Vạn Tộc Chi Kiếp (Bản Dịch Full)

Chương 3740 - Chương 3740: Chuyện Gì Đã Xây Ra?

Vạn Tộc Chi Kiếp
Chương 3740: Chuyện Gì Đã Xây Ra?
 

Lúc này Tô Vũ nhìn Nhật Nguyệt đang bị phong ấn trước mắt.

Miệng của tên này rất chặt.

Dù biết hẳn phải chết, gã cũng không chịu hé lộ bất luận sự thật nào, đây hiển nhiên là một gia hỏa rất có tín ngưỡng.

Đúng vậy, chỉ khi có tín ngưỡng mới có ý chí bậc này.

Chỉ khi có tín ngưỡng, mới có thể không tiếc sinh mệnh.

Tô Vũ rất tôn trọng người như vậy, cho dù gã là địch nhân... Đương nhiên, tôn trọng không có nghĩa là nhân từ, hắn không có tư cách để mà nương tay.

Bây giờ tóc Tô Vũ biến thành màu trắng, khôi phục dáng về thọ nguyên hao hết ngày đó.

Bạch bào lay động, toàn thân Tô Vũ là màu tuyết trắng, khí chất đều hơi biến hóa.

Hắn suy nghĩ một chút, khẽ vuốt ve trên người Nhật Nguyệt, dẫn dần, từng sợi thọ nguyên bị rút ra, rất ít, rất yếu ớt, khiến cho lực lượng thời gian chỉ hơi cọ rửa mà thôi.

Sau đó hắn lộ ra dáng về tuế nguyệt trôi qua, không lưu lại chút vết tích.

Dần dân, mí mắt Nhật Nguyệt hơi rung động động nhưng vẫn không thanh tỉnh.

Khí tức trên thân cũng khôi phục chút đỉnh.

Trong lòng Nhật Nguyệt chấn động.

24 đạo lực lượng.

Gã đã khôi phục toàn bộ 24 đạo lực lượng.

Trước lúc đó gã không thể khôi phục lại mức độ này.

Ta đã ngủ say bao lâu?

Ta bị phong ấn bao lâu?

Gã mơ hồ cảm nhận được bên cạnh có người, là Hắc Mộ ư?

Gã mở mắt ra, bỗng nhiên sắc mặt biến hóa.

Lúc này khí tức của Tô Vũ cực kỳ tang thương, giống như ngay tại trước mặt gã nhưng lại hình như rất hư vô.

Cái loại cảm giác này rất xa lạ.

So với Hắc Mộ trong trí nhớ của gã hoàn toàn khác nhau, không đơn thuần chỉ là khí chất mà còn có khí tức nữa.

Hắc Mộ với mái tóc trắng rũ xuống khác xa trước đó.

Giống như tuế nguyệt trôi qua, tang thương vô cùng.

Nhật Nguyệt hơi chấn động, không đúng, khí tức này... gã mơ hồ cảm thấy quen thuộc, trong nháy mắt sắc mặt khẽ biến: "Hợp nhất..."

Đây là hợp nhất khí tức sao?

Ta đã ngủ say bao lâu?

Làm sao có thể!

Trước đó Hắc Mộ hơn 20 đạo, đến mức hợp nhất thì cần phải kinh lịch bao nhiêu năm tháng mới được?

Gã thầm hoảng sợ, rốt cuộc ta đã ngủ say bao lâu?

"Tỉnh rồi?"

Tô Vũ mở mắt, cặp mắt hắn sáng như những vì sao, vẻ mặt lại chất chứa tang thương, ý cười nhàn nhạt.

"Ngươi là..."

"Hắc Mộ?"

Nhật Nguyệt thậm chí không xác định được người trước mắt này có phải là Hắc Mộ hay không.

"Không, Tô Vũ!"

Tô Vũ mỉm cười: "Biết ta không?"

"Tô Vũ.." Nhật Nguyệt ngẫm nghĩ, sau đó lắc đầu, cái tên này chưa hề nghe qua, gã chỉ nhớ rõ Hắc Mộ mà thôi.

"Ngươi... Ngươi là Hắc Mộ?"

"Hắc Mộ là danh tự xa xưa, là xưng hô xa xưa sắp bị ta quên lãng rồi!"

Tô Vũ nở nụ cười chất chứa đầy hồi ức: "Những năm tháng đó thật tốt đẹp!"

Nhật Nguyệt ngây ngẩn cả người.

Gã nhìn kỹ Tô Vũ, nửa ngày sau mới lắp bắp nói: "Ngươi... thực lực của ngươi là gì?"

"Ta?" Tô Vũ cười tự giễu: "Aiz! Chê cười rồi, vừa bước vào siêu hạng được ba mươi năm, uống phí vô số thời gian!"

Siêu hạng!

Hợp nhất?

Sắc mặt Nhật Nguyệt triệt để thay đổi, khẩn trương hỏi: "Ta... Ta bị phong ấn bao lâu?"

"Không lâu!" Tô Vũ cười đáp: "Không qua bao nhiêu thời gian cả, vừa qua khỏi trăm năm mà thôi, trăm năm trước phong ấn ngươi, ta cũng đã sắp quên lãng, hôm nay bế quan bỗng nhiên nghĩ đến ngươi, một cái chớp mắt mà thời gian đã vụt qua trăm năm"

Trăm năm?

Dài lắm sao?

Không dài!

Trăm năm trôi qua, người trước mặt này từ hơn 20 đạo đạt tới hợp nhất, hơn nữa còn bước vào được 30 năm rồi, thế này thì tính là gì?

Thiên tài!

Thiên tài tuyệt thết Không hổ là người khai thiên, thiên phú tuyệt đỉnh đến mức không cách nào tưởng tượng nổi.

Nói cách khác, sau khi đối phương gặp được mình, vên vẹn 70 năm đã vượt qua vô số ải khó, tiến vào hợp nhất, đây là chuyện mà gã không thể tưởng tượng nổi.

Lúc này, Nhật Nguyệt đang suy tư hết thảy.

Trăm năm qua đi rồi sao?

Vậy nhiệm vụ tiến về Vĩnh Sinh Sơn của gã đã sớm kết thúc.

Hội nghị cấm địa cũng đã chấm dứt trăm năm rồi?

Thế mà trăm năm này gã lại bị phong ấn triệt để.

Gã đang nghĩ ngợi, phía dưới có người khẽ nói: "Kiếp Chủ!"

Tô Vũ nhíu mày, nhìn xuống phía dưới, mà Nhật Nguyệt cũng vô thức hướng nhìn qua, lòng gã chợt giật nảy, vị này có về hơi quen mắt...

Đúng rồi, Minh Thổ.

Minh Thổ Đại Đết Tại sao đối phương lại ở chỗ Hắc Mộ?

"Chuyện gì?" Tô Vũ nhàn nhạt hỏi, Minh Thổ khẽ nói: "Kiếp Chủ, Vạn Kiếp Sơn...

Tô Vũ khoát khoát tay: "Không cần nói, tự mình xử lý đi!"

Minh Thổ đành phải gật đầu rời đi.

Nhật Nguyệt chờ người đi rồi, nhìn kỹ một hỏi mới nói: "Minh Thổ?"

"Ngươi biết ư?"

Nói nhảm!

Nhật Nguyệt cảm thấy cổ quái: "Ông ta không phải người của Tử Linh Địa Ngục sao?"

Làm sao lại ở chỗ ngươi rồi?

"Tử Linh Địa Ngục?" Tô Vũ bật cười: "Tử Linh Địa Ngục đã sớm biến mất, lấy đâu ra Tử Linh Địa Ngục nữa. Bất quá bây giờ cũng có cái tên mới, Vạn Kiếp Sơn"

"Cái gì?"

Tô Vũ khẽ cười nói tiếp: "Loại cảm giác này thật thú vị. Đột nhiên cảm thấy hồi ức cũng thật tươi đẹp. Tử Linh Địa Ngục a...

Hắn nói xong, thiên địa xoay tròn, sau một khắc Nhật Nguyệt xuất hiện ở một nơi mà bốn bề tối mịt, âm u đầy tử khí nhưng lại có người.

Nhìn thấy Tô Vũ, một đám người lập tức tỏ vẻ sùng kính: "Bái kiến Kiếp Chủ!"

Nhật Nguyệt rung động, nơi này tựa như Tử Linh Địa Ngục.

Ta đang ở trong Tử Linh Địa Ngục ư?

Làm sao có thể!

Đây chính là địa bàn của Tử Linh Chi Chủ.

Tử Linh Chi Chủ đâu rồi?

Tô Vũ không quản gã, khẽ gật đầu cười nói: "Đều miễn lễ đi, nên làm gì thì cứ làm cái đót"

Dứt lời, Tô Vũ mang Nhật Nguyệt du tẩu ở trong hư không, hắn khẽ cảm khái một tiếng: "Tử Linh Địa Ngục... Tử Linh Chi Chủ... quả là tên ngớ ngẩn"

Nhật Nguyệt không khỏi chấn động trong lòng.

"80 năm trước, tên ngớ ngẩn này cứ muốn phân cao thấp cùng Thiên Môn, đấu tới mức cá chết lưới rách. Đáng tiếc một vị hùng chủ như hắn ta lại rơi vào kết cục thê lương"

Tô Vũ cười tự giễu: "Đáng tiếc... Thật đáng tiếc... nhưng ta lại là hậu nhân của hắn, bây giờ ta phải cõng trên lưng gánh nặng như núi này"

"Ngươi... Ngươi là hậu nhân của Tử Linh Chi Chủ sao?"

Nhật Nguyệt cực kỳ chấn động.

"Ngươi không phải hậu nhân của Văn Vương sao?"

Tô Vũ bật cười: "Ngươi vẫn còn nhớ rõ lời ta nói năm đó à?"

Nhật Nguyệt thầm nhủ, nói nhảm, đối với ta thì mới chỉ là chuyện ngày hôm qua thôi.

Cái gì mà lời nói năm đó cơ chứ?

Đối với ta, hôm qua ngươi nói ngươi là hậu nhân của Văn Vương, kết quả hôm nay, ngươi lại trở thành hậu nhân của Tử Linh Chi Chủ.

Cái quỷ gì thế?

Tử Linh Chi Chủ chết rồi sao?

Cường đại như vậy làm sao có thể chết được?

Nhật Nguyệt nhìn quanh một vòng, cẩn thận phán đoán, thuật che mắt sao?

Dù sao gã cũng là cường giả 24 đạo, gã cẩn thận cảm ứng, dò xét, Tô Vũ cũng chẳng hề ngăn cản gã, dò xét một lúc, tim gã càng thêm tim đập loạn, đệch, đây thật sự là Tử Linh Địa Ngục.

Làm giả mà có thể tạo thành hình dạng, uy thế này thì cũng quá khó tin.

Bây giờ Nhật Nguyệt thật sự choáng váng.

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Trăm năm qua đi, Tử Linh Chi Chủ vẫn lạc, Hắc Mộ... Không, Tô Vũ trở thành Kiếp Chủ, trở thành Cấm Địa Chi Chủ chân chính?

Bây giờ gã không choáng cũng không được.

Minh Thổ trở thành thuộc hạ của Tô Vũ, Tử Linh Địa Ngục cũng bị hắn kế thừa.

Cái quỷ gì thế?

Bình Luận (0)
Comment