"Cháu trai đáng thương của ta... Tô Vũ, ngươi còn có thể sống sót nữa không?"
Tử Linh Chi Chủ gầm thét, vẫn nhắm vào Ma Tổi Hắn thê lương quát: "Tô Vũ, cháu trai, ngươi không mở mắt nhìn gia gia ngươi nữa sao?
Ngươi chết quá thê thảm! Bây giờ kê đầu bạc phải tiễn người đầu xanh ư?"
Tất cả mọi người đều nhíu mày.
Ngươi mất đi một người cháu thiên tài, chúng ta có thể lý giải, nhưng ngươi đường đường là Tử Linh Chi Chủ, giờ lại gào thét điên cuồng với Ma Tổ... Chẳng lẽ ngươi cảm thấy cháu ngươi là do Ma Tổ giết?
Nhưng Ma Tổ đâu có làm chuyện này !
Sắc mặt Ma Tổ tái xanh.
Gia hỏa này vẫn nhắm vào gã mà gào, thanh âm chấn động khiến màng nhĩ gã cũng hơi hơi đau đớn, thực lực vị kia quá mạnh.
Đây là nhắm thẳng vào ta sao?
Mẹ nó, ta quá xui xẻo!
"Tô Vũ! Cháu trai của ta, mau sống lại đi!"
Giọng nói của Tử Linh Chi Chủ như là chuông tang, hắn ta không ngừng gào thét điên dại, bỗng nhiên hắn cắn răng: "Ta muốn chiêu hồn, đúng rồi, chiêu hồn khôi phục ngươi!"
Dứt lời, hắn lấy ra một cây cờ lớn.
Điên cuồng vẫy động.
Tử khí phút chốc đã tràn ngập thiên địa, hắn như là tên điên, thanh âm rung động: "Tô Vũ à, hồn trở về đi!"
"Tô Vũ à, cha ngươi đang chờ ngươi đấy!"
"Tô Vũ, ngươi quên ngươi còn có hoành đỏ đại chí sao?"
"Tô Vũ, rốt cuộc ngươi có nghe thấy lời của gia gia không?"
"Cháu trai, mau trở về đi!"
Tất cả mọi người đều nhíu mày, có người truyền âm hỏi: "Hắn điên rồi à? Chẳng lẽ cháu trai chết nên hắn bi thương quá độ?"
"Khó mà nói... không phải là thực sự có thể khôi phục đấy chứ? Hắn chưởng quản Tử Linh, không chừng có hi vọng khôi phục thì sao?"
"Làm sao có thể? Đó đâu phải kẻ yếu bình thường, lần này đã chết một vị cường giả khai thiên ít nhất 30 đạo trở lên, nếu ngay cả thế mà còn có thể phục sinh... Ha ha, vậy đừng chiến nữa, dù sao giết đối phương thì đối phương cũng có thể phục sinh! Hắn có bản lãnh này đã sớm phục sinh cho vài cường giả chinh chiến vì hắn bấy lâu rồi"
Có người cười nhạo, cho rằng đây là chuyện không thể nào.
Nhưng đối phương giả thần giả quỷ, cũng không biết rốt cuộc đang làm gì.
Mà cờ chiêu hồn kia tựa hồ vẫn luôn nhắm vào Ma Tổ, đây là quyết tâm muốn giết Ma tổ đúng không?
Lúc này Ma Tổ cũng cực kỳ âm trầm.
Gã hết sức buồn bực.
Đây là để mắt tới ta rồi à?
Gã truyền âm cho tứ phương: "Chư vị, hắn giả ngây giả dại mà thôi! Cố ý nhằm vào ta có lẽ là muốn chư vị buông lỏng cảnh giác, nếu hắn thật sự giết ta... lần sau hắn có thể dùng chiêu này giết người khác! Đừng để bị lừa!"
Thật ra Ma Tổ cũng hơi hơi chột dạ.
Trong lòng gã cực kỳ phiền muộn, ta có giết tôn tử của ngươi đâu.
Mẹ nó, ta tới sau, đâu đã kịp làm gì.
Theo lý thuyết, ngươi muốn giết thì cũng phải giết Tiên Tổ trước mới đúng, sinh tử bất dung, ngươi cứ nhằm Ma đạo của ta để làm gì?
"Tô Vũ!"
Giờ phút này, Tử Linh Chi Chủ vẫn còn trong cơn điên cuồng, thật sự rất điên cuồng.
Sao thế này?
Còn chưa tỉnh ư?
Kích thích không đủ sao?
Rốt cuộc Tô Vũ có thể sống lại được không?
Hắn thấy được Tô Vũ đang ngủ say sưa ngon ngọt, khóe miệng còn nhếch lên, thế nhưng... đừng ngủ chứt Hiện tại rất loạn, chưa chắc có người phát hiện ra cái gì.
Nhưng nếu hắn ta rời đi, mọi người tìm kiếm kĩ càng, đông cường giả nhiều thủ đoạn, có lẽ sẽ phát hiện ra, lúc ấy Tô Vũ nhất định phải chết.
"Tô Vũ, ngươi chết thảm quát!"
"Cha ngươi bị giết, mẹ ngươi bị giết, cả nhà ngươi đều bị giết... Ngươi không phục sinh báo thủ sao?"
"Hồn trở về đi!"
"Phục sinh đi!"
Một đám Cấm Địa Chi Chủ bị Tử Linh Chi Chủ kêu than tê cả da đầu.
Làm thế liệu có hữu dụng không?
Tới lúc này, Tiên Tổ cũng mở miệng: "Đủ rồi, rốt cuộc ngươi muốn thế nào? Đừng ép chúng ta giết ngươi?"
Tử Linh Chi Chủ không thèm để ý.
Hắn nghĩ tới điều gì đó, nghiến răng nghiến lợi hét: "Các ngươi muốn giết Văn Vương đúng không? Giết thì cứ giết, đừng giết Văn Ngọc là được! Văn Ngọc là cội nguồn bổ sung cho thiên địa của cháu ta..."
"Ở hội nghị Vĩnh Sinh Sơn, Văn Ngọc mà bị giết, cháu ta sống lại thì sao thiên địa có thể lớn mạnh?"
"Chúng ta đều biết rõ Thời Gian Sách.."
Cháu trai ngươi đều đã chết, thế mà ngươi còn ôm ý đỏ với Văn Ngọc.
Ngươi muốn đoạt lấy sao?
Mọi người đều rất cạn lời.
Họ không có cách nào trò chuyện tử tế với tên điên này, hắn ta giả thần giả quỷ, giả ngây giả dại, nhưng thực lực lại quá mạnh, trong lúc nhất thời, mọi người cũng không thể đưa ra quyết định liệu có nên vây giết hắn hay không.
"Các ngươi muốn giết Văn Ngọc!"
"Các ngươi muốn diệt vạn giới!"
"Vạn giới hủy diệt rồi!"
"Cháu trai đáng thương của ta không kịp nhìn ngắm vạn giới thì vạn giới đã hủy diệt rồi!"
Vô số tiếng gào thét truyền vang tứ phương.
Mà lúc này, Tô Vũ trong giấc ngủ ngon không ngừng lăn lộn, cựa quậy.
Bịt kín hai lỗ tai.
Phiền quá!
Phiền quá đi!
Tên súc sinh nào đang gây sự vậy?
Tô Vũ bịt kín lỗ tai.
Phiền muốn chết!
Hắn muốn giết người!
Hắn ngủ ngon quá, không muốn mở mắt chút nảo, thế nhưng... Hắn cảm thấy quá phiền.
Trong lúc say giấc, một con ruồi cứ không ngừng vo ve bên tai khiến ngươi mệt mỏi, Tô Vũ rất muốn chụp chết con ruồi kia.
"Văn Ngọc chết rồi...
"Văn Vương chết rồi..."
"Vạn giới sắp diệt...
"Cháu trai à, Tô Vũ a.."
Thanh âm như vậy không ngừng quanh quẩn trong đầu Tô Vũ, hắn muốn điên rồi.
Chết thì chết thôi, vì sao lại cứ một mực gọi ta?
"Hửm, Văn Ngọc chết rồi sao?"
"Văn Vương cũng chết rồi?"
"Vạn giới tận diệt?"
Lúc này, ý chí của Tô Vũ đã hơi khôi phục, hắn thẩm suy tư, lien quan gì ta chứ?
Đúng rồi, có liên quan với ta!
Bọn họ chết rồi?
Tô Vũ thầm giật mình, không thể chết được, ta đã đáp ứng với Phì Cầu sẽ cứu họ về...
Phì Cầu?
Phì Cầu là ai vậy?
Đúng rồi, Phì Câu, vạn giới, một con chó giữ nhà mười vạn năm.
Lúc này, ý chí của Tô Vũ hơi khôi phục, hai mắt chậm rãi mở ra, hắn muốn nghe xem tên cháu trai nào một mực gọi hắn.
Đáng ghét!
Quá đáng ghét, hắn suýt chút nữa đã tức nổ tung.
Tô Vũ vừa mở mắt, Tử Linh Chi Chủ giống như nhìn thấy cái gì, hắn ta mở to hai mắt gắt gao trừng mắt Ma Tổ, rồi đột nhiên gào thét: "Ma, ngươi giẫm lên đầu cháu ta, cháu trai đáng thương của ta, vong hồn của hắn ngay dưới chân ngươi, hắn sẽ tìm ngươi báo thù!"
"Cháu của ta, Tô Vũ à, ngươi chết quá thảm, ta chiêu hồn vì ngươi, thế mà lại có kẻ giãm trên đầu vong hồn của ngươi!"
Tử Linh Chi Chủ lớn tiếng gào thét.
Tất cả mọi người đều đen mặt.
Ma Tổ cũng là nhịn không được, lạnh lùng nói: "Ngươi cố ý gây chuyện sao?"
Vong hồn chó má gì chứ?
Bất quá... Bỗng nhiên gã có cảm giác sau gáy lạnh buốt.
Bóng ma tâm lý ập đến.
Gia hồa này lại dám đe dọa ta.
Ma Tổ đến cảnh giới này, há sẽ tin tưởng vong hồn gì đó, trừ khi bản nguyên khôi phục.... làm sao có thể khôi phục cơ chứ?
Cưởng giả mạnh như vậy, chết chính là chết.
Đâu ra chuyện phục sinh?
Đến mức độ của Tô Vũ nếu còn có thể phục sinh, vậy chẳng phải là lộn xộn hết cả sao?
Ma Tổ hừ một tiếng, tên kia rõ là cố ý gây chuyện.
Mà Tử Linh Chi Chủ vẫn tiếp tục gầm thét: "Ngươi sẽ gặp báo ứng! Mau cút, đừng giãm lên đầu cháu ta!"
Hắn không nói thì thôi đi, đã hô to như vậy rồi, nếu Ma Tổ thật sự rời đi thì cũng quá mất mặt, cứ như gã đang sợ vậy.
Nếu một vị Cấm Địa Chi Chủ như gã lại e sợ bởi vì vài lời điên cuồng thì chẳng còn mặt mũi nào gặp người được nữa.
Ma Tổ cười lạnh liên tục, gã vẫn đứng im bất động.
Hù dọa ai chứ?
Giờ phút này, tất cả mọi người đều ngo ngoe muốn động, rất muốn liên thủ xử lý Tử Linh Chi Chủ.