Vạn Tộc Chi Kiếp (Bản Dịch Full)

Chương 3728 - Chương 3728: Ma Tổ Xui Xẻo.

Vạn Tộc Chi Kiếp
Chương 3728: Ma Tổ Xui Xẻo.
 

Sắc mặt Tử Linh Chi Chủ lạnh lùng nhìn về phía bên kia, cười nói: "Hay cho kẻ đầu tiên không sợ chết, ngươi xác định ngươi muốn dùng loại giọng này để nói chuyện với bản tọa? Lão già, đừng cậy mình sống lâu, trong mắt ta ngươi là cái thá gì chứ!"

Tử Linh Chi Chủ cũng là một vị tuyệt thế thiên kiêu, là sự tồn tại cuối thời Khai Thiên, người ở đây cơ hồ đều già hơn hắn, nhưng thế thì có sao?

Hắn mạnh hơn bọn họ là được!

Cường giả vi tôn.

Ở nơi này, hắn mới là người mạnh nhất, đáng tiếc, tất cả mọi người muốn đánh hắn, nếu chỉ đơn độc một người, hắn sẽ làm cho đối phương biết thực lực cường đại mới là cha được viết thế nào.

Lúc này Tử Linh Chi Chủ cũng đang thầm mắng trong bụng, Tô Vũ có thể sống được không?

Không thể sống thì ta sẽ đi ngay!

Nếu thực sự hung hăng kêu gào, ép buộc mọi người, khiến những người này liên thủ đánh hắn... dù có thể đánh chết vài tên thì hắn cũng sẽ bị người ta đánh chết, vậy cũng thua thiệt quá lớn.

"Nếu không phải muốn biết hỗn đản này có gạt ta hay không, liệu có thể mỡ Sinh Tử thiên địa hay không thì lão tử chẳng thèm quản ngươi!"

"Đại tịch diệt xảy ra, hắn ở đâu?"

Tử Linh Chi Chủ hơi nghỉ hoặc, sau đó nhớ ra gì đó, nghe nói lần trước Văn Vương đã thấy được Tô Vũ sau đại tịch diệt.

Làm sao thấy được?

Thiên Môn!

Tô Vũ thật sự còn sống sao?

Phải chăng hắn đang ở ngay phụ cận Chỉ cần mở Thiên Môn rồi thì có thể nhìn thấy Tô Vũ?

Tử Linh Chi Chủ cũng không biết.

Dù sao hai lần tịch diệt đều không giống nhau.

Giờ phút này, bốn phía có không ít cường giả tụ tập tới, Tử Linh Chi Chủ cảm thấy áp lực như núi, cũng không thể dừng lại thêm nữa, hắn ta chỉ có thể chạy trốn hoặc là sẽ phải đánh một trận.

Lúc này, hắn chợt quát lạnh: "Đừng hòng động vào di hài cháu của ta! Mặc dù xương cốt đều nổ tung không còn nhưng đó cũng là cháu ta, các ngươi dám động thử xem! Ta sẽ triệu hoán thiên địa, để coi trong các ngươi ai muốn chết trước!"

"Ngươi đe dọa ai đấy?"

Có người cười lạnh cất lời: "Lần trước ngươi triệu hoán Tử Linh thiên địa đã khiến Thiên Môn bài xích, bản tọa cũng muốn xem thử lần này triệu hoán có làm cho Thiên Môn triệt để khôi phục hay không, đó lại là chuyện tốt đấy!"

Lời này vừa nói ra, ánh mắt của không ít người chợt nhúc nhích.

Cũng đúng!

Lần trước Tử Linh Chi Chủ triệu hoán thiên địa đã một mực bị Thiên Môn bài xích, điểm này mọi người đều biết, bởi vì Tử Linh Chi Chủ khai thiên xong còn muốn trở về, kết quả Thiên Môn thật lại xuất hiện, hắn ta còn trực tiếp bị Thiên Môn công kích.

Công kích ấy vô cùng cường đại, không phải chỉ một lần mà là nhiều lần.

Cho nên mọi người đều biết hắn bị Thiên Môn bài xích.

Tử Linh Chi Chủ cười lạnh: "Ngươi có thể thử xem! Ngươi là Ma Vực? Lá gan quả nhiên không nhỏ! Ta đã giết không ít Ma tộc! Ma, đừng đến khiêu khích bản tọa, nếu không ngươi có thể lên thử đầu tiên!"

Giờ phút này, hắn đã thấy sáu bảy vị Cấm Địa Chi Chủ và còn có cấm địa khác đang truyền tống đến.

Tới càng nhiều thì sẽ càng phiền phức.

Năm đó hắn khai thiên là nhân dịp người còn chưa nhiều, đánh chết một tên dọa sợ tứ phương.

Giờ phút này, Tử Linh Chi Chủ bỗng nhiên cắn răng, sau một khắc, tử khí ngập trời, hắn bạo hống: "Thiên giáng!"

Âm âm!

Trong hư không vô tận xa xa bỗng nhiên hiện ra một cánh cổng to lớn chứa đựng quang mang cực kỳ cường đại.

Mà lúc này, Tử Linh thiên địa tại vạn giới khẽ chấn động, sau một khắc nó giống như muốn đi vào bên trong Thiên Môn, bốn phía, những cường giả cấm địa khác nhao nhao rút lui.

Cấp tốc rút lui!

Tinh huống này khiến bọn họ nghĩ tới chuyện mà vô số năm trước vị này đã gây ra, lần ấy cũng là như thế, hắn ta triệu hoán thiên địa giáng lâm, khi đó còn chưa phải song thiên hợp nhất, thiên địa trong cổng mới vừa mở mà thôi.

So với năm đó, hắn lại mạnh hơn rồi.

Giờ phút này, mọi người cũng không muốn làm mục tiêu bị giết, phải đợi nhiều người tới mới được.

Tử Linh Chi Chủ điên cuồng gầm thét, trên trán hiển hiện ra Thiên Môn.

Tử khí bao trùm thiên địa.

Đợi đến khi mọi người rút lui, hắn vẫn còn đang điên cuồng gào thét, tiếng sấm thì tỏ vẻ rất lớn nhưng nước mưa lại nhỏ. Nếu hắn tùy tiện mở Thiên Môn thì mọi người sẽ hoài nghi hắn có ý đỏ gì, hiện tại vừa vặn hắn muốn nhìn xem Tô Vũ có hở gần đây không.

Rốt cuộc tên cháu trai này đã chết hay chưa?

Thiên Môn ẩn vào trong mắt hắn, dò xét bốn phía nhưng không thấy cái gì, lòng hắn không khỏi nghi hoặc, Tô Vũ chết thật rồi sao?

Vậy cũng quá đáng tiếc!

Nếu thật sự chết rồi... ta có thể rời đi.

Về phần thiên địa hài cốt của Tô Vũ... Hài cốt cái rắm, hắn dùng nhục thân khai thiên, nhục thân đã mất, người cũng đã chết, đào ở đâu ra hài cốt. Nếu khai thiên tại vạn giới, dùng bảo vật như Nhân Chủ Ấn hay Văn Minh Chí thì may ra còn có thể lưu lại hài cốt.

Quan sát thêm một hỏi, hắn thực sự không thấy được Tô Vũ.

Như vậy Tô Vũ chết thật rồi sao?

Hắn đang nghĩ ngợi, đang chẩn chờ, hay là ta chạy đi thôi?

Ánh mắt hắn ta đang đảo qua hướng những người khác, đột nhiên sững sờ, sau đó miệng há lớn.

Đệch!

Ta nhìn thấy rồi!

Thật sự nhìn thấy Tô Vũ ở trong trạng thái tịch diệt, một loại trạng thái rất đặc thù, nhưng chuyện này không phải mấu chốt, mấu chốt ở chỗ... vị trí.

Đúng vậy, vị trí của Tô Vũ.

Trời ơi! ! !

Tử Linh Chi Chủ rất muốn than lên thành tiếng, trời ạ, gia hỏa này thế mà lại ở dưới chân một vị Cấm Địa Chi Chủ.

Đệt!

Bảo sao không tìm được hắn, hóa ra hắn đang ở ngay dưới chân người ta.

Làm sao lại nổ đến bên kia rồi?

Ta còn tưởng rằng hắn ở cùng một chỗ với Võ Vương, có điều vị trí của Tô Vũ cũng ở phụ cận nơi đây, nổ đến chỗ nào cũng là chuyện bình thường.

Giờ phút này, Tử Linh Chi Chủ thấy được Tô Vũ.

Hắn đang ở trong trạng thái và hoàn cảnh đặc thù.

Tô Vũ đang ngủ say.

Tựa như đã tử vong.

Nhưng tinh thần Tử Linh Chi Chủ lại chấn động mãnh liệt, đối phương không chết, thì ra ở thời khắc sinh tử thật sự tồn tại một loại trạng thái tịch diệt, người mở Sinh Tử thiên địa sẽ không dễ dàng tử vong.

Thế nhưng... Thế nhưng...

Miệng hắn mở lớn, sau một lúc, hắn vẫn không biết nên nói gì cho phải, thế nhưng vị trí này của Tô Vũ cũng quá tốt rồi!

Mà lúc này, vị Cấm Địa Chi Chủ đang bị Tử Linh Chi Chủ nhìn chằm chằm khẽ nhíu mày, ánh mắt lấp lóe, hơi bất an, giọng gã trầm thấp: "Mọi người đừng bị hắn hù dọa, hắn mà dám triệu hoán thiên địa sao?"

Ma Tổi Đúng vậy, Tô Vũ ở ngay chỗ của Ma Tổ.

Tử Linh Chi Chủ nhìn gã nhưng trên thực tế lại không để ý tới gã mà là nhìn Tô Vũ dưới chân gã. lòng hắn chất chứa rung động, đậu má, đây là trạng thái gì?

Ngay tại dưới chân người ta mà không có một ai phát hiện.

Mở Thiên Môn mới có thể nhìn thấy.

Đáng tiếc, hiện tại người mở Thiên Môn cũng chỉ có hắn, cho nên những người khác chỉ sợ không nhìn thấy tràng diện kinh dị này.

"Vì sao hắn không tỉnh lại?"

"Không thể hay là như thế nào?"

Tử Linh Chi Chủ cũng rơi vào trầm tư.

Tô Vũ đã lâm vào tịch diệt, vì sao lại không thể phục sinh?

Thời gian cũng qua rất lâu rồi mà.

"Kích thích chưa đủ sao?"

Trong nhất thời, Tử Linh Chi Chủ rơi vào trầm tư, mà lúc này các Cấm Địa Chi Chủ khác lại càng ngày càng dị dạng, nhao nhao nhìn về phía Ma Tổ, không phải Tử Chủ thật sự quyết định xử lý Ma Tổ đó chứ?

Ánh mắt Ma Tổ cũng cực kỳ lạnh lùng.

Giết ta?

Ta tới sau mà ngươi lại muốn giết ta?

Tiên tới đầu tiên, Thần tới thứ hai, ngươi muốn giết thì cũng không đến lượt ta chứ?

Thế nhưng Tử Linh Chi Chủ nhìn chằm chằm vào gã khiến gã hơi chột dạ, đệt, sao cứ nhìn ta chằm chằm chứ?

Đúng lúc này ở nơi xa, Tiên Tổ hờ hững nói: "Được rồi Tử Chủ, ngươi cũng đâu muốn liều mạng, đã như vậy, ngươi hãy rời đi, lần này không liên quan gì đến ngươi hết!"

"Không có liên quan gì với ta?"

Lúc này, Thiên Môn của hắn hiện ra, ánh mắt hắn vô cùng băng hàn, không nhìn Tiên Tổ đang nói chuyện với mình mà là nhìn Ma Tổ, thanh âm hùng vĩ chấn động thiên địa:

"Sao lại không có quan hệ gì với ta? Cháu trai Tô Vũ của ta có thiên phú xuất chúng, khai thiên tích địa, các ngươi mưu đồ giết hắn, các ngươi nói không có quan hệ gì với ta ướt "Cháu trai Tô Vũ của ta chết thảm mà không liên quan gì với ta sao?"

"Tô Vũ, ngươi chết quá thảm!"

Tử Linh Chi Chủ gào thét, thanh âm như chuông đồng.

Hắn không nhắm vào những người khác mà chỉ chăm chăm ngó chừng Ma Tổ, Ma Tổ nhíu mày, trong lòng thầm mắng.

Ngươi nói với ta làm gì?

Người cũng đâu phải do ta giết!

Bình Luận (0)
Comment