Ở bên ngoài, Võ Vương đang điên cuồng đánh giết những cường giả chạy trốn, có thể bắt giữ thì hắn ta sẽ trực tiếp đoạn đạo dung nhập thiên địa, không dung thì hắn cấp tốc đánh giết, bóc ra đại đạo rồi cưỡng ép dung nhập.
Lúc này sắc mặt Võ Vương tái nhợt.
Hắn có thể nhìn thấy!
Đó dù sao cũng là biển ý chí của hắn.
Hiện tại hắn thấy được nụ cười đáng sợ của Tô Vũ, nhất thời Tô Vũ dường như đã buông xuống hết thảy không cam lòng.
Rốt cuộc tên nhóc này đã trải qua tuyệt vọng thế nào mới có thể hóa thân thành ma quỹ?
Nhân sinh của gia hỏa này không có một chút hi vọng gì ư?
Những năm qua rốt cuộc vạn giới đã trải qua điều gì, Tô Vũ đã kinh qua những chuyện khủng khiếp nào?
Tô Vũ hỏi về quá khứ của Võ Vương nhưng Võ Vương lại không hỏi gì về Tô Vũ.
Bởi vì Tô Vũ còn rất trẻ, thế nên hắn không có hứng thú gì lắm với chuyện của Tô Vũ, chỉ là mấy chục năm mà thôi, tiểu tử này sống quá ngắn, có thể biết cái gì cơ chứ?
Nhưng lúc này, Võ Vương lại biết mình sai rồi, chính bởi vì quật khởi trong thời gian ngắn nên có lẽ nhân sinh của Tô Vũ lại càng thú vị, càng phức tạp hơn.
Nếu không, sao hắn có thể quật khởi nhanh như vậy?
"Tô Vũ!"
Tháy dáng vẻ sụp đổ và nụ cười điên cuồng của Tô Vũ, Võ Vương nhịn không được, điên cuồng gào thét trong biển ý chí: "Ngươi đừng tìm chết! Không giết được gã thì cứ từ bỏ! Lạc Hồn Cốc Chủ, ngươi mau mở phong ấn, chúng ta sẽ rút đi!"
"Bằng không, ngươi cũng chẳng có lợi gì!"
Lạc Hồn Cốc Chủ nghe thấy vậy thì rất muốn mở ra phong ấn nhưng giờ phút này, Tô Vũ lại nghiêm nghị quát: "Ngài dám! Thái Sơn, ngài dám? Ta mưu đồ lâu như vậy, gã là của ta! Ngài dám thả gã thì ta giết ngài! Ngài dám kháng lệnh trên chiến trường sao?"
Võ Vương thấy hắn điên cuồng thì áp chế không nổi nữa, tức giận gầm lên, một quyền đánh cho tên địch nhân trước mắt chia năm xẻ bảy, tan thành thịt nát.
Hắn ta gầm thét, rống giận: "Giết! Tất cả những kẻ không dung đạo, giết sạch! Nghe thấy không?"
Bốn phía, trái tim mấy vị Đao Chủ đều chợt băng giá.
Võ Vương thực sự quá điên cuồng.
Bọn họ không dám thất lễ, chỉ vội vã chém giết những tên cường địch kia.
Có tứ đế, Tu La Sử và Võ Vương ở đây, dù Lạc Hồn Cốc rất đông người, thế nhưng đã nhanh chóng bị giết rất nhiều.
Vô số cường giả đầu hàng!
Trước đó những tán tu bị thu hút tới cũng bị đánh giết rất nhiều, còn lại đều nhao nhao đầu hàng.
Chỉ trong chớp mắt, khắp toàn bộ bốn phương tám hướng, kẻ chết thì chết, kẻ hàng thì hàng.
Trước sau không đến năm phút đồng hồ, Lạc Hồn Cốc đã biến thành triệt để an tĩnh.
Tĩnh mịch một mảnh.
Thây ngang khắp đồng, trôi nổi trong hư không.
Những người còn lại đều quỳ rạp xuống ở trung tâm, bốn phía đều là các cường giả giết đỏ cả mắt.
Những người này đồng loạt nhìn về phía Võ Vương.
Kiếp Chủ đâu rồi?
Lạc Hồn Cốc Chủ đâu rồi?
Bọn họ đều còn sống, thế nhưng lại không thấy đâu cả.
Bây giờ ngay cả chút dao động nhỏ cũng chẳng có.
Cả khu vực đều an tĩnh dọa người, rốt cuộc hai người kia đã đi đâu?
Võ Vương im lặng không nói gì.
Mấy vị Đế Tôn lại mơ hỏ biết Tô Vũ ở đâu, nhao nhao nhìn về phía Võ Vương, người sau khoanh chân ngồi xuống, không quản bất luận kê nào, hiện tại hắn ta chỉ như một người đứng nhìn, xem Tô Vũ và Lạc Hồn Cốc Chủ so đấu sức chịu đựng, so xem ai điên cuồng hơn.
"Tiếp tục đốt!"
Hỏa diễm càng ngày càng mãnh liệt, Lạc Hồn Cốc Chủ không ngừng ho ra máu, gã nghiêng đầu nhìn về phía Tô Vũ, tên kia bị đốt đến nỗi linh hồn đều giống như muốn vỡ vụn.
"Ngươi đúng là tự tìm cái chết.."
Lạc Hồn Cốc Chủ nhịn không được giận dữ hét: "Ngươi nhất định phải liều cho cá chết lưới rách sao? Ngươi chết rồi, ta vẫn có thể sống!"
Thế nhưng dù ta sống, bị cái này tên điên làm như vậy không chừng cũng sẽ trọng thương ngã gục.
Đương nhiên, thôn phệ thiên địa của tên điên kia có lẽ sẽ có thu hoạch lớn.
Thế nhưng gã nguyện không có thu hoạch như vậy.
"Tô Vũ, hiện tại dừng tay, ta sẽ không truy sát ngươi... dù những người kia tới, ngươi chạy rồi thì bọn hắn cũng sẽ không chém giết đến cùng với ngươi"
"Khục khục..."
Gã không ngừng ho khan, mỗi một lần ho khan đều là huyết dịch bị đốt cháy, đại đạo bị thiêu đốt, ho ra đều là lực lượng đại đạo vỡ vụn.
Gã vô cùng buồn bực!
Rốt cuộc ta trêu chọc chỗ nào của tên điên này rồi?
Nhiều cấm địa thế kia mà nhất định cứ phải tới tìm ta đầu tiên!
Lúc này Tô Vũ không rên la cũng không nói chuyện, hắn đang bổ sung nhiên liệu, tiếp tục gia tăng hỏa diễm, hỏa diễm đốt cho hắn hoàn toàn thay đổi, đốt cho linh hồn hắn trở nên vặn vẹo.
Bây giờ Tô Vũ đang tự vấn làm sao để sinh tử chuyển đổi thành công?
Làm sao có thể nhất kích tất sát đối phương?
Trong sát na ta chết đi, giết đối phương, làm cho sinh mệnh lực của đối phương nổ tung, đây mới là cơ hội sống sót, đương nhiên hắn có thể triệu hoán thiên địa... Thế nhưng vì sao lại phải triệu hoán cơ chứ?
Triệu hoán đến cũng chẳng có gì tốt.
"Hoặc là không triệu hoán, hoặc là hấp thu một chút lực lượng thiên địa thông qua Thiên Môn, bộc phát trong tích tắc... khi đối phương cho là ta đã hư nhược, ra tay đánh giết trong chớp mắt?"
Từng suy nghĩ hiển hiện.
Rất nhanh, những ý niệm này đều bị đốt cháy, linh hồn chỉ hỏa kia quả thực rất độc ác!
Hiện tại Tô Vũ đã quên đi hết thảy thống khổ bởi vì hắn đã quen suy nghĩ trong nghịch cảnh.
Hắn nhìn về phía Lạc Hồn Cốc Chủ, ánh mắt vẫn sáng tỏ như trước, trong sáng tỏ còn chất chứa đôi phần vẻ suy tư.
Lạc Hồn Cốc Chủ bỗng nhiên cảm thấy bất an.
Gia hỏa này muốn làm cái gì?
Tô Vũ bỗng nhiên mỉm cười, dù nụ cười này đã không thể nhìn ra nữa nhưng Lạc Hồn Cốc Chủ vẫn biết hắn đang cười.
"Tô Vũ!"
Gã gào thét phẫn nộ, bất an: "Ta là kẻ giết không chết! Ngươi không thể giết được ta!
Tô Vũ... Chúng ta có thể hợp tác! Hợp tác! Nghe thấy chưa?"
"Ngươi đến từ vạn giới, ngươi không phải lo lắng cấm địa sẽ giết ra vạn giới sao? Ta giúp ngươi! Ta là tinh thần đắc đạo, tinh thần cùng bản chất với linh hồn, chính là thứ bất tử bất diệt, ta nạp đạo nhân thể, ta là sự tổn tại vĩnh hằng!"
Tô Vũ khẽ đáp: "Sao lại thế! Tinh thần cũng là một loại sức mạnh, đã là lực lượng thì sẽ chẳng có gì là vô địch, không có lực lượng nào là bất tử bất diệt... Ta đang nghĩ xem làm thế nào để tiêu diệt ngươi đây!"
"Tinh thần lực... Linh hồn... thực ra có rất nhiều biện pháp tiêu diệt... Đơn giản nhất chính là lực lượng ăn mòn, tử vong... Ngươi nạp đạo nhân thể thì cũng không phải vô địch! Ta còn nạp Thiên nhất thể đây này, ta đâu có cảm thấy bản thân mình vĩnh viễn không chết?"
Hắn cười lớn, cất chứa đầy vẻ suy tư.
Nhìn Lạc Hồn Cốc Chủ đang cực kỳ thống khổ, bỗng nhiên Tô Vũ nói: "Võ Vương, có người xâm nhập Cấm Đoạn Hạp Cốc sao?"
Ngoại giới, Võ Vương đột nhiên mở mắt, dò xét bốn phía một phen.
Mơ hồ hắn ta có thể cảm nhận được một chút khí tức cường đại đang tiến về bên này, mà lúc này, Tử Linh Chi Chủ cũng quát chói tai: "Bản tọa có thể ngăn cản truyền tống nhưng bản thân bọn họ đến thì bản tọa không ngăn được!"
Đây cũng là chuyện đôi bên đã thương lượng từ trước.
Tử Linh Chi Chủ sẽ ngăn cần người truyền tống đến, nhưng hắn ta không thể ngăn những ai đem bản tôn tới, một khi hắn ta tham chiến thì bên chỗ truyền tống sẽ không ai ngăn cản, đến lúc đó cục diện sẽ là bị người ta vây giết... Hắn ta sẽ biến thành kê xui xẻo!