Vạn Tộc Chi Kiếp (Bản Dịch Full)

Chương 3743 - Chương 3743: Một Vài Kế Hoạch "Năm Xưa"

Vạn Tộc Chi Kiếp
Chương 3743: Một Vài Kế Hoạch "Năm Xưa"
 

Bấy giò Nhật Nguyệt đã có quyết định, sau một khắc gã ngẩng đầu nhìn về phía Tô Vũ, khẽ nói: "Ta nguyện ý hiệu trung với Kiếp Chủ!"

Tô Vũ nở nụ cười lại không có quá nhiều kinh hỉ hay bất ngờ, hắn chỉ khẽ gật đâu: "Ta biết, Nhật Nguyệt đạo hữu quả nhiên thức thời... Vậy ta không nói thêm gì nữa, bây giờ ngươi cũng không có lựa chọn nào khác, ta giúp ngươi bước vào 25 đạo"

Tô Vũ khẽ nói: "Mấu chốt ở chỗ ngươi phải có đủ lĩnh ngộ, đương nhiên ngày xưa ta thôn phệ một chút lực lượng lĩnh ngộ của Ma Tổ, thời điểm gã chết ta đang ở phụ cận, nhưng ngươi chưa hẳn đã có thể tiếp nhận! Mặc kệ vậy, thử một chút đi, chờ ngươi đột phá 25 đạo mới có thể đứng vững gót chân ở chỗ ta, ở trong loạn thế này!"

Nhật Nguyệt lại chán nản nói: "Ta có thể, kỳ thật năm đó vốn dĩ ta đã có thể, nhưng nếu như khi ấy ta đạt đến 25 đạo sẽ trở thành mục tiêu quá lớn... Thôi được rồi, Kiếp Chủ cho ta một chút thời gian, chính ta tự đột phá!"

Tô Vũ nhíu mày: "Thời gian rất gấp, hiện tại không còn là ngày xưa nữa"

"Yên tâm, Kiếp Chủ, cho ta ba ngày... Ta chắc chắn có thể đột phá!"

Tô Vũ ngẫm nghĩ chốc lát bèn gật đầu: "Vậy thì cho ngươi ba ngày!"

Sau đó Tô Vũ biến mất ngay tức khắc.

Gần như đỏng thời, Tử Linh Chi Chủ hiển hiện, hắn ta khẽ nhíu mày: "Một tên oắt con 24 đạo, ngươi cũng phải diễn kịch với gã sao?"

Còn gióng trống khua chiêng đi ra bên ngoài trêu chọc mấy vị Cấm Địa Chi Chủ.

Điên rồi à?

Vì một kẻ yếu mới chỉ 24 đạo?

Tô Vũ nở nụ cười: "Khó mà nói, tên này là kẻ duy nhất có liên quan tới Nhân Thụy mà ta biết. Pháp thì ngài đã nói rồi, tên này hẳn là người ủng hộ đắc lực của vị kia! Lần trước tên này hẳn là muốn đi ngang qua Quang Minh thành để tới Vĩnh Sinh Sơn, đáng tiếc nửa đường lại bị ta bắt giữ!"

"Lần này gã tới chắc hẳn là có nhiệm vụ, hội nghị cấm địa còn chưa mở ra... Ta nghĩ thuộc hạ của Nhân Thụy sẽ không dễ dàng đi lại, tên này có khả năng là người liên hệ duy nhất!"

Tô Vũ cười nói: "Nếu gã có thể phun ra một vài thứ, ta có thể mượn cơ hội tiến vào Vĩnh Sinh Sơn, thậm chí biết được thêm một số bí mật! Mà đối với gã mà nói những việc này đều là chuyện từ trăm năm trước, vật đổi sao dời, bí mật của năm đó không còn đáng giá nữa"

"Nghiêm hình bức cung là xong"

Tử Linh Chi Chủ vẫn cảm thấy không cần thiết, Tô Vũ cạn lời, nói nhảm, ta không biết làm thế sao?

Thế nhưng vị này ăn mềm chứ không chịu ăn cứng!

Gã là kẻ có tín ngưỡng trong tim.

Nhất định phải để cho tín ngưỡng của gã sụp đổ mới được, nếu không chẳng bao giờ có cơ hội cạy miệng của gã.

"Ngươi tung tin đồn rằng ta đã chết..."

Tô Vũ thản nhiên đáp: "Ta nói là tổ phụ của ta mà. Ta có nói ngài sao?"

Tử Linh Chi Chủ cạn lời, cũng đúng nhỉ?

Cái tên này chiếm tiện nghi của mình không biết rốt cuộc là tốt hay xấu nữa.

"Vậy ngươi định chờ gã đột phá sao?"

"Đúng! Tăng cường lòng tin của gã"

Được rồi, Tử Linh Chi Chủ cũng không để tâm nhiều, tùy ý ngươi đi, dù sao chỉ mấy ngày mà thôi.

Cứ như vậy, Tô Vũ chờ đợi ba ngày trong hư không.

Không thể không nói, Nhật Nguyệt thật sự có cảm ngộ 25 đạo, chỉ là trước kia gã không đột phá mà thôi, ba ngày sau khí tức của gã đột nhiên chấn động.

Tô Vũ hiển hiện lập tức, nở nụ cười nói: "Chúc mừng! Không nghĩ tới ngươi thật sự tự mình tấn cấp, chúc mừng!"

Nhật Nguyệt cũng khẽ cười, nhưng nụ cười không quá vui vẻ, gã đã đột phá thế nhưng để làm gì chứ?

Ba ngày này kỳ thật gã đã suy nghĩ rất nhiều.

Bây giờ nhìn thấy Tô Vũ, bỗng nhiên gã nói: "Kiếp Chủ, nếu ta muốn khôi phục thủ lĩnh.."

Tô Vũ mừng rõ: "Thật ư? Đây là chuyện tốt mà! Đệt! Nếu thực sự có thể khôi phục, tất cả mọi người được ra ngoài thì sẽ không ai ngó chừng ta nữa đúng không? Hiện tại mọi người không ra được nên đều điên rồi, ai nấy đều nhìn ta chằm chằm! Dù ta đã 32 đạo thì cũng không đủ để đấu lại tất cả bọn chúng"

Nhật Nguyệt cũng đoán được Tô Vũ sẽ nguyện ý, thế nhưng gã lo lắng hắn vì Tử Linh Chi Chủ nên sẽ không đáp ứng.

Giờ phút này, lòng gã đã xoắn xuýt quá mức rồi nên mới nói.

Tô Vũ cười bảo: "Không cần lo lắng chuyện cũ, nói thật, qua gần trăm năm, bây giờ ta chỉ còn lại một ý nghĩ... ra ngoài! Không đi ra, sớm muộn gì ta cũng phải chết!"

Nhật Nguyệt nhẹ nhàng thở ra.

Sau một khắc, gã bỗng nhiên nói: "Thời Gian Sư còn sống không?"

"Còn!"

"Vậy Kiếp Chủ có thể tìm nàng liên thủ..."

Tô Vũ bật cười: "Liên thủ? Nói đùa à?"

"Không!" Nhật Nguyệt chân thành nói: "Kiếp Chủ biết thân phận của chúng ta, Thời Gian Sư chưa hẳn đã biết! Õ trong mắt Thời Gian Sư, thật ra chúng ta tới để giúp nàng"

Tô Vũ khẽ nhíu mày: "Ngươi nói là chuyện năm đó sao? Chuyện đã qua bao nhiêu năm rồi, nàng còn có thể nhớ rõ được à?"

Nhật Nguyệt lại trịnh trọng bảo: "Ta cảm thấy nàng sẽ nhớ rõ, bởi vì năm đó chúng ta còn xếp người vào Vĩnh Sinh Sơn trao đổi với nàng... Đúng rồi, Văn Vương chết chưa?"

"Đã chết!"

"Thế là tốt nhất, Văn Vương chết rồi, Thời Gian Sư chưa hẳn biết được cái gì!"

Nhật Nguyệt vội vàng nói: "Năm đó nếu ta có thể đuổi tới thì sẽ không phát sinh loạn thế, đáng tiếc ta không tới được, lãnh địa đại khái cũng không phái người khác đến nên mới dẫn tới sai sót! Nếu không hẳn là Pháp có thể thành công dung hợp Thời Gian Sư.."

Gã tiếc nuối vô cùng.

Tô Vũ hơi cạn lời: "Về sau ta cũng đã được nghe về chuyện năm đó, không đơn giản như vậy đâu, Pháp luôn bị người ta khống chế gắt gao"

"Cái này thì ta biết!"

Nhật Nguyệt cười khổ: "Việc này có quan hệ với chúng ta! Vì để cho Thời Gian Sư Văn Ngọc cam tâm tình nguyện mở ra Thời Gian Sách, chúng ta phí cái giá rất đắt mới thuyết phục được nàng, thậm chí giúp nàng nắm trong tay một nửa quyền khống chế thiên địa mới khiến cho nàng tin tưởng... Nếu nàng không khai thiên, Pháp cũng chẳng có cách nào khai thiên, vậy thì không có cách nào dung hợp được với nàng. Một khi Pháp thành công, có thể sẽ trở thành cường giả 35 đạo, thậm chí xung kích 36 đạo...

Quá đáng tiếc!"

Gã cảm thấy cực kỳ tiếc nuối.

Lòng Tô Vũ lại khẽ nhúc nhích, cuối cùng cũng nói tới vấn đề chính, lúc này nếu hắn không hiếu kì thì sẽ rất giả tạo, Tô Vũ lập tức tỏ ra tò mò: "Thật ư? Còn có chuyện như vậy sao, năm đó không có tình huống này, Pháp cứ thế đã bị Thời Gian Sư khống chế xử lý...

"Hẳn là xảy ra rủi ro!"

Nhật Nguyệt giải thích: "Nếu không, Thời Gian Sư sẽ không thể dễ dàng khống chế Pháp! Bọn họ ở trong thiên địa chiếm cứ một nửa quyền khống chết! Bảo trì một trạng thái cân bằng, đây cũng là một trong những lí do để Thời Gian Sư nguyện ý dung hợp Thời Gian Sách... Nhưng kỳ thật chúng ta cũng đang nghĩ biện pháp gia tăng quyền khống chế của Pháp đối với thiên địa, năm đó ta đến Vĩnh Sinh Sơn chính là vì giúp Pháp đưa ra cách giải quyết Thời Gian Sư"

"Không chỉ như vậy, chúng ta còn có an bài khác, hội nghị cấm địa thật ra là để thôi động Pháp trở thành lãnh tụ nơi đây... Kết quả... thế mà lại thất bại!"

Thôi động Pháp trở thành lãnh tụ.

Chuyện này rất thú vị!

Nhật Nguyệt tiếp tục nói: "Nếu Pháp thành công, ông ta sẽ trở thành cường giả tương đương với mấy vị Thạch, Không, Khung, mấy vị kia đều rất điệu thấp, cũng không có hứng thú liên lạc với những phe phái khác... Kỳ thật hi vọng thành công rất lớn!"

Nếu Pháp trở thành lãnh tụ, ông ta có thể dẫn Cấm Địa Chi Chủ đi giải quyết Văn Vương hay Tử Linh Chi Chủ. Bên phía cấm địa có thể đạt thành nhất trí, lúc đánh ra bên ngoài sẽ là một thế lực cực kỳ cường đại.

Tô Vũ lập tức cảm thấy hứng thú: "Đến đây nói rõ chỉ tiết cho ta, ta rất hiếu kì chuyện đã thất bại trăm năm trước nếu như ngươi đến kịp lại có thể chơi ra kết quả thế nào?"

Giờ phút này, Nhật Nguyệt thấy hắn đã có hứng thú, suy nghĩ một chút bèn mở miệng kể ra kỹ càng.

Đều là kế hoạch đã thất bại từ trăm năm trước.

Bây giờ, vị này chính là tân chủ tử.

Gã còn muốn mượn lực lượng của Tô Vũ để khôi phục thủ lĩnh của mình, Pháp đã chết rồi, không có Pháp ủng hộ, dựa vào chính mình có lẽ còn chẳng có cách nào tới gần Môn, không thấy Thiên Khung Sơn Chủ không cho bất cứ một ai đi qua hay sao?

Nếu Tô Vũ đã cảm thấy hứng thú, dù sao chuyện trôi qua nhiều năm rồi, gã cũng chẳng thèm để ý nữa mà bắt đầu kể hết ra.

Kỳ thật mấy ngày nay gã cũng đã tử cảm thụ một phen, gã thực sự đã già thêm trăm tuổi.

Cộng thêm những cảnh tượng đã nhìn thấy cùng với tốc độ Tô Vũ trở nên cường đại, trăm năm đã xem như vượt qua tưởng tượng của gã, nếu không phải Tô Vũ nói trăm năm thì gã còn tưởng rằng đã trôi qua một vạn năm rồi.

Lúc này, Tô Vũ tràn đầy phấn khởi mà lắng nghe.

Ánh mắt lại hơi hơi biến ảo.

Thú vị lắm!

Bình Luận (0)
Comment