Toàn bộ Vĩnh Sinh Sơn nhanh chóng biết tin vị mạch chủ thứ bảy xuất hiện, Dương Sơn an tĩnh nhiều năm, một vị cường giả đến đây rồi lập tức trở thành mạch chủ khiến mọi người kinh ngạc.
Không chỉ như vậy, ngày hôm nay, cường giả bảy ngọn núi khác đều hội hợp ở Dương Sơn.
Các vị mạch chủ không hề ngăn cản, trong lòng đều hiểu rằng kẻ này là người bên kia xếp vào, có vẻ hắn không muốn che giấu mà hình như cũng không cần thiết phải giấu giếm, bởi vì lần này Pháp Chủ sẽ phải đưa ra sự lựa chọn.
Giờ khắc này, Tô Vũ nở nụ cười đứng trên Dương Sơn.
Phía sau có vài người, có cả lão giả từng tới gặp hắn, Tô Vũ cười thâm thúy, hắn lên tiếng: "An bài đi, ta muốn gặp Văn Ngọc"
"Rõ"
Lão giả trầm giọng: "Đại nhân, có cần ngụy tạo thân phận cho ngài không?"
"Ta sẽ tự sắp xếp. Ta cũng rất tò mò về vị này, hiếm có người nào có thể phản chế Pháp sư thúc lắm"
Mọi người cười khổ, ngươi tò mò cái gì, đã bao nhiêu năm trôi qua, vì việc này mà Pháp sắp tức điên rồi.
Tô Vũ ôm lòng chờ mong.
Ta sắp đi gặp Thời Gian Sư rồi.
Tình cảnh hiện tại của nàng ra sao?
Thê lương?
Đáng thương?
Hay thế nào?
Ta không tin bóng dáng khóc bi thương mình thấy lần trước cho lắm.
Tô Vũ chờ mong được gặp Thời Gian Sư, còn nóng lòng hơn khi hắn được gặp Văn Vương.
Đây chính là nữ nhân đã ảnh hưởng đến cả cuộc đời hắn.
Trên Dương Sơn, Tô Vũ chờ một lát, sắc trời trong cấm địa bắt đầu tối sẳm lại, một ngày qua đi, cách thời điểm diễn ra hội nghị chỉ có 15 ngày.
Tô Vũ nhanh chóng bay xuống núi.
Trên đường, mấy vị mạch chủ xuất hiện, Tô Vũ lạnh lùng nói: "Phong tỏa Thiên Địa Quan, không cho bất cứ kẻ nào ra vào. Đặc biệt là kẻ ngoại lai kia, nếu có kẻ dám xông vào cấm địa, giết không tha!"
Ánh mắt hắn nhìn mấy người vô cùng âm lãnh: "Có lẽ có người đã sẵn sàng thần phục đối phương, nhưng hãy nhớ là Pháp Chủ vẫn chưa hoàn toàn đổi chủ đâu, Nhân Môn mà đòi so với Thiên Môn ta ư? Đừng quên các ngươi đang ở đâu. Tự quản lý lẫn nhau, kê nào dám dị động, giết!"
Tô Vũ tràn đây sát khí.
Mấy người căng thẳng, mạch chủ Tử mạch có thực lực mạnh nhất trầm giọng nói:
"Nhật Nguyệt mạch chủ, chúng ta đều hiểu rõ chuyện này, Pháp Chủ vẫn đang ở trong núi, không đến mức như thế.."
Tô Vũ khinh miệt lên tiếng: "Hiểu thì sao? Ta cảnh cáo luôn, nếu có người làm hồng chuyện của ta, để ta xem rốt cuộc sư thúc có giết kê đó hay không? Khi ta chưa chết, một nửa Vĩnh Sinh Sơn này thuộc về chúng ta, nửa còn lại không tới phiên kẻ không dám lộ mặt thật kia làm chủ đâu"
Tới giờ khắc này, mọi người đều hiểu hắn đang nói đến người trong Nhân Môn.
Phía sau Tô Vũ có rất nhiều cường giả, không có ai trên 25 đạo nhưng có hơn 10 người trên 16 đạo, giờ phút này bọn họ đều lộ vẻ đằng đằng sát khí.
Lão giả thực lực mạnh nhất đám người này, lão là một vị cường giả 24 đạo.
Lúc trước lão luôn vô cùng khiêm tốn, hôm nay lại khí tức bừng bừng phấn chấn nói:
"Đại nhân yên tâm, nếu có người quấy rối, thuộc hạ chắc chắn sẽ dùng toàn lực chém giết"
Tô Vũ khẽ gật đâu.
Một hẻm núi lớn đã ở ngay trước mắt mọi người.
Nơi này là cấm địa, ngày thường không có bất cứ kẻ nào tới đây, cũng không có ai dám tới.
Quanh hẻm núi tràn đầy cấm chế, lối vào duy nhất là Thiên Địa Quan mà Tô Vũ từng nhắc đến.
Giờ phút này, Tô Vũ nhìn về phía một người trong đám người, đó là một bà lão thực lực không mạnh, tóc trắng xoá như từng trải qua rất nhiều sóng gió, thuộc tầng dưới chót chịu mọi khi dễ trong cấm địa.
Nhìn thoáng qua thì sẽ nghĩ rằng bà là người tốt, gương mặt hiền từ, tuy rằng thực lực yếu ớt nhưng bộ dạng lại sạch sẽ gọn gàng, trong mắt còn ẩn chứa vẻ bi ai của những kê nhồ yếu.
Thấy Tô Vũ nhìn mình, bà lão lập tức thẳng lưng, cung kính nói: "Đại nhân"
Tô Vũ khẽ gật đầu: "Ngươi quen thuộc với nàng nhất, ngươi dẫn ta tiến vào. Những người khác đừng đi vào, quá nhiều người sẽ khiến đối phương hoài nghi"
Sau đó Tô Vũ nhìn về phía các vị mạch chủ và lão nhân 24 đạo: "Ngọc Hằng, nơi đây tạm thời giao cho ngươi phụ trách, các vị mạch chủ, hy vọng các ngươi có thể nghe theo sự an bài của Ngọc Hằng. Ta hoài nghi tên kia sẽ không cho phép ta thành công, nếu ta thành công, Pháp sư thúc sẽ trở nên cường đại nhưng không phù hợp mục đích ích lợi của đối phương. Nếu kẻ đó quấy rối khiến ta chết, khi ấy Pháp sư thúc sẽ không có lựa chọn nào khác, giết hắn cũng không có ích gì cả, Pháp sư thúc sẽ chỉ có một con đường để đi tới cùng. Chắc mọi người đều không muốn thấy kết cục ấy đâu!"
Hắn không ngừng khiến mấy người này cảm thấy nguy cơ, có cảm giác cùng chung kẻ địch, kẻ địch ấy chính là hắc ảnh.
Hắc ảnh chưa chắc sẽ xuất hiện, dù xuất hiện thì chưa chắc đối phương đã có mưu đồ, nhưng Tô Vũ lại không ngừng khiến mọi người cảm thấy rằng người nọ nhất định sẽ quấy rối.
Các vị mạch chủ đều lo lắng, giọng nói Lôi mạch chủ lộ sự trầm trọng: "Yên tâm đi, chúng ta biết mà. Nếu Nhật Nguyệt đạo hữu không tín nhiệm chúng ta thì ngươi đa nghỉ quá rồi"
"Hy vọng là thế"
Tô Vũ không nói gì nữa, hắn nhìn về phía bà lão: "Vào đi thôi"
Bà lão gật đầu rồi dẫn đường ở phía trước, Tô Vũ theo sau, hai người nhanh chóng tiến vào Thiên Địa Khẩu.
Bên ngoài, mọi người yên lặng đứng nhìn, trong lòng có chút khẩn trương.
Lần này có thể thành công không?
Kê trong Nhân Môn kia sẽ ra tay quấy rối sao?
Giờ khắc này, trong đại điện trên núi cao, hắc ảnh buồn bã nói: "Pháp Chủ, vị này liên tục bôi nhọ ta, hắn có địch ý rất sâu sắc với ta"
Pháp bình thản đáo lời: "Đừng để ý là được"
Hắc ảnh lộ vẻ ngưng trọng: "Pháp Chủ, ta cảm thấy đối phương không đơn giản. Có một câu tục ngữ là đứa trẻ biết khóc mới được cho ăn, nếu kẻ này tới đây chỉ thành thật làm theo bổn phận thì Pháp Chủ chưa chắc đã để ý đến, nhưng kê này lại làm âm ï một phen. Pháp Chủ dễ dàng giao một mạch cho hắn, ngay cả 6 mạch khác cũng tạm thời giao cho hắn chưởng quản, đây chưa chắc đã là chuyện tốt"
Pháp bật cười: "Chẳng lẽ các mạch chủ sẽ phản bội ta ư?"
Tuy ông ta cảm thấy Nhật Nguyệt quá mức càn rỡ nhưng đây quả thật là một loại uy hiếp, hai bên uy hiếp lẫn nhau, đám người Nhật Nguyệt sợ ông ta phản bội, còn ông ta lại mong Nhật Nguyệt thành công.
Còn vấn đề chưởng quản 6 mạch thì có là gì?
Ông ta vẫn đang ở đây thì sẽ chẳng có bất cứ vấn đề gì cả.
Nếu ông ta không còn nữa thì cũng không thành vấn đề, chết rồi thì cần gì phải lo lắng nữa!
Ông ta nhìn về phía hắc ảnh, cười nhạt nói: "Đừng nói chuyện này nữa, đùa bốn nhân tâm nhiều rồi thấy chẳng có kẻ nào tốt cả, hơn nữa hiện tại ngươi và hắn đang có quan hệ cạnh tranh"
Hắc ảnh im lặng hỏi lâu mới nói: "Pháp Chủ vẫn nên cẩn thận thì hơn, bên kia hy vọng ngài có thể thành công, nhưng khi Pháp Chủ không còn nằm trong sự khống chế thì phải đề phòng bọn họ trả đũa, để cho Thời Gian Sư nuốt Pháp Chủ"
Pháp khẽ nhíu mày: "Không đến mức ấy. Văn Vương không phải tên ngốc, kỳ thật y cũng đoán được ai tính kế mình, Văn Ngọc có thể không biết nhưng Văn Vương chắc chắn là biết"
"Vậy chuyện giết Văn Vương thì sao?"
Hắc ảnh từng bước ép sát: "Dù sao chuyện này cũng liên quan đến tương lai của Pháp Chủ, ta cảm thấy nên cẩn thận một chút sẽ tốt hơn"
Pháp Chủ gật đầu: "Ta sẽ cảnh giác"
"Vậy Pháp Chủ hãy tra xét xem bọn họ nói gì đi"
Pháp nhíu mày, trầm giọng nói: "Ngươi biết tình huống Văn Ngọc ra sao, nếu ta tra xét mà bị phát hiện thì mọi an bài trước kia đều trở thành vô dụng. Nếu các ngươi muốn lôi kéo ta thì nên đưa ra biện pháp thực tế chứ không phải gây rối như thế"
Pháp hừ một tiếng rồi lập tức biến mất.
Giám sát ư?
Văn Ngọc và mình cùng chưởng khống thiên địa, ông ta mà tra xét thì sẽ đễ dàng bị phát hiện, vậy thì mọi bố trí đều không còn tác dụng nữa, hắc ảnh này không có ý tốt.
Hắc ảnh thấy ông ta biến mất thì cực kỳ bất đắc di.
Ta nói nghiêm túc mà. Ai biết người Thiên Môn có thể làm gì? Sao lại nghĩ bọn họ là kê thiện lương như vậy được?
Ngươi không biết bản tính con người vốn ác độc sao?
"Kết lại thì vẫn là người cùng phe. Nhật Nguyệt vừa đến liền nắm giữ thế lực bảy mạch, đã thế hắn còn không thèm để ý"
Hắc ảnh thầm nghĩ vậy.
Y không thể so với hắn. Tuy rằng Pháp muốn đi theo người khác nhưng điều kiện là Nhân Môn có thể giúp ông ta luyện hóa Thời Gian Sư, đây chỉ là hợp tác vì ích lợi thuần túy, không có chút nhân tình nào, nhưng đối với Thiên Môn thì Pháp vẫn có chút tình đồng môn.
Vậy nên Nhật Nguyệt vừa đến liền đòi trở thành mạch chủ và nắm giữ 6 mạch khác nhưng Pháp lại không hề cự tuyệt.
Hắc ảnh tin rằng nếu mình đưa ra yêu cầu như vậy thì chắc chắn Pháp sẽ lập tức xử lý chính mình.
Đây là sự khác biệt giữa chủ nhân đương nhiệm và phe có khả năng là chủ mới, 2 bên không thể nào so sánh được.
"Thiên Môn thật sự có biện pháp ư?"
"Nếu bên kia thành công, vậy thì không thể mượn sức Pháp được nữa"
Nếu đối phương có thể thành công thì y cần phải quấy rối, dù không thể ngăn cản được thì cũng phải ly gián bọn họ, tốt nhất là khiến Nhật Nguyệt thất bại.