Vạn Tộc Chi Kiếp (Bản Dịch Full)

Chương 3734 - Chương 3734: Văn Vương... Quá Phế!

Vạn Tộc Chi Kiếp
Chương 3734: Văn Vương... Quá Phế!
 

Tô Vũ nhìn về phía bên kia, bình tĩnh nói: "Ta là khách khanh của Thiên Khung Sơn. Ta mà chết, Kiếm Không sẽ chết, Kiếm Tôn sẽ thương tâm gần chết, Kiếm Tôn không phải huynh đệ của Khung Chủ sao? Hay là... ông ấy cũng chẳng đáng một đồng? Nếu đúng là như vậy thì cứ để Kiếm Tôn nhập thiên địa của ta đi thôi, Khung Chủ cũng là đại nhân vật, cường giả đệ nhất dưới trướng còn chẳng muốn che chở, cần gì phải chiếm cứ Thiên Khung Sơn làm chúa tể một phương nữa, không bằng làm một vị tán tu tự tại cho rồi"

Thiên Khung Sơn Chủ thản nhiên nói: "Tiểu bối lại biết chiêu trò khích tướng rồi?"

Ông ta không nói thêm gì, Kiếm Tôn cần che chở sao?

Đúng vậy!

Thế nhưng... Thế nhưng lời này rất không thích hợp, che chở Kiếm Tôn thì liên quan cái rắm gì tới người?

Được rồi, không thèm để ý nữa.

Ông ta không muốn quan sát, không tiếp tục để ý nữa, tùy cho các ngươi đấu đi!

Mà tâm tư của đám người lại bắt đầu dị dạng.

Thiên Khung Sơn Chủ sẽ không thật sự ra tay đó chứ?

Vốn hai kẻ trước mặt đã khó trêu chọc rồi nếu lại thêm một vị Thiên Khung Sơn Chủ...

Giờ phút này, có người khẽ nói: "Khung Chủ, vì sao ngài lại một mực để Tinh Vũ mở ra Thiên Môn?"

Vừa rồi khi Nhân Hoàng cất lời, bọn họ cũng đã nghe thấy được, Khung đang làm cái gì?

"Liên quan gì đến ngươi!"

Thiên Khung Sơn Chủ vốn không thèm để ý bỗng nhiên hừ lạnh một tiếng, giọng đạm mạc: "Cường giả tự có suy nghĩ của cường giả, chính như tiểu bối này nói, đừng lúc nào cũng lăm le chèn ép cường giả, giết cường giả thì ngươi chính là cường giả sao?

Ngây thơ! Muốn mạnh lên thì phải tự mình cường đại chứ không phải giết kẻ mạnh hơn ngươi thì các ngươi sẽ chính là cường giả!"

Có mấy câu Tô Vũ nói ông ta vẫn cảm thấy rất có lý.

Ông ta nghĩ, Tử Linh Chi Chủ đến từ ngoại giới thì cũng có sao?

Mặc kệ nó!

Tất cả mọi người đều muốn giết ra ngoài, sớm muộn gì cũng sẽ là người ngoại giới, quản nhiều như vậy làm gì?

Những người này còn không phải là vì kiêng kị Tử Linh Chi Chủ sẽ ra ngoài dung hợp thiên địa, trở thành sự tồn tại càng cường đại hơn à?

Cần thiết phải như vậy ư?

Muốn mạnh lên thì cứ tự mình tu luyện cho tốt là được.

Sau khi ông ta nói ra câu này, đám người lập tức trở nên trầm mặc.

Tô Vũ cũng cười lớn tiếp lời: "Khung Chủ nói không sai! Bọn gia hỏa này không có bản lĩnh gì, chỉ muốn giết những người bản lĩnh. Đáng tiếc, cường giả chân chính sao có thể dễ dàng bị giết như thế?"

Hắn trào phúng một tiếng, dù đối mặt với mấy vị Cấm Địa Chi Chủ hắn vẫn rất thong dong.

Giờ phút này, Tô Vũ thản nhiên nói: "Đừng nói những thứ vô dụng kia nữa, nhằm vào Tử Linh Địa Ngục chúng ta... Ta thấy các ngươi nên tắm rửa kĩ càng rồi đi ngủ đi. Hôm nay có vài chuyện ta lười so đo với các ngươi. Bằng không... các ngươi cũng có thể thử xem!"

Dứt lời, hắn lạnh lùng nói tiếp: "Đám kê yếu các ngươi một mực bải xích chúng ta, bao gồm cả hội nghị cấm địa lần này, Tử Linh Địa Ngục cũng bị loại bỏ bên ngoài danh ngạch, các ngươi còn muốn chiếm toàn bộ sao? Trừ cái đó ra... Đừng cho là chúng ta không biết gì hết!"

Tô Vũ cười khẽ: "Ta nghe nói muội muội của Văn Vương là Văn Ngọc có một bản Thời Gian Sách, nghe nói thứ này vô cùng cường đại... Lần hội nghị cấm địa này chúng ta cũng muốn tham gia, không chỉ như thế vật kia còn phải thuộc về ta, như vậy thì mối thù vây công trước đó ta sẽ bỏ qua, nếu không... các ngươi cứ thử xem!"

Đám người lạnh lùng nhìn hắn, tiểu bối này quá càn rỡ.

Tử Linh Chi Chủ chắp hai tay sau lưng, về mặt đạm mạc nhìn đám người: "Nếu Khung không ra tay... Các ngươi có thể thử xem sao, mấy người có thể ngăn cản ta hợp nhất song thiên không? Bản tọa không tin sống đến hôm nay, các ngươi đều không sợ chết!

Chỉ cần có người sợ chết thì các ngươi sẽ y hệt như năm đó, ha ha, giết một người, những kẻ khác ắt tán loạn, một đám rác rưởi mà thôi!"

"Cuồng vọng!"

Có người gầm thét!

Quá phách lối!

Ngay trước mặt một đám Cấm Địa Chi Chủ mà Tử Linh Chi Chủ lại dâm cuồng vọng đến thế, trực tiếp mắng họ là phế vật, kẻ cả tên Tô Vũ kia cũng ngông cuồng y như vậy.

Hai người này đều cực kỳ càn rỡ.

Lúc này, không ai hoài nghỉ hai người này có phải tổ tôn hay không bởi vì cả hai đều quá càn rỡ, đây không phải thứ mà bình thường người có thể dạy dỗ.

Tô Vũ cười lạnh: "Chẳng lẽ nói không đúng à? Phế vật chính là phế vật! Gia gia của ta sinh ra từ cuối thời Khai Thiên, mà ta mới được sinh ra không lâu, bây giờ chúng ta dễ dàng chém giết những kẻ được xưng là Cấm Địa Chi Chủ, được xưng là Vô Địch, được xưng là sự tỏn tại bất tử bất diệt... Ba đại cấm địa hủy diệt đang ở trước mắt... Các ngươi thử nhìn kĩ xem nếu tử chiến đến cùng với chúng ta thì còn có thêm bao nhiêu nhà sẽ bị tiêu diệt? Kẻ nào dám xông lên trước tiên?"

Tô Vũ càn rỡ vô biên, nụ cười đầy vẻ tàn khốc: "Phế vật chính là phế vật, mắng thì có sao! Ai dám đứng ra? Tiên, ngươi muốn thử không? Nếu không phải vừa rỏi cần giết Ma thì kê phải chết chính là ngươi!"

Sắc mặt Tiên Tổ khó coi vô cùng, lão âm trầm nói: "Cuông đỏ!"

"Tử Linh Địa Ngục chúng ta có tư cách này!" Tô Vũ cười lạnh: "Cuồng thì cuồng, các ngươi lại có thể thế nào?"

Đám người chỉ có thể kìm nén bực bội trong lòng.

Tô Vũ cười lạnh: "Ta có thể leo ra từ trong địa ngục một lần liền có thể leo ra lần thứ hai! Chỉ sợ các ngươi không dám mà thôi"

Đây cũng là điểm khiến mọi người kiêng kị, thế cho nên tất cả Cấm Địa Chi Chủ đều rơi vào trầm mặc.

Cùng lúc ấy ở vạn giới.

Thiên địa của Tô Vũ đã trở về, tất cả cường giả tịch diệt nhao nhao khôi phục.

Vẻ mặt Nhân Hoàng lại trở nên ngốc trệ.

Không phải là bởi vì mọi người đã khôi phục, mà là bởi vì... Đệt, vừa mới rồi y nghe thấy tên của Tô Vũ.

Trước đó y từng nghe thấy nhưng không biết rõ tình huống cụ thể như thế nào, hiện tại y biết Tô Vũ đã mở thiên địa, còn có thể chuyển đổi sinh tử, khởi tử hoàn sinh, xử lý một vị siêu hạng xong hình như còn xử lý thêm một vị siêu hạng khác.

"Văn lão nhị... quả là phế vật!"

Y thì thào một tiếng, phế vật quá đi!

Mẹ nó, ngươi đi vào đã bao nhiêu năm thế mà chẳng có tí thành tựu nào.

Ngươi xem Tô Vũ kìa!

Tiến vào nửa năm, người ta một ngày diệt ba đại cấm địa, hình như còn móc nối quan hệ với Tử Linh Chi Chủ, trời ạ, sao tên cháu trai này làm được thế?

"Hắn chính là sói.."

Thả ở đâu cũng đều sẽ hung ác, mạnh mẽ quật khởi trong chớp mắt.

Mà lúc này, Nhân Hoàng thấy được người trong thiên địa đã khôi phục, những người kia kinh lịch một lần tịch diệt nên dường như có về hơi khác biệt, mà tựa hồ lại chẳng có thay đổi gì.

Trong lúc nhất thời, tâm tình Nhân Hoàng cũng vô cùng phức tạp.

Những người này đều nguyện ý theo Tô Vũ cùng nhau tịch diệt.

Bây giờ Tô Vũ khôi phục, thuộc hạ của hắn đều có một chút thu hoạch giữa sinh cùng tử, đây chính là có được tất có mất sao?

Y bỗng nhiên vỗ võ lão huynh đệ bên cạnh.

Tâm trạng Minh Vương đang vô cùng phức tạp, Nhân Hoàng lại khẽ cười nói: "Ta biết ngươi không phải kẻ tham sống sợ chết, ngươi là người có trách nhiệm bảo vệ. Lão huynh đệ, ta hiểu ngươi, họ quá thân quen với Tô Vũ, ngươi thì khác!"

Minh Vương phiền muộn, hỏi lâu sau mới nói: "Có lẽ thế! Cũng tốt, Trận pháp đạo nhường cho cho tên cháu trai kia của ta đi"

Ông mỉm cười, đúng vậy, vào thời khắc ấy ông đã lựa chọn rút lui.

Vạn Thiên Thánh có thể chịu chết, nhưng ông thì không thể.

Ông còn muốn tiếp tục chinh chiến, dù sao Tô Vũ không phải Nhân Hoàng, Nhân Hoàng mới là đại ca của ông, lúc này, ông cũng đã bình thường trở lại, cười bảo: "Đại ca, nếu ngươi chết, ta sẽ tịch diệt theo ngươi...

Nhân Hoàng mắt trợn trắng, ngươi cút luôn đi!

Ngươi đang nguyền rủa ta à?

Rất nhanh, y lại lộ ra tiếu dung, vỗ vỗ bờ vai người bên cạnh: "Đều còn sống... tất cả vẫn còn sống!"

Y nhìn về phía sâu trong thời không trường hà, rơi vào trầm tư.

Tô Vũ...

Tên cháu trai ấy ở trong cổng khiến y rất lo lắng, ba cổng sẽ sớm mổ ra thôi.

Bởi vì gia hỏa này ở trong đó ắt sẽ gây ra động tĩnh lớn.

Bình Luận (0)
Comment