Bấy giờ giữa thiên địa chỉ có tiếng cười điên cuồng của Tử Linh Chi Chủ.
Đối diện, một tôn cổ lão nặng nề nhìn về phía Tử Linh Chi Chủ, sau đó lại nhìn Tô Vũ, khẽ nói: "Các ngươi còn muốn thế nào?"
Họ đã giết hai vị siêu hạng rồi.
Tử Linh Chi Chủ cười lạnh đáp: "Muốn như thế nào? Không muốn gì hết! Ta chỉ định thữ xem... Ta chết đi có thể phục sinh hay không? Ta quá cường đại, mặc dù cháu ta đã khôi phục nhưng ta mạnh hơn hắn nhiều. Ta muốn thử nghiệm điều này, chư vị có thể thỏa mãn ý nguyện của ta được không?"
Mọi người kìm nén khẩu khí, không có ai nói chuyện.
Kê này muốn thử nghiệm khởi tử hoàn sinh!
Làm sao để thử?
Giết hắn ta thì cần phải bỏ ra cái giá lớn cõ nào?
Giết hắn... Hắn lại thật sự phục sinh thì làm sao bây giờ?
Tiên Tổ liếc nhìn qua hai người, nhất là Tô Vũ, lạnh lùng nói: "Khởi tử hoàn sinh...
Không, ta thấy người này có lực lượng sinh tử vờn quanh... Chẳng lẽ là Sinh Tử đại đạo dung hợp rồi mới phục sinh? Các ngươi nhất định có vấn đề... Làm chí cường đâu có dễ phục sinh như vậy... Không thể nào!"
Lão không tin!
Thế nhưng lão tin cũng vô dụng, bởi vì Tô Vũ đã thật sự sống lại trước mắt mọi người.
Đây là điều mọi người kiêng ky nhất!
Tử Linh Chi Chủ cười, Tô Vũ cũng bật cười.
Không tin?
Ngươi không tin nhưng ngươi có dám thử không?
Lúc này, khắp bốn phương tám hướng tiếp tục có cấm địa hiển hiện.
Một vài tán tu giờ đã sợ đến mức không biết nên trốn đến nơi đâu mới tốt nữa.
Hôm nay thế mà còn hung hiểm hơn năm đó, mới một lúc đã chết mấy vị Cấm Địa Chi Chủ, hiện tại đại chiến khả năng còn sẽ tiếp tục.
Ở phương hướng xa xôi bỗng nhiên có âm thanh truyền đến, chứa đựng về hiếu kỳ:
"Thật sự có thể khởi tử hoàn sinh? Tử Chủ, chỉ bằng chúng ta thử chút đi... Ta cũng tò mò, ngươi thật sự có thể khởi tử hoàn sinh sao?"
Tử Linh Chi Chủ không đổi sắc mặt, truyền âm nói cho Tô Vũ: "Thiên Khung Chi Chủ!"
Tô Vũ hiểu rõ.
Vị kia cũng có hứng thú.
Tử Linh Chi Chủ vẫn lạnh nhạt như cũ, mặt không hề biến sắc: "Ngươi muốn thử thì ta có thể thành toàn cho ngươi! Khung, kẻ khác sợ ngươi, ngươi cho rằng bản tọa sẽ sợ ngươi à?"
"Ô... Khẩu khí không nhỏ!"
Thiên Khung Chi Chủ quả thực rất hứng thú!
Tô Vũ lại không muốn nảy sinh xung đột với vị này, hắn biết Tử Linh Chi Chủ không thể mất thể diện, trên thực tế cũng chưa hẳn đã sợ đối phương, nhưng bây giờ giao chiến cùng một vị đỉnh cấp sẽ không phải chuyện tốt.
Tô Vũ cười nói: "Thiên Khung Sơn Chủ, đây là chuyện giữa Tử Linh Địa Ngục và các cấm địa khác, nghiêm ngặt mà nói, ta vẫn là khách khanh của Thiên Khung Sơn, con trai của Kiếm Tôn còn đang ra sức vì ta, Kiếm Tôn cũng tính là người của chúng ta...
Đầu là người trong nhà cả, Khung Chủ không giúp ta, chẳng lẽ lại muốn giúp đám phế vật này?"
"Người một nhà... Lục Phương Sơn... Hắc Mộ?"
"Không sai!" Giọng Tô Vũ chấn động thiên địa, chất chứa ý cười: "Tử Linh Địa Ngục của ta đặt chân nơi đây vô số tháng năm cũng bởi vì... gia gia của ta..."
Hai chữ gia gia này gần đặc biệt mạnh.
"Ngài ấy có thiên địa ở bên ngoài nên bị mọi người một mực nhằm vào, thật nực cười?
Chỉ bởi vì ngài ấy cường đại thôi ư? Bởi vì ngài ấy có thiên địa ở ngoài kia? Các ngươi muốn giết ra ngoài không phải cũng vì âm dương tương hợp à?"
"Bây giờ, chúng ta không thân không quen với những cường giả ngoại giới, Nhân Hoàng, Văn Vương gì đó... Tử Linh Địa Ngục trước giờ đều không nhúng tay vào, các ngươi thì hay rồi, nhiều lần bức bách, thật sự cho rằng Tử Linh Địa Ngục dễ bắt nạt sao?"
Tô Vũ lạnh lùng nói: "Lạc Hồn Cốc không biết tốt xấu, dám nhiều lần khiêu khích, ta bày ra thiên la địa võng tiêu diệt bọn cúng! Ma Tổ không biết sống chết, chà đạp lên đầu lâu của ta, nhục nhã một vị Cấm Địa Chi Chủ, đáng chém!"
"Thiên Khung Sơn Chủ, việc này là ân oán cá nhân của chúng ta, năm đó ngài không tham gia vây công Tử Linh Địa Ngục... Bây giờ, ngài lại muốn vì những người này mà chém giết với chúng ta sao?"
Tô Vũ cười vui vẻ: "Đầu năm nay, chẳng lẽ mạnh cũng chuyện sai lầm? Những kẻ yếu này không muốn phát triển, chỉ biết liên thủ vây công cường giả, bởi vì Từ Linh Địa Ngục quá cường đại bèn nhiều lần nhằm vào, thật đáng hận! Sơn Chủ cũng rất mạnh, những năm qua lại đều bị bài xích bên ngoài cấm địa... Những tên rác rưởi này không đáng để Sơn Chủ vì chúng mà đối địch với chúng ta!"
Thanh âm của Thiên Khung Sơn Chủ truyền đến, mang theo ý cười: "Bản tọa không hứng thú ra mặt thay bọn hắn, ta chỉ hiếu kì cái chết của các ngươi sao có thể phục sinh, rốt cuộc đã làm bằng cách nào? Là sinh tử giao hòa hay thật sự có thứ gọi là lực lượng phục sinh, hay nên nói đó chỉ thuật che mắt... nhưng nếu có thể che giấu được cả bản tọa, vậy thì cũng đã vượt quá tưởng tượng!"
Ông ta không có hứng thú giúp ai, nhưng ông ta rất quan tâm chuyện Tô Vũ phục sinh.
Mà ngay một khắc này, lại có một tiếng cười cấp tốc truyền đến: "Tử Chủ, Tô Vũ, ta là Tinh Vũ, người trong nhà cả! Đều là người dương gian, mọi người đâu cần làm cường địch, Thiên Khung cũng là người trong nhà... Đừng đánh nhau..."
Oanh!
Một tiếng vang thật lớn truyền ra, sau một khắc, thanh âm của Nhân Hoàng biến mất.
Thiên Khung Sơn Chủ đạm mạc nói: "Tên điên kia lại bắt đầu nổi điên châm ngòi, không cần để ý tới y!"
Ai mà tin ngươi!
Gia hỏa này còn dám tìm cơ hội xuất hiện, tới để châm ngòi ly gián.
Mà vào lúc này, ở nơi xa xôi, Văn Vương bỗng nhiên cười lớn, cất lời: "Tử Chủ, Tô Vũ, liên thủ đánh chết Pháp đi... Đều là người một nhà cả, vạn giới là một... Có Thiên Khung Sơn Chủ ở đây, chúng ta liên thủ thì chẳng cân phải sợ kê nào!"
"Hừ"
Tiếng hừ lạnh vang vọng tứ phương, Tử Linh Chi Chủ nhíu mày nhìn về phía đám người kia, lại nhìn về phía Vĩnh Sinh Sơn, lạnh lùng nói: "Bản tọa ghét nhất bị kẻ khác coi thành đao!"
Văn Vương cười khẽ đáp lời: "Người trong nhà cả, đâu ra chuyện đó... Tô Vũ... Ta nhớ ra rồi, vạn giới cũng có một người tên Tô Vũ... Đúng, hắn là truyền nhân của Tinh Vũ... Tô Vũ, ngươi quên chúng ta đều là người một nhà sao?"
Sắc mặt Tô Vũ hơi khó coi, hắn nói: "Văn Vương, cần gì như thế! Muốn giúp, chúng ta tự nhiên sẽ giúp, không muốn, dẫu ngài làm thế nào cũng chỉ khiến chúng ta chắn ghét mà thôi, ngài là người thông minh, cân gì phải khiến cho ta chán ghét vạn giới các ngài?"
"Ha ha ha, thế thì ta hi vọng các vị sẽ không sẽ như thết"
Thanh âm của Văn Vương dần tiêu tán.
Lúc này, Tô Vũ nhìn về phía đám Cấm Địa Chi Chủ đối diện, cười nói: "Hôm nay các vị làm nhiễu loạn kế hoạch của chúng ta, có gì muốn nói nữa không?"
Có ý gì?
Tô Vũ thản nhiên tiếp tục: "Nhiều lần khiêu khích Tử Linh Địa Ngục, bài xích cường giả của Tử Linh Địa Ngục, đám người yếu các ngươi luôn luôn ghen ghét, bài xích, thậm chí là muốn tiêu diệt cường giả. Chúng ta là thế mà Thiên Khung Sơn cũng là như thế!"
Trong đám người, Long Vực Long Tổ lạnh lùng nói: "Ngươi muốn nói cái gì?"
Tô Vũ thần nhiên đáp: "Không muốn nói gì hết! Trả giá đắt đi, nếu không... ai cũng đừng hòng tốt hơn!"
Trả giá đắt?
Tất cả mọi người tức đến nỗi bật cười, các ngươi giết mấy vị Cấm Địa Chi Chủ rồi còn muốn chúng ta trả giá đắt?
"Tô Vũ, các ngươi thật sự cho rằng Tử Linh Địa Ngục là vô địch ư?"
Khí thế của Tô Vũ bừng bừng phấn chấn, hắn cười lạnh tiến lên một bước: "Chỉ dựa vào chuyện chúng ta có thể phục sinh, chỉ dựa vào chuyện chúng ta liên thủ, các ngươi sẽ chỉ có kết cục tử vong! Kê nào muốn chết? Con thô gấp còn cắn người, thật sự cho rằng Tử Linh Địa Ngục dễ trêu sao?"
Hắn lạnh giọng: "Bây giờ không còn là một mình gia gia ta ngăn cản các ngươi! Ta nghĩ, nếu thật sự khởi chiến... Thiên Khung Sơn Chủ cũng sẽ giúp chúng ta!"
Thiên Khung Sơn Chủ đạm mạc cất tiếng: "Không có quan hệ gì với ta!"