Thấy Nhật Nguyệt hơi chẩn chờ, Tô Vũ bèn đề xuất: "Hay là ta mang ngươi đi tìm náo nhiệt, đi gây chuyện với Thiên Khung Sơn Chủ?"
Nhật Nguyệt ngây người, ngươi điên rồi à?
Tròng mắt Tô Vũ khẽ chuyển, cười nói: "Đúng rồi, dẫn ngươi đi chơi một lát, ngươi nói chuyện tử tế với ông ta đi, nếu ông ta không ngăn cản thì chúng ta sẽ tới chỗ Môn chơi. Dù sao ngươi cũng là người bên kia, có lẽ có thể cảm nhận được gì đó, nói không chừng có thể mở cổng, nhưng nếu không qua được thì ta cũng đành chịu!"
Nhật Nguyệt có phần chờ mong nhưng cũng hơi sợ hãi.
Thiên Khung Sơn Chủ rất lợi hại.
Ngươi chớ làm loạn.
Tô Vũ nói làm liền làm, cấp tốc xuyên qua không gian mà đi.
Tốc độ của hắn cực nhanh.
Trên Thiên Khung Sơn.
Thiên Khung Chi Chủ còn đang nghiên cứu Nhân Hoàng Ấn, bỗng nhiên ông khẽ chau mày, Tô Vũ?
Đi về chỗ ta ư?
Hắn muốn làm gì?
Khi ông còn đang nghĩ ngợi, bỗng nhiên một thanh âm yếu ớt truyền đến: "Sơn Chủ, ta đến là muốn mượn tám vị đường chủ dùng một lát, đều là người một nhà cả, để họ dung nhập thiên địa của ta được hay không..."
"Cút!"
Tiếng gầm thét đầy phẫn nộ vang vọng đất trời.
Sau một khắc, Tô Vũ cũng không quay đầu lại, cấp tốc bay về, hắn bày ra vẻ mặt bất đắc dĩ, truyền âm cho Nhật Nguyệt: "Không dễ chơi, gia hỏa này từ thật xa đã phát hiện ra ta, không có cách nào khác!"
Nhật Nguyệt thì ngơ ngẩn cả người.
Thật sự là Thiên Khung Sơn Chủ, mà vị Sơn Chủ vốn không xen vào việc của người khác này giờ đây gặp Tô Vũ từ xa đã lên tiếng đuổi hắn. Xem ra Tô Vũ đắc tội với người ta thật rồi.
Hắn có thể sống đến bây giờ cũng thật khó cho hắn.
Cỗ khí thế kia khiến Nhật Nguyệt cảm giác mình chỉ cần nhìn một chút đều có thể bị xé nát.
Gã hoảng hốt, nhịn không được nói: "Kiếp Chủ... sao lại đắc tội nhiều người như vậy?"
"Ta nói rồi mà, cổng bị đóng rồi, mọi người giận chó đánh mèo lên ta. Thế nhưng có liên quan gì với ta đâu? Ta cũng chẳng có cách nào cả!"
Tô Vũ phiền muộn: "Trăm năm qua, ta gặp phiền phức không ngừng, không dám rời Từ Linh Địa Ngục nửa bước, hiện tại thì ổn rồi, từ khi ta tiến vào siêu hạng mọi người cũng kiêng kị hơn hẳn. Đáng tiếc ta vẫn còn quá yếu!"
Lúc này Nhật Nguyệt cũng chán nản u sầu.
Trăm năm kỳ thật không lâu lắm, thế nhưng lại phát sinh biến hóa lớn như vậy.
Người trước mắt gã đã trổ thành Kiếp Chủ, Cấm Địa Chi Chủ.
Môn thì đã phong bế!
Tử Linh Chi Chủ chết rồi... chắc chắn vị này đã chết, không chết thì một người ngoài như Tô Vũ dám gióng trống khua chiêng bay vào thiên địa của hắn ta đã sớm bị xử lý.
Có đánh chết Nhật Nguyệt cũng không ngờ được rằng hết thảy mọi chuyện mới chỉ phát sinh trong vòng không đến một tháng.
Khi hai người trở lại thiên địa của Tô Vũ.
Tô Vũ cười nói: "Được rồi, đừng chạy nữa! Năm đó ta phong ấn ngươi, bây giờ vật đổi sao dời, dưới trướng của ta không ít người chiến tử, có hứng thú góp sức vì ta không?
Dù sao Môn đã tự phong, hiện tại thiên hạ đại loạn! Ngươi hiệu lực cho ta, ta sẽ giúp ngươi tiến vào 25 đạo. Như thế ngươi cũng có thể là một viên chiến tướng"
Nhật Nguyệt biết ý của Tô Vũ, người này rõ là muốn hợp nhất với mình.
Đây là tổn thất quá lớn mới nhớ tới mình sao?
Nếu hắn không nhớ ra thì ta sẽ bị phong ấn bao lâu?
Gã thực sự là khóc không ra nước mắt.
"Kiếp Chủ... Chuyện này.. tổ phụ ngươi và thủ lĩnh của ta.."
Tô Vũ khoát khoát tay: "Đó là chuyện của bọn họ, họ đã bỏ ra cái giá rất lớn, ngươi chỉ là một tiểu nhân vật 24 đạo mà thôi, dưới trướng của ta những năm qua, cường giả 24 đạo chiến tử không có 30 thì cũng phải tới 20 vị... nhưng hiện tại ta đang thiếu người!"
Chỉ là 24 đạo!
Bây giờ, 24 đạo đều không đáng giá nữa à?
Nhật Nguyệt nghĩ đến đây thì thấy hơi bất đắc di.
Ta nên đi nơi nào?
Tuồng vui này của Tô Vũ quá giống như thật, hoặc là nói, ngoại trừ lời Tô Vũ nói là giả, hết thảy những gì Nhật Nguyệt nhìn thấy hay cảm ứng được đều là thật.
Một đám Cấm Địa Chi Chủ đang phối hợp với diễn xuất của hắn.
Mắt thấy chưa hẳn là thật... nhưng Nhật Nguyệt không cách nào tưởng tượng nổi một vị hơn 20 đạo chỉ qua mấy ngày không gặp liền trở thành Cấm Địa Chi Chủ, điều này không có khả năng!
Gã cũng sẽ không nghĩ tới, mấy ngày không gắp đã chết nhiều vị Cấm Địa Chi Chủ đến Vậy.
Những người này vốn dĩ phải là vĩnh hằng bất diệt, nhưng bây giờ họ cũng đã bị giết.
Gã sẽ không thể ngờ được mấy ngày không gặp, tên tuổi của Tô Vũ đã truyền khắp thiên địa, tất cả mọi người đều biết tới hắn, ngay cả Cấm Địa Chi Chủ nhìn thấy hắn đều muốn ăn thịt hắn.
Lúc này, Nhật Nguyệt vô cùng chán nản, lòng đầy không cam tâm, bất đắc dĩ: "Ta...
Năm đó nếu ta có thể kịp thời đuổi tới, có lẽ sẽ không phải là kết quả như vậy"
Tô Vũ bật cười: "Ngươi chỉ là một kẻ 24 đạo, ngươi đánh giá quá cao bản thân rồi! Ta biết rõ tình huống, ngươi và Pháp nghiêm chỉnh mà nói là cùng một bọn, nhưng ngươi tới đó lại có thể thế nào? Năm đó vô số cường giả tham dự hội nghị cấm địa, một kẻ cồn con như ngươi có thể thay đổi cái gì?"
Tô Vũ nở nụ cười an ủi: "Không liên quan đến ngươi, năm đó Pháp quá bất cẩn mới bị Văn Ngọc thay đổi Càn Khôn, đấy là do ông ta mạng mỏng..."
Nhật Nguyệt bất đắc dĩ nói: "Vậy cũng chưa chắc! Năm đó nếu ta có thể kịp thời đuổi tới, có lẽ chuyện sẽ không như thết"
Gã thở dài một tiếng: "Nếu có thể cải biến hết thảy thì Tử Linh Chi Chủ, thủ lĩnh của chúng ta chắc hẳn đều sẽ không xảy ra chuyện, không có cục diện hỗn loạn như bây giờ"
Gã vô cùng rất phiền muộn.
Tô Vũ cười không nói nhưng rõ ràng hắn không coi trọng mấy lời này.
Nhật Nguyệt thấy hắn không tin, có lòng muốn nói chút gì đó nhưng lại nhịn không được thở dài một tiếng, vật đổi sao dời, hết thảy đều đã qua, ta còn có thể nói gì nữa?
Tô Vũ lại là thầm mắng một tiếng, mẹ nó!
Ngươi nói nhanh lên, ta đang nghe đây.
Ngươi muốn nói lại thôi, ta sắp vội muốn chết rồi ngươi biết không?
Đã qua trăm năm rồi, ngươi còn muốn giấu giếm chút chuyện cỏn con đó sao?
Tô Vũ thấy gã không nói gì bèn cười bảo: "Năm đó ngươi tới lại có thể thế nào? Đương nhiên, cái này không trọng yếu, điểm quan trọng là Nhật Nguyệt đạo hữu suy nghĩ kĩ đi, hiện tại ta cần nhân thủ, ngươi có thể dung thiên địa của ta, kỳ thật ngươi cũng không có lựa chọn khác không phải sao? Nếu như là năm đó, ta chẳng muốn nói lời này, ngươi có truy cầu của ngươi, ta có truy câu của ta... Nhưng hôm nay tín ngưỡng của ngươi đã ngủ say, nói câu khó nghe một chút, ngươi đang chiếm cứ mấy đầu đại đạo quan trọng của ta...
Tô Vũ ngừng vài giây lại nói: "Đạo hữu cũng cảm nhận được mấy đầu đại đạo đó bây giờ cũng rất cường đại, đủ sức cầm cự trước cường giả 26 đạo thậm chí 28 đạo! Ta nói lời khó nghe trước... đều đã đến mức này, nếu đạo hữu vẫn cảm thấy không thể đi theo ta, vậy thì ta chỉ có thể giết chết đạo hữu!"
Sắc mặt Tô Vũ nghiêm túc hơn hẳn, hắn dường như chẳng có hứng thú với chuyện năm đó, mấu chốt ở chỗ, Nhật Nguyệt đang chiếm cứ mấy đầu đại đạo.
Nhật Nguyệt biến sắc.
Đúng vậy, ta còn chiếm giữ đại đạo trong thiên địa của vị này.
Gã lộ vẻ đắng chát, nếu là năm đó... ngươi giết thì cứ giết, ta không sợ chết, ta có truy câu, có tín ngưỡng của riêng ta.
Nhưng hôm nay... Môn lại ngủ say lần nữa, cần bao nhiêu năm mới có thể khôi phục?
Trăm năm, ngàn năm?
Vậy ta thì sao?
Ta cứ mãi chờ đợi ở đây ư?
Không, ta không có thời gian để mà chờ, hiển nhiên Tô Vũ muốn giết ta, lần này hắn giải phong cho ta chỉ bởi vì mấy đầu đại đạo cần bóc ra, nhưng chỉ sợ hắn cũng khó mà tìm ra được người kế thừa thích hợp.
Trong lúc nhất thời, lòng Nhật Nguyệt loạn như ma.
Nửa ngày sau, Nhật Nguyệt cúi thấp đầu, gã vô cùng mờ mịt luống cuống, thiên hạ không còn đất dung thân cho gã nữa rồi.
Ta... còn phải sống sao?
Đúng, phải sống!
Môn còn chưa triệt để tử vong, chỉ là ngủ say mà thôi, có lẽ sự tình không hề bết bát như tưởng tượng, có lẽ những người kia vẫn còn sống, hẳn là đang sống trong này không phải sao?
Nhưng ta cần thời gian, cần thực lực để thức tỉnh thủ lĩnh.
Bấy giò Nhật Nguyệt đã có quyết định, sau một khắc gã ngẩng đầu nhìn về phía Tô Vũ, khẽ nói: "Ta... nguyện ý hiệu trung với Kiếp Chủ!"