Vạn Tộc Chi Kiếp (Bản Dịch Full)

Chương 3751 - Chương 3751: Chấp Chưởng Vị Trí Mạch Chủ.

Vạn Tộc Chi Kiếp
Chương 3751: Chấp Chưởng Vị Trí Mạch Chủ.
 

"Ngươi đã tới đây rồi, vậy ngươi có biện pháp nào không?"

Tô Vũ nhìn về phía hắc ảnh, cắn răng kiên trì nói: "Xin sư thúc hãy chém giết hắn. Hai vị mạch chủ Dương, Sinh chết như thế nào? Tuy Văn Võ mạnh nhưng đã có Pháp sư thúc ngăn cản, vậy mà trong 8 vị mạch chủ chỉ có hai người bọn họ bị giết, ta tin là có kẻ ngầm động tay trong chuyện này. Chắc chắn là người này đã động tay động chân để khiến Pháp sư thúc mâu thuẫn với chúng ta, ta tin rằng Pháp sư thúc sẽ không vì người ngoài mà giết người một nhà. Sư thúc vốn biết đến sự tồn tại của hai người này, sao phải giết bọn họ? Vậy thì chỉ có người này mới có động cơ làm vậy"

Hắc ảnh cười thâm thúy: "Sao lại không có ai? Hai người Văn Võ rất mạnh, tiểu gia hỏa không thể chỉ phỏng đoán thiển cận như thế được"

Tô Vũ im lặng nhắm mắt, đứng thẳng tắp bất động.

Pháp thấy thế thì bình thản nói: "Ngươi đi xuống trước đi"

Hắc ảnh hơi chấn động, sau đó lập tức mỉm cười đáp: "Ta đây xin lui trước, Pháp Chủ hãy bớt giận, hắn chỉ là một đứa trẻ mà thôi"

Y nhanh chóng biến mất.

Lúc này Tô Vũ mới mở mắt, hắn khôi phục bình tĩnh: "Sư thúc muốn nói rằng dù chúng ta không duy trì thì sư thúc vẫn còn bọn họ sao? Sư thúc, đây là mục đích của ngươi ư?

Pháp chậm rãi gật đầu: "Đúng. Ta chỉ muốn các ngươi biết rằng, tu đạo tới cấp bậc của ta thì quyền lợi, quyền thế hay tương lai đều chỉ là hư vô. Chúng ta chỉ theo đuổi đạo, chỉ muốn tự do. Khi các ngươi ngăn cản đạo của ta thì tức là địch nhân của ta"

Pháp bình tĩnh nói tiếp: "Tới nước này rồi thì không cần giấu giếm nữa. Thứ các ngươi không thể cho ta mà có người khác cho được thì ta chỉ có thể lựa chọn phe khác thôi, bởi vì ta không chờ nổi nữa"

Tô Vũ hít sâu một hơi: "Vậy tín ngưỡng đâu? Mộng tưởng thì sao? Tất cả đều không còn ư?"

"Có một chút, nếu điều kiện như nhau thì ta sẽ thiên vị các ngươi hơn"

Pháp nhìn Tô Vũ: "Ngươi không hiểu ta, cũng không cần phải hiểu ta, ngươi chỉ cần biết rằng nếu ngươi có thể cho ta thứ ta muốn thì ta đây vẫn là sư thúc của ngươi, nếu không thì chỉ là người lạ mà thôi"

"Thủy Tổ thì sao?"

Tô Vũ phẫn nộ: "Ngươi phản bội cả Thủy Tổ ư?"

"Phản bội ư?"

Ông ta bật cười: "Hắn còn chưa sống lại. Mọi chuyện đều là ý của các ngươi, ta đã tu tới cấp bậc này rồi, vậy mà các ngươi vẫn muốn khống chế ta ư? Dù ta cắn nuốt Văn Ngọc thì cũng không có chuyện hắn ngăn cản ta, hắn sẽ chỉ khen ngợi tán thưởng ta mà thôi.

Nhưng các ngươi dùng danh nghĩa hắn để mưu toan khống chế ta, khống chế một vị cường giả Hợp Nhất, quá nực cười"

Ông ta trào phúng.

Tô Vũ nhíu mày: "Ta mang đến phương pháp cắn nuốt, ngươi nghĩ ngươi như vậy thì ta sẽ cho ngươi ư?"

Pháp không hề hoang mang: "Các ngươi sẽ giao ra, bởi vì các ngươi không thể sáng tạo nghiên cứu ra phương pháp cắn nuốt, chỉ hắn có thể. Nếu hắn đã để ngươi mang đến đây thì đó chính là thánh ý. Ngươi không giao ra thì ngươi nghĩ kết cục của mình có tốt hơn ta không? Đám trưởng bối của ngươi sẽ sống an ổn được sao?"

Tô Vũ cắn răng: "Ít nhất ta có thể quyết định thời gian. Chờ đến khi hội nghị cấm địa kết thúc rồi mới giao cho ngươi thì cũng không có gì sai cả"

"Xảo quyệt lắm!"

Pháp nở nụ cười: "Nói đi, ngươi muốn gì?"

"Thứ nhất, ta muốn trở thành mạch chủ Dương mạch"

"Có thể"

Pháp không quan tâm, đây chỉ là việc nhỏ.

"Thứ hai, chém giết người nọ.."

"Nếu ngươi hoàn thành giao ước thì chém giết cũng không sao, đây chỉ là việc nhỏ, nhưng phải xong việc đã chứ không phải hiện tại"

Pháp đưa ra đáp án, nếu ta thành công thì đương nhiên có thể giết tên kia, nhưng nếu không thành công thì sao?

Tô Vũ nhíu mày, gật đầu: "Thứ 3, phải phối hợp diễn kịch với ta cho Văn Ngọc xem, giờ ta vẫn chưa chắc chắn hoàn toàn, ta muốn tới cấm địa, mọi người trong núi đều phải nghe lệnh ta"

"Được"

Pháp mỉm cười: "Cần ta rời đi không? Có thể lấy cớ là đuổi giết Văn Vương"

"Cái này tính sau, hiện tại chưa xác định được, ta phải gặp Văn Ngọc đã"

Pháp khẽ nhíu mày: "Nàng sẽ phát hiện ra gì đó"

Tô Vũ lắc đầu: "Đành vậy thôi, phương pháp này không nhất định có thể thành công, cần một yếu tố mấu chốt chính là tìm được vị trí cụ thể của trung tâm thì mới có thể nhanh chóng cắn nuốt, cần thiết phải làm vậy"

Pháp khẽ nhíu mày: "Ngươi chắc chắn rằng ngươi có thể làm được ư?"

Tô Vũ gật đầu: "Khả năng cao là vậy. Mọi người đã thương thảo rất kĩ, tất cả đều cảm thấy ta tới đây thì mới có hy vọng thành công"

"Được"

Pháp cười cười: "16 ngày nữa hội nghị cấm địa sẽ diễn ra. Nếu ngươi không thể giải quyết trong 16 ngày này thì đừng trách ta không nhớ tình cũ, ta sẽ không giết ngươi, nhưng sau này Vĩnh Sinh Sơn sẽ không trở về nữa"

Tô Vũ tức giận nhưng vẫn cố gắng kiểm nén lại, trầm giọng đáp: "Ta biết"

Tô Vũ ngẫm nghĩ rồi nói ra yêu cầu: "Còn có một việc nữa cần ngươi phối hợp, có khả năng ta phải tiết lộ vị trí trung tâm của sư thúc cho Văn Ngọc"

Pháp thay đổi sắc mặt.

Tô Vũ trầm giọng nói: "Việc này sư thúc có thể suy nghĩ thêm, nếu không mạo hiểm thì ta cảm thấy hy vọng rất nhỏ, muốn thành công thì phải mạo hiểm. Hiện tại chưa cần tiến hành ngay, sư thúc là chí cường giả, ta cũng hy vọng không cần làm đến nước này, nhưng nếu không thành công thì chỉ có thể hy vọng sư thúc đáp ứng việc này. Hoặc là làm giả một cái trung tâm cũng được..."

Pháp xua tay, ngươi nói thì đơn giản lắm, ngươi biết cái gì chứ?

Tới cấp bậc của ta và Văn Ngọc, chúng ta cùng chấp chưởng thiên địa, nếu là giả thì đối phương liếc mắt một cái là có thể nhìn thấu.

Chỉ có đồ thật thì mới có thể khiến nàng tin tưởng, nhưng đây là chuyện cực kỳ mạo hiểm.

Giờ khắc này, Pháp lâm vào trầm tư.

Tô Vũ khom người nói: "Nhật Nguyệt xin phép ra ngoài trước, sư thúc nghĩ kỹ rồi quyết định cũng không muộn"

Pháp bỗng nhiên lên tiếng: "Lực lượng môn của ngươi..."

"Thủy Tổ giao cho ta"

Tô Vũ mặt không đổi sắc: "Thủy Tổ đã sống lại bảy thành"

Pháp hơi chấn động.

Sống lại bảy thành chứng tỏ sắp sống lại hoàn toàn.

Pháp trầm giọng: "Lúc trước Tử Linh Chi Chủ triệu hoán thiên địa, vì sao không ngăn cản, ngươi có biết nội tình không?"

Tô Vũ ngẫm nghĩ rồi đáp: "Cụ thể thì không biết, ngày đó ta đã ra ngoài, có khả năng chuyện này liên quan đến Tinh Vũ. Nếu muốn hỏi rõ chuyện này thì phải đợi ta trở về mới hỏi được, hoặc sư thúc có thể tự hỏi"

Pháp không nói gì nữa, ông ta vẫy tay.

Tô Vũ nhanh chóng lui ra, hắn đi xuống núi.

Dưới chân núi, các vị mạch chủ đều đang ở đây, Tô Vũ nói thẳng: "Phiển Vũ mạch chủ đưa ta đến Dương Sơn, Pháp Chủ có lệnh, ta sẽ chấp chưởng Dương Sơn"

Mọi người sửng sốt, hắn cứ như vậy trở thành mạch chủ ư?

Quả nhiên là người có địa vị.

Vũ mạch chủ cười lộ lúm đồng tiền: "Chúc mừng! Không ngờ Nhật Nguyệt đạo hữu vừa tới mà đã có địa vị ngang với chúng ta"

Tô Vũ thở dài lắc đầu: "Ngươi không hiểu... Về sau các ngươi sẽ hiểu thôi. Dương mạch chủ và Sinh mạch chủ đều là trưởng bối của ta, việc hai người ngã xuống đều do tiểu nhân quấy phá"

Tô Vũ hừ lạnh một tiếng: "Các vị hãy cẩn thận một chút, ta đoán chắc mọi người cũng biết được một chút chân tướng, nếu người nọ tìm các ngươi, ai có thể đánh chết hắn thì ta sẽ hậu tạ. Yên tâm đi, Pháp Chủ truy cứu thì ta sẽ gánh hết trách nhiệm"

Mấy người không hé răng.

Bọn họ đã đoán được đại khái.

Kê nào cũng không dễ chọc, chúng ta không nên tự rước họa vào thân thì hơn.

Một bên là chủ cũ, một bên có khả năng là chủ mới, bên nào cũng không chọc nổi.

Tô Vũ lại nói: "Còn nữa, trong nửa tháng này, toàn bộ Vĩnh Sinh Sơn đều phải nghe lệnh của ta"

Mọi người sửng sốt nhìn về phía núi cao, trên núi không truyền đến bất cứ thanh âm gì, nhưng mọi người đều biết Pháp Chủ đã đồng ý việc này.

Mọi người lập tức đáp lại: "Chắc chắn tuân lệnh"

Lúc này Tô Vũ mới tươi cười: "Đa tạ các vị đạo hữu. Nếu lần này thành công thì mọi người đều được lợi, đám kẻ gian kia không thể làm vậy được đâu. Dù sao nơi đây cũng là trong Thiên Môn"

Lời của Tô Vũ ý vị sâu xa, hắn chỉ vào không trung: "Có một số người muốn nhúng tay, nhưng bọn họ nên nhìn xem bọn họ đang đối mặt với ai? Dù mạnh thế nào thì ngươi cũng không ở đây, huống chỉ đó chỉ là con rối mà thôi"

Các vị mạch chủ đều ngượng ngùng không đáp lời.

Tô Vũ cười lớn: "Được rồi, ta không làm khó các vị, sớm hay muộn các vị cũng sẽ hiểu được rằng lựa chọn ai mới là con đường chính xác"

Dứt lời, Tô Vũ bay về phía một ngọn núi lớn, Vũ mạch chủ vội vàng đuổi kịp.

Không thể trêu vào kẻ này nhưng lân la làm quen thì không thành vấn đề.

Bình Luận (0)
Comment