Cùng lúc đó ở bên ngoài.
Bỗng nhiên, bầu trời vỡ ra, nơi xa, ngoài Cấm Đoạn Hạp Cốc bỗng nhiên hiển hiện một tòa cự sơn ẩn vào hư không, sau một khắc cự sơn nọ tự động sụp đổ.
Vô số sinh linh trên đó kêu thảm, trong nháy mắt hóa thành tro bụi!
Đó chính là Hồn Vực!
Giờ phút này, Hôn Chủ chết đi, vô số sinh linh trong Hồn Vực cũng tử vong tức thì.
Lúc này, lần lượt từng thân ảnh cấp tốc bay về phía đó, cường giả đến từ một chút cấm địa bị Tử Linh Chi Chủ đảo loạn tinh không nên không cách nào truyền tống đến, vì vậy chỉ có thể lựa chọn cấp tốc bay tới.
Thế nhưng khi bọn họ tới gần, nhìn thấy Hồn Vực sụp đổ thì đều nhao nhao biến sắc.
Hồn Chủ 30 đạo lực lượng không tính quá mạnh, thế nhưng y có vị ca ca 32 đạo, hai huynh đệ cùng liên thủ đối địch thế mà nhanh như vậy Hồn Chủ đã bị giết.
Điều này đại biểu cho cái gì?
Đại biểu địch nhân cũng đang áp chế Lạc Hồn Cốc Chủ, nếu không đệ đệ của gã làm sao lại tuỳ tiện vẫn lạc?
Vô số tán tu cũng vụng trộm quan sát từ khắp nơi, ai nấy đều mang theo lòng sợ hãi.
Hồn Vực sụp đổi Mặc kệ 30 đạo hay là 32 đạo, đối với họ đó đều là sự tỏn tại không cách nào trêu chọc nổi, nhưng bây giờ một tòa cấm địa lại bị hủy diệt.
"Hỗn trướng!"
Có Cấm Địa Chi Chủ nổi giận gầm lên, sau một khắc, kẻ này quát: "Khung, ngươi còn không mau xuất thủ ngăn cản Tử Linh Chi Chủ?"
Khung ở cách đó rất gần!
Chỉ cần ông ta xuất thủ ngăn cản Tử Linh Chi Chủ, để hắn không cách nào nhiễu loạn hư không, rất nhanh sẽ có vô số cường giả truyền tống đến, nếu không đường tới nơi này sẽ quá xa.
Trên Thiên Khung Sơn.
Thiên Khung Chi Chủ lộ ra ánh mắt dị dạng, chết rồi sao?
Quá nhanh!
Dù sao cũng là một vị 30 đạo, còn có huynh trưởng 32 đạo, thế mà nói chết liền chết!
"Thú vị lắm.."
Ông ta tỏ ra hứng thú, muốn mau mau đến xem nhưng chưa hẳn đã muốn nhúng tay, có điều đi xem một chút thì cũng có thể biết được kẻ nào đang gây chuyện.
Ngay khi ông ta có ý nghĩ này, bỗng nhiên, Thiên Môn rung động.
Khung Chủ lập tức biến sắc, sau một khắc, ông ta khẽ nói: "Người của ngươi sao?
Không đến mức ấy chứ..."
"Cái gì?" Nhân Hoàng nghỉ hoặc hỏi.
Thiên Khung Chi Chủ lạnh lùng nói: "Ngươi ngăn cản ta làm gì?"
"Gì chứ?" Nhân Hoàng cạn lời: "Ngươi đừng mang Nhân Hoàng Ấn của ta đi, ngươi để nó lại rồi thích đi đâu thì đi"
Thiên Khung Chi Chủ im lặng.
Một lát sau, ông lựa chọn tiếp tục tĩnh tọa, thôi được rồi!
Nếu ta đi thì gia hỏa này ắt sẽ ra ngoài.
Khi đó, ông sợ Thiên Khung Sơn sẽ xảy ra chuyện.
Về phần những người khác gầm thét rống giận cái gì thì liên quan gì tới ông đâu?
Cứ rống đi!
Ta đây lười quản!
"Ngươi giết đệ đệ ta!"
Trong lĩnh vực tuyệt đối, hỏa diễm thiêu đốt hừng hực.
Giờ phút này, Lạc Hồn Cốc Chủ lạnh lùng nhìn chằm chằm Tô Vũ.
Tô Vũ cười: "Có liên quan gì tới ta?"
"Chính ngươi ăn hắn mà, đâu phải do ta?" Tô Vũ tỏ vẻ chuyện không liên quan gì đến mình, đệ đệ ngươi bị chính ngươi dung hợp, có ai giết đệ đệ ngươi đâu?
Hắn cười vô cùng xán lạn: "Ngươi nhất định cứ muốn tiếp tục, đệ đệ ngươi sắp chết mà ngươi cũng không chịu mở cấm chế, còn nói nhiều như vậy làm gì?"
Lạc Hồn Cốc Chủ im lặng.
Mở ra cấm chế?
Mở ra thì bên ngoài còn có một tên Võ Vương đã dung thiên địa.
Khi đó kê phải chết sẽ không chỉ là một người!
Giờ phút này, gã bỗng nhiên tỉnh táo lại.
Gã ngồi xếp bằng, không nói gì nữa mà chỉ yên lặng chờ đợi.
Cháy lên đi!
Thời gian càng kéo dài, ai sống ai chết cũng không nhất định.
Chắc chắn sẽ có Cấm Địa Chi Chủ xuất thủ.
Không phải vì Võ Vương hay Tô Vũ, đơn thuần chỉ bởi vì Tử Linh Địa Ngục bỗng nhiên ra tay nên cũng sẽ có người buộc phải xuất thủ. Năm đó Tử Linh Chi Chủ tới đã bị tất cả mọi người ngăn cản, hiện tại cũng sẽ không ngoại lệ.
Tiếp tục chịu đựng!
Giờ phút này, gã phát hiện ý chí của Tô Vũ cứng cỏi vượt quá sức tưởng tượng, lúc đầu gã chỉ thấy Tô Vũ trẻ tuổi xốc nổi, bây giờ gã phát hiện trẻ tuổi kỳ thật cũng đại biểu cho tư thái đũng cảm tiến tới.
Người này nhất định đã kinh qua rất nhiều trắc trở.
Nếu không gặp nhiều trắc trở thì sao có thể đi đến hôm nay?
Lúc này, Lạc Hồn Cốc Chủ đã có quyết định, tiếp tục nhẫn nhịn kéo dài.
Hỏa diễm thiêu đốt Tô Vũ.
Tô Vũ nhìn thấy đối phương ngồi xếp bằng, dù sao đó cũng là cường giả đỉnh cấp, hơn nữa còn đang ở trong phong ấn của gã, tiếp tục dây dưa chưa hẳn Tô Vũ nhất định sẽ thua, nhưng có thể sẽ có Cấm Địa Chi Chủ tới.
"Ngươi muốn kéo dài thêm sao?"
Tô Vũ cười, đối phương vẫn không nói gì.
"Vì sao ngươi không thử giết ta? Dù sao ta cũng yếu hơn ngươi mà"
Lạc Hồn Cốc Chủ vẫn không nhận bất kỳ quấy nhiễu nào.
Tu đạo vô số năm, phép khích tướng thế này dĩ nhiên gã rất hiểu, thế nên sẽ không chịu ảnh hưởng.
Tô Vũ thở dài: "Giết ta, có lẽ ngươi sẽ có thu hoạch lớn! Dù sao ta cũng là người khai thiên...
Đối phương vẫn không hé răng nữa lời.
Tô Vũ cảm thấy bất đắc dĩ, tiếc nuối nói: "Thật là biết nhẫn nại, đệ đệ cũng đã chết rồi đó..."
Sau đó hắn cũng không nói thêm gì, tiếp tục cho hỏa diễm tăng phúc các loại lực lượng đại đạo.
Hỏa diễm điên cuồng bốc cháy, mãnh liệt hơn trước rất nhiều.
"Chơi với lửa sẽ có ngày chết cháy!"
Lạc Hồn Cốc Chủ lạnh lùng đáp lại một câu, đệ đệ dung nhập, gã vững chắc hơn trước nhiều lắm, cái tên điên này chính là đang tự thiêu.
Thật sự cho rằng không đốt chết được ngươi ư?
Ngọn lửa này không phải của một mình Tô Vũ mà là Hỏa đạo được Tô Vũ gia tăng thêm nhiên liệu thiêu đốt, dĩ nhiên bị đốt cũng không chỉ mình hắn. Hiện tại họ đang so ai yếu hơn ai, ai sẽ sụp đổ trước ai.
Tu đạo nhiều năm, đây cũng là lần đầu tiên gã gặp được loại người tự mình đốt mình thế này.
Tô Vũ cười lớn: "Tự thiêu? Chưa hẳn đâu!"
Hắn tiếp tục tăng thêm nhiên liệu, cười nói: "Mãnh liệt thêm đi, thiêu chết ngươi thì ta sẽ thôn phệ ngươi, tự nhiên sẽ khôi phục... Đương nhiên, ngươi thiêu chết ta rồi thôn phệ thiên địa của ta thì cũng có thể khôi phục! Vì sao không liều một lần nhỉ? Ai chết rồi, kẻ còn lại sẽ là doanh gia! Ta chết đi, Võ Vương cũng phải chết, những người khác đều sẽ chết... Ngươi sẽ trở thành kẻ mạnh nhất!"
Người thắng sẽ ăn sạch cả bàn.
Lạc Hồn Cốc Chủ tiếp tục trầm mặc, lắng lặng chống cự với hỏa diễm.
Tô Vũ cười nói: "Không liều thử sao?"
Lạc Hồn Cốc Chủ đạm mạc nói: "Đến mức độ của ta thì không cần đánh cược nữa. Chờ đợi kết quả là được! Kẻ đánh cược đều là kẻ yếu!"
"Thật cứng nhắc!"
Tô Vũ cười khẽ, tiếp tục thêm lửa, hỏa diễm thiêu đốt thiên địa, trên thân hắn và Lạc Hồn Cốc Chủ đều bị nhen lửa.
Tô Vũ thở hổn hển, cười nói: "Đây là lĩnh vực tuyệt đối, hỏa điễm thiêu đốt thân thể ngươi cũng là đang thiêu đốt đại đạo của ngươi... Ngươi cần phải nỗ lực gấp đôi"
"Ngươi cũng thế mà thôi!"
Lạc Hồn Cốc Chủ đáp lại một câu, bởi vì tăng thêm nhiên liệu đều là do Tô Vũ làm, những nhiên liệu này cũng là lực lượng đại đao, cho nên hai người tiêu hao không khác biệt lắm, mà nhiều thêm một đạo lực lượng cũng chính là một bậc thang cách biệt rất lớn.
Ta mạnh hơn Tô Vũ!
Muốn thiêu chết ta thì cứ nằm mơ đi!
Lúc này, bất kỳ người nào cũng không thể nhúng tay, trừ phi đánh nổ biển ý chí của Võ Vương, một khi Võ Vương bị đánh nổ thì Tô Vũ ắt phải thua.
Cho nên, lúc này Võ Vương tức giận hơn nữa, gào thét hơn nữa cũng không thể tránh được, mơ hồ có thể nghe được tiếng gầm gừ vô lực của hắn.
Song phương bày ra lĩnh vực tuyệt đối trong biển ý chí của Võ Vương, giày vò lẫn nhau, đốt cháy lẫn nhau.
Nhưng chủ nhân là hắn thì lại không có bất kỳ biện pháp nào.
Thanh âm phẫn nộ của Võ Vương truyền đến, hắn gào thét: "Ngươi chờ đó, ta đi giết sạch những tên kia rồi tới cứu ngươi!"