Vạn Tộc Chi Kiếp (Bản Dịch Full)

Chương 3722 - Chương 3722: Sụp Đổ.

Vạn Tộc Chi Kiếp
Chương 3722: Sụp Đổ.
 

Thanh âm phẫn nộ của Võ Vương truyền đến, hắn gào thét: "Ngươi chờ đó, ta đi giết sạch những tên kia rồi tới cứu ngươi!"

Tô Vũ bật cười, không định đáp lời.

Cứu ta ư?

Ta không cần!

Hắn chưa chắc đã thực sự yếu hơn đối phương, tứ đại Đế Tôn dung đạo đã giúp Tô Vũ vượt trên 31 đạo một chút, đương nhiên kỳ thật hắn cũng chưa đạt tới tình trạng kia, thế nhưng đừng quên Tô Vũ có tới hai lớp thiên địa.

Hắn không chỉ có một thiên địa đơn độc.

Lúc này nếu Tô Vũ nguyện ý, hắn có thể triệu hoán thiên địa, đương nhiên chưa hẳn có thể đột phá Thiên Môn, về phần hư ảnh Thiên Môn thì chỉ có thể giúp cho Tô Vũ thêm một phần lực lượng, không cách nào mang đến toàn bộ lực lượng được.

Nếu thực sự triệu hoán thiên địa, động tĩnh sẽ không nhỏ, như vậy đại khái hắn sẽ bại lộ hoàn toàn.

Là vũ khí bí mật của Tử Linh Chi Chủ hay là một vị khai thiên tới từ vạn giới, hai điều này hiển nhiên là có khác biệt.

Hiện tại Tô Vũ còn chưa định triệu hoán thiên địa.

Chịu đựng thống khổ mà thôi!

Nằm giữa lằn ranh sinh và tử.

Ở ngoài vạn giới, ta đã mỡ sinh tử, tại nơi này thì vẫn chưa thể mỡ.

Tô Vũ đang nghĩ xem mở sinh tử ở đây như thế nào?

Tử Linh Chi Chủ ở trong này rất lâu rồi mà cũng không có cách nào mở ra sinh tử.

Sau khi Tô Vũ tới đây, Tử Linh đại đạo đã mở ra ngay khi Khúc vừa dung nhập, thực tế Sinh Mệnh đại đạo cũng đã được mở nhưng lại không quá giống với Sinh Tử thiên địa.

Sinh tử dung hợp, sinh tử chuyển đổi, đây mới thật sự là Sinh Tử thiên địa.

Hiện tại Tô Vũ không triệu hoán thiên địa, không sử dụng lực lượng ngoài cổng, hắn đang chịu đựng thống khổ, chịu đựng cảm giác bị đốt cháy, thậm chí còn đang thiêu đốt đại đạo, chính bởi vì hắn đang thử nghiệm, đang tự vấn liệu ta có nên mạo hiểm một lần hay không?

Mổ ra Sinh Tử thiên địa!

Thế nhưng sinh mệnh lực quá yếu.

Đúng vậy, quá yếu.

Tử khí của Tô Vũ cường đại, sau khi tứ đại Đế Tôn dung nhập, Tử đạo của Tô Vũ trở nên vô cùng hùng mạnh, thế nhưng Sinh đạo thì sao?

Làm sao để đạt thành cân bằng?

Sinh tử không đạt thành cân bằng thì sao có thể mở sinh tử?

Thiên địa của Tử Linh Chi Chủ còn mạnh hơn Tô Vũ, thế nhưng chính vì vậy, vị kia muốn mở sinh tử lại càng khó hơn Tô Vũ, hơn nữa vị kia còn thiếu kinh nghiệm trong khi Tô Vũ lại không hề thiếu, hắn chỉ thiếu duy nhất lực lượng Sinh đạo.

Nếu như không có đầy đủ Sinh đạo, hắn chết cũng chẳng có cách nào khôi phục.

Khi đó, sinh tử chuyển đổi gì đó đều chỉ là trò cười.

Đương nhiên, Tô Vũ đã chuẩn bị mở Sinh Tử thiên địa thì cũng không phải không nắm chắc chút nào. Hắn nhìn về phía Lạc Hồn Cốc Chủ, vị này rất mạnh, dạng cường giả thế này vốn dĩ bất tử bất diệt, sinh mệnh lực nông đậm tới kinh người.

Nếu trong nháy mắt Tô Vũ tử vong có thể đánh chết gã rồi dung hợp sinh mệnh lực của gã để cho mình khởi tử hoàn sinh thì vẫn được, một vị cường giả 32 đạo đủ để giúp cho hắn sống lại.

Thế nhưng... Có thể làm được sao?

Dùng cái giá bằng cả mạng sống để giết vị kia, một khi tại thời khắc cuối cùng Tô Vũ không thể đánh giết gã mà lại khiến bản thân bỏ mạng... Vậy thì sẽ chết thật sự!

Chẳng những hắn chết, người trong thiên địa của hắn cũng đều phải chết.

Vạn giới thì còn đỡ, có một quãng thời gian trước sụp đổ thì Nhân Hoàng đủ sức để che chở cho những người kia thoát ly thiên địa, nhưng ở trong này, tất cả mọi người kể cả Võ Vương đều phải chết.

"Sinh tử..."

Tô Vũ lộ ra ý cười, hay là thử một lần?

Khi vào trong cổng, kỳ thật Tô Vũ đã mang theo đủ loại ý nghĩ, duy chỉ không mang theo trách nhiệm gánh vác gì đó.

Thế giới phía sau cổng rất dễ khiến cho người ta tuyệt vọng.

Nhưng đi đến mức này, Tô Vũ cũng không tuyệt vọng nữa, chỉ có tìm tòi đại đạo, nghiên cứu thiên địa thì mới có thể giúp cho hắn vứt bỏ hết thảy tuyệt vọng.

Hắn nhìn về phía Lạc Hồn Cốc Chủ, cười hồi: "Cốc chủ, chúng ta chơi một trò chơi nhé?"

Lòng Lạc Hồn Cốc chợt lạnh.

Hắn lại muốn làm cái gì?

Tô Vũ cười xán lạn: "Muốn chơi không? Thú vị lắm!"

"Ngươi muốn làm gì?" Lạc Hồn Cốc Chủ lạnh lùng hỏi lại: "Đồ điên, ngươi thật sự không sợ chết sao? Đến cảnh giới của ta và ngươi, đâu phải cứ gặp mặt liền muốn chém giết đến mức một phương vẫn lạc? Ta và ngươi có thâm cừu đại hận gì à?"

Tô Vũ cười: "Không có... Thế nhưng các ngươi lại muốn ra ngoài! Hay là các ngươi đừng ra nữa?"

Lạc Hồn Cốc Chủ không nói gì.

Tô Vũ tiếp tục: "Ngươi nhìn đi, đây chính là đạo tranh, đâu cần thâm cừu đại hận gì, ta cũng chẳng có cách nào khác!"

Cuộc chiến thời đại, cuộc chiến đại đạo.

Lạc Hồn Cốc Chủ không lên tiếng nữa.

Ngươi nói cái gì thì ta cũng sẽ không để ý.

Tô Vũ cười càng thêm điên cuồng.

Từng đầu đại đạo bốc cháy, hỏa diễm kịch liệt đốt cho Lạc Hồn Cốc Chủ rên rỉ không ngừng. Tô Vũ cũng không tránh khỏi thống khổ, hắn cắn răng, răng đều bị cắn đứt nhưng lại vẫn mỉm cười trong đau đớn: "Thế giới kiếp nạn, hắc ám, tận thế... thế giới này thật sự làm cho người ta tuyệt vọng!"

Tuyệt vọng!

"Thời đại của ba cổng, thời đại của vạn giới đều cần trải qua diệt thế sao?"

"Ta không biết ai đúng ai sai... Có lẽ khi thời đại của ta bị phong ấn, ta cũng muốn mang theo người trong thời đại đó giết ra ngoài, hủy diệt thời đại tiếp theo, tái hiện thời kì của mình!"

"Kẻ sai là Thời Gian Chi Chủ sao?"

"Có lẽ người ta căn bản không để ý tới chúng ta... Có lẽ người ta chỉ dựa theo quy tắc bình thường để thời đại luân chuyển, mà chúng ta lại chẳng chịu cam tâm"

Tô Vũ gầm thét, chất chứa thống khổ và chút đắc ý: "Cho nên ta sẽ nghịch thiên! Các ngươi muốn hủy diệt chúng ta là chuyện không thể nào!"

Nhìn khuôn mặt dữ tợn của hắn, Lạc Hồn Cốc Chủ không khỏi nhíu mày.

Người trước mắt này rõ ràng là cường giả thời đại mới nhưng lại điên cuồng hơn, thống khổ hơn, tuyệt vọng hơn những người thời đại trước như họ nhiều.

Là bởi vì chúng ta đã tuyệt vọng đến mức chết lặng hay sao?

Mà người này thì lại không cam tâm?

Không cam tâm chuyện ba cổng mở ra, không cam tâm người trong ba cổng muốn đi hủy diệt bọn hắn sao?

Đúng và sai tại lúc này không thể phân định, cũng chẳng cần thiết phân rõ làm gì.

Thế nào là đúng, thế nào là sai?

Không ai biết!

Có chăng chỉ là sự không cam lòng.

Tô Vũ chưa từng trải qua hi vọng.

Từ sau khi sinh ra, Nhân tộc đã ở vào cục diện bị vạn giới vây công, chiến tranh liên miên kể từ khi hắn chào đời. Hắn ở hậu phương hưởng thụ 6 năm an bình, 6 năm an tâm nhất trên đời đó lại chẳng khắc quá sâu vào kí ức.

Từ ngày ký ức bắt đầu khắc sâu, ngày ngày hắn đều phải kinh lịch sự tuyệt vọng.

Lúc này Tô Vũ kêu la thê lương thảm thiết, hỏa diễm đã thiêu đốt linh hồn hắn, cũng đốt cho Lạc Hồn Cốc Chủ không ngừng rên rỉ thống khổ, nhưng gã lại cảm thấy gã sẽ thắng.

Tên điên kia đã tự mình thiêu đốt đến mức sắp chết mà vẫn còn tiếp tục tăng thêm đại đạo lực lượng.

Cho nên, người thắng sẽ là gã! !

"Vì sao... Ta phải sinh ra ở mạt thế chứ?"

Tô Vũ bỗng nhiên truyền ra tiếng cười hết sức rùng rợn: "Nếu ta sinh ở thời đại mới bắt đầu, có lẽ... ta sẽ không vùng vẫy... khi ta an tâm sống mười vạn năm, hai mươi vạn năm... dù chết thì cũng có sao? Nhưng ta còn trẻ... vì sao nhất định phải dùng tuyệt vọng để thay thế cuộc đời ta?"

"Ngươi đã sụp đổ rồi!" Lạc Hồn Cốc Chủ bỗng nhiên thở dài một tiếng, nhắm mắt không nói thêm gì nữa.

Người này đã sụp đổ rồi!

Tinh thần ý chí tuy mạnh nhưng cuối cùng vẫn ngăn cản không nổi đau khổ kịch liệt.

"Sụp đổ?"

Tô Vũ bật cười, lúc này hắn lại chợt cười lớn: "Ha ha... Sao lại thế... Ta vẫn luôn rất bình thường, làm sao có thể sụp đổ, người bình thường không phải vốn là như thế sao? Là do các ngươi điên rồi! Hủy diệt thời đại thì cứ hủy diệt thôi, cớ gì cứ muốn tìm chết"

Hỏa diễm đốt cháy, Tô Vũ giấy giụa dữ dội.

Ta đã hỏng mất rồi ư?

Không, không phải!

Làm sao có thể?

Bình Luận (0)
Comment