Vạn Tộc Chi Kiếp (Bản Dịch Full)

Chương 3741 - Chương 3741: Thương Hải Tang Điền.

Vạn Tộc Chi Kiếp
Chương 3741: Thương Hải Tang Điền.
 

"Chúng ta còn đang ở trong cổng chứ?" Nhật Nguyệt hỏi.

Tô Vũ khẽ gật đầu, thở dài một tiếng: "Phải! Tổ phụ của ta và vị thủ lĩnh của các ngươi đánh tới mức lưỡng bại câu thương. Đúng là lựa chọn ngu ngốc! Thiên địa này sắp hủy diệt, cổng lại không cách nào mở ra... Thiên môn đã trọng thương, một lần nữa lâm vào giấc ngủ say, ai có thể nghĩ tới, Môn lại cường đại đến thế?"

Tô Vũ cười khổ, rất nhanh hắn vừa cười vừa nói: "Cũng tốt! Cũng tốt! Chỉ là đáng thương thay cho tổ phụ ngớ ngẩn của ta, một hành động lại khiến cho cả thế gian đều là cường địch!"

"Bây giờ, các vị Cấm Địa Chi Chủ không ra ngoài được, khó mà gây phiền phức... Cũng tốt, nếu không phải như thế, chỉ 70 năm thì ta cũng khó bước vào siêu hạng"

Lúc này trong đầu Nhật Nguyệt tự suy diễn ra rất nhiều điều.

Tử Linh Chi Chủ và các vị thủ lĩnh đại chiến, Tử Linh Chi Chủ vẫn lạc, thủ lĩnh lâm vào ngủ say, cổng không có cách nào mở ra, tình trạng bên trong càng ngày càng hỏng bét, Cấm Địa Chi Chủ giận chó đánh mèo lên Tô Vũ nên không ngừng chém giết... Trăm năm trôi qua, hắn đã kế thừa Tử Linh Địa Ngục, trở thành Cấm Địa Chi Chủ, chính thức bước vào hợp nhất.

Trăm năm này chắc là ầm ầm sóng dậy.

Nhất định tràn đầy đủ loại sắc thái truyền kỳ.

Nhật Nguyệt nghĩ đến đó bèn nhịn không được nói: "Vậy... vậy còn hội nghị cấm địa năm đó...

"Hội nghị cấm địa?"

Tô Vũ cười: "Loạn, loạn vô cùng, hết thầy đại loạn đều bắt nguồn từ ngày đó! Những năm qua, vô số Cấm Địa Chi Chủ vẫn lạc"

"Cái gì?"

Cấm Địa Chi Chủ chết rồi ư?

"Có Cấm Địa Chi Chủ chết sao?"

Tô Vũ bật cười: "Tổ phụ ta còn vẫn lạc huống chỉ là những người khác? Lạc Hồn Cốc, Hồn Chủ và cả Ma Tổ đều chết rồi"

Nói đến đây, Tô Vũ khẽ cười: "Chúng chết nhiều hơn!"

Nhật Nguyệt há to miệng.

Xảy ra chuyện gì?

Chết nhiều Cấm Địa Chi Chủ như vậy ư?

"Không có khả năng... Họ... họ đều muốn ra ngoài, làm sao lại tàn sát lẫn nhau khiến cho nhiều người chết như vậy?"

"Ngớ ngẩn!"

Tô Vũ lắc đâu: "Khi ngươi không thể ra ngoài, liệu ngươi có tuyệt vọng không? Trong tuyệt vọng, hết thảy chuyện gì cũng có thể!"

Nói rồi hắn khẽ lắc đầu: "Còn tên Pháp ngu ngốc kia nữa, nếu không phải do ông ta làm loạn thì sẽ chẳng chết nhiều người đến vậy"

Tô Vũ cười lạnh một tiếng: "Ông ta muốn mưu đoạt Thời Gian Sách của Thời Gian Sư, kết quả trộm gà không thành còn bị mất nắm gạo, bị Thời Gian Sư khống chế thiên địa, nghịch chuyển Càn Khôn, bị phản sát.. "

"Không có khả năng!" Nhật Nguyệt không thể tin được: "Pháp... bị phản sát rồi?"

"Nói nhảm!" Tô Vũ mỉm cười: "Hỗn loạn trong cổng những năm này đều có quan hệ với bọn họ!"

Tô Vũ không nói quá nhiều nữa, nhiều lời thì càng dễ sai.

Nhật Nguyệt lại không thể tưởng tượng được trăm năm qua rốt cuộc đã phát sinh bao nhiêu chuyện lớn.

Tô Vũ thì cười nói tiếp: "Hôm nay, hiếm khi tâm tình vui vẻ một chút, những năm này tất cả mọi người đều sầu mi khổ kiểm, chỉ có ngươi giúp cho ta vui vẻ không ít, không bằng mang ngươi đi chơi trò kích thích một chút?"

"Cái gì?"

Tô Vũ đáp: "Dẫn ngươi đi tìm Cấm Địa Chi Chủ khác để chơi đùa, thời gian qua bọn gia hỏa này vẫn muốn giết ta, hận thấu xương. Ngươi chưa từng cảm thụ cơn phẫn nộ của Cấm Địa Chi Chủ đúng không? Ta dẫn ngươi đi chơi đùa, nhìn xem ngươi có thích hay không?"

Cái gì chứ?

Ta không thích!

Gã vừa muốn nói chuyện, bỗng nhiên mắt tối sẳm lại, xuyên qua không gian bằng tốc độ cực nhanh.

Sau một khắc, gã có thể nhìn thấy tinh không, bỗng nhiên sắc mặt gã kịch biến.

Trong hư không là cảnh tượng đổ nát thê lương.

Nơi đó tựa như là... Lạc Hồn Cốc.

Kia là Lạc Hồn Cốc sao?

Thật sự bị hủy diệt rồi?

Gã không thể tin được một đại cấm địa trước đó còn rất tốt, rất cường đại, trong chớp mắt sau khi gã bị phong ấn lại biến mất hoàn toàn.

Mà ngay một khắc này, tiếng quát lạnh vang vọng đất trời: "Tô Vũ, ngươi muốn tìm cái chết sao?"

Tô Vũ cười vui sướng: "Đi ngang qua thôi. Ta đến xem sau khi Ma Tổ chết có còn sót lại bảo vật gì hay không. Các ngươi đều ở đây sao, hiểu lâm, hiểu lầm thôi, ta rút lui trước, ta không có địch ý gì"

Lúc này, Nhật Nguyệt vội vàng nhìn về bên kia, mấy vị Cấm Địa Chi Chủ hiển hiện trong hư không, cường hãn vô biên, khí tức ngập trời.

Người lên tiếng nói chuyện hình như là Thân Tổ.

Mấy vị Cấm Địa Chi Chủ này tụ tập ở đây làm gì?

Nhìn bộ dáng của bọn hắn quả nhiên là cực kỳ căm thù Tô Vũ.

Tô Vũ thì lập tức trốn chạy, thanh âm vang lên bên tai Nhật Nguyệt: "Chạy trước đã, đệt, đi ra ngoài không xem hoàng lịch, mấy tên này tụ tập cùng nhau, xui xẻo! Nếu chỉ đơn độc một tên thì hôm nay ta sẽ cho ngươi xem cảnh tượng treo Cấm Địa Chi Chủ lên mà đánh... Đáng tiếc!"

Nhật Nguyệt sớm đã sợ tới mức nói không ra lời.

Tất cả đều là sự thật!

Gã dám cam đoan hết thầy những gì mình nhìn thấy đều là thật, chuyện này sao có thể làm giả?

Khí thế, uy áp, uy nghiêm kia...

Không có khả năng chế tạo ra, tạo ra thì cũng không cần thiết dùng để lừa gạt ta.

Ta chỉ là một kẻ 24 đạo, không đáng để phải tạo nên cảnh tượng hoành tráng như thế.

Lạc Hồn Cốc thật sự đã bị diệt, Ma Tổ cũng chết rồi, thiên hạ đại loạn...

Ta ngủ say trăm năm, rốt cuộc đã trải qua những gì?

Ba cổng còn chưa mở thế mà cảm giác giống như đã trôi qua vạn năm, mười vạn năm!

Thương hải tang điền.

Phiến thiên địa này không còn là nơi mà gã từng biết nữa.

Rất nhanh, Tô Vũ dẫn Nhật Nguyệt trở về Tử Linh Địa Ngục.

Hai người trở về rất nhanh, Tô Vũ hơi tiếc nuối nói: "Đáng tiếc, ta muốn dẫn ngươi đi xem đại chiến giữa Không và Thạch, hai tên kia gần đây phát điên, đại chiến liên miên...

Kết quả, đám cháu trai kia lại suốt ngày nhìn ta chằm chằm!"

Lúc này Nhật Nguyệt đã suýt tiêu hóa không trôi đủ loại tin tức rồi, nửa ngày sau mới hỏi: "Vậy còn bên ngoài cổng...

Tô Vũ nhún vai: "Đừng hỏi ta, ta không biết! Năm đó tổ phụ ta là người đầu tiên giết ra ngoài, kết quả đại chiến với Môn dẫn đến Môn trọng thương, tổ phụ thì vẫn lạc. Cụ thể bên kia xảy ra chuyện gì không một ai rõ. Những năm gần đây, Thiên Môn một mực không xuất hiện, tất cả mọi người đã giày vò muốn chết nhưng chỉ có thể chịu đựng, chịu đựng đến nỗi sắp điên rồi. Ngươi nhìn xem những Cấm Địa Chi Chủ kia thấy ta hệt như thấy kẻ thù giết cha, nói nhảm, ta cũng đâu muốn kết cục thế này, ta cũng không muốn chết trong đây, tất cả đều không phải ý của ta!"

Nhật Nguyệt đã hơi hoảng hốt.

Mới chỉ trăm năm mà thôi, hết thảy đều đã thay đổi rồi sao?

Gã nhìn về phía Tô Vũ, hơi khẩn trương nói: "Ngươi... khôi phục ta là muốn hỏi điều gì?"

Tô Vũ lắc đầu: "Không quan trọng, dường như Môn lại phong bế bản thân, hết thầy những gì liên quan tới Môn vẫn chưa thể biết rõ, không có gì trọng yếu cả. Đương nhiên ngươi có thể nói cho ta làm thế nào để Môn khôi phục, để mọi người cùng nhau ra ngoài... Hiện tại, tất cả đều điên rồi!"

Tô Vũ cười đắng chát: "Ngươi biết khôi phục Môn thế nào không? Chắc chắn ngươi không biết! Không phải ta đang khích ngươi mà là thực lực, địa vị của ngươi quá thấp, sau khi Thiên Môn trọng thương muốn khôi phục thế nào thì sao ngươi có thể biết được?"

Nhật Nguyệt cười khổ, ta thật sự không biết.

"Các cổng khác đã mở chưa?"

"Không rõ!" Tô Vũ lắc đâu: "Bây giờ Thiên Môn triệt để phong ấn, chúng ta đã chặt đứt hết thảy liên hệ với bên ngoài, hiện tại chúng ta không thể biết được gì về ngoại giới"

Nhật Nguyệt bày ra vẻ mặt uể oải, bỗng nhiên nói: "Ngươi... Ngươi có thể mang ta tới chỗ Môn xem thử được không?"

Tô Vũ thầm mắng một tiếng.

Nhìn con mẹ ngươi!

Tất cả đều chân thực như thế mà ngươi còn hoài nghi ư?

Tô Vũ khẽ nhíu mày: "Tới chỗ Môn ư? Ta cũng muốn lắm thế nhưng bây giờ Thiên Khung Sơn Chủ gặp ta liền khó chịu, không cho phép ta đi ngang qua bên đó, một khi ta đi qua, ông ta ắt sẽ gây chuyện, ta không phải đối thủ của ông ấy"

Ngay cả Thiên Khung Sơn Chủ mà ngươi cũng trêu chọc luôn rồi?

Sao ngươi có thể sống đến bây giờ vậy?

Nhật Nguyệt bó tay, nhịn không được hỏi: "Ông ta không cho ngươi đi?"

"Đúng vậy, chuyện tốt do tổ phụ ta gây ra đó. Ta xem như xui xẻo mà thôi"

Tô Vũ cười khổ đây bất đắc di.

Bình Luận (0)
Comment