!

Có người trực tiếp nổ tung, nhưng có người lại không bị nổ mà là tịch diệt trong chớp mắt "Không.."

Tiếng kêu rên thảm thiết vang lên, thế nhưng không còn kịp nữa rồi!

Âm ảm!

Tiếng nổ vang truyền đến, thiên địa giống như sụp đổ, mà một sát na này, tất cả mọi người đều lâm vào tịch diệt.

Thoáng chốc, trong hư không có mấy trăm người trôi nổi.

Có người ôm về tuyệt vọng, có người ôm lòng sợ hãi, có người không cam tâm, có người thì phẫn hận!

Võ Vương cũng đang giãy giụa, sau một khắc, ánh mắt hắn ta dần dân tịch diệt, chất chứa bất đắc dĩ và thất lạc, Tô Vũ hùng phong, đúng là đồ điên!

Ta biết hắn muốn làm gì.

Phục sinh lần nữa...

Giống như lần đầu khi hắn ta nhìn thấy Tô Vũ vậy, thế nhưng loại trạng thái sinh tử luân hỏi rất khó thanh tỉnh, hắn nghiêm trọng hoài nghỉ lần trước nếu không nhờ hắn và Văn lão nhị đánh thức thì Tô Vũ hẳn đã phải chết.

Còn mấy lời mà Tô Vũ nói chẳng qua chỉ để lòe mắt người đời thôi, Võ Vương còn lâu mới tin.

"Ngươi quả là thằng điên.."

Võ Vương nhủ thầm một tiếng, ánh mắt dần dân mất đi sắc thái.

Sau một khắc, đầu hắn ngẩng cao, trong mắt lại triệt để không còn thần thái, không chỉ hắn mà lúc này tất cả mọi người đều như thế, toàn bộ tiến vào tịch diệt.

Cả một khu vực lớn như vậy lại biến thành tĩnh mịch vô biên.

Không hề có chút sức sống.

Nơi xa, một cỗ dao động truyền đến chất chứa đây vẻ nghi hoặc, người đâu cả rồi?

Chết hết rồi sao?

Bình Luận (0)
Comment