Tô Vũ hừ một tiếng: "Có vài lời ta vốn không muốn nói. Trong 8 vị mạch chủ, Sinh, Dương nhị mạch là người của chúng ta, vì sao bọn họ lại ngã xuống? Sao lại trùng hợp như vậy? Các ngươi nghĩ là chúng ta không hiểu sao? Chỉ là mọi người hy vọng hắn có thể tỉnh ngộ mà thôi, giờ xem ra..."
"Sứ giả, đó thật sự chỉ là chuyện ngoài ý muốn"
Lão giả kia vội vàng giải thích: "Ta có thể bảo đảm đó thật sự chỉ là chuyện ngoài ý muốn. Pháp Chủ tuyệt đối sẽ không cố ý tiêu hao thực lực chính mình"
Giọng nói của Tô Vũ tràn đầy âm lãnh: "Ta biết hắn không cần giết bọn họ, làm vậy sẽ khiến chúng ta kiêng kị. Nhưng ta hoài nghi là có kẻ thứ ba nhúng tay, kê đó cố ý nhưng hắn không đưa ra bất cứ lời giải thích nào"
Lão giả gật đầu, trầm giọng nói: "Có khả năng ấy. Ta đã từng nhìn thấy một bóng đen xuất hiện trong Vạn Pháp Điện"
Tô Vũ nhíu mày: "Nói kỹ xem, người tới lúc trước thực lực đều quá yếu. Những năm qua mọi người không có thời gian hay cơ hội để quan tâm, cũng không muốn quản bởi vì hắn là tồn tại chúng ta đề cử ra. Hiện tại thì sao? Muốn tự lập môn hộ ư? Hắn tự lập môn hộ thì có thể địch nổi Thủy Tổ không?"
"Thủy Tổ vô địch"
Lão nhân thấp giọng lẩm nhẩm một câu rồi mới nhanh chóng nói tiếp: "Bẩm báo sứ giả, những năm gần đây, Vĩnh Sinh Sơn không có biến cố gì, chỉ có Văn Võ thường xuyên tập kích quấy rối, nhân thủ xếp vào lúc trước cũng thiệt hại vài người"
Tô Vũ yên lặng lắng nghe, hắn gật đầu, hỏi lâu mới nói: "Văn Ngọc thế nào?"
"Nàng vẫn thế"
Lão nhân bất đắc đĩ: "Nàng có chút tín nhiệm chúng ta, đặc biệt là mấy năm trước, chúng ta giúp Thời Gian Sách bản phụ bay ra khỏi thiên địa nên nàng càng tin tưởng hơn, nhưng mỗi lần chúng ta đề cập đến bản chính thì nàng đều nói sang chuyện khác"
Tô Vũ suy tư: "Nàng không hoài nghi chút nào ư? Dù sao đây cũng là lĩnh vực của Pháp"
"Không hề, năm đó nếu không có chúng ta thì nàng cũng không sống được đến hiện tại, chúng ta có ân cứu mạng nàng. Huống chi chúng ta cũng có đủ lý do để tiếp xúc với nàng"
Tô Vũ khẽ gật đầu: "Vậy là tốt rồi. Nhiệm vụ của các ngươi rất quan trọng. Đây cũng là nguyên nhân mấu chốt để ta đến đây lần này"
Tô Vũ lại nói: "Nhưng có nên dùng đến nó hay không, nếu dùng thì Pháp sẽ được lợi.
Hiện tại ta vẫn chưa quyết định được"
Tô Vũ thở dài: "Ta không xác định được thái độ và suy nghĩ của hắn, chúng ta không biết hắn muốn làm gì. Hắn tiếp tục như vậy thì chẳng khác gì chúng ta đang nuôi hổ dữ, sớm muộn gì cũng bị nó cắn trả"
"Đại nhân, Pháp Chủ sẽ không phản bội chứ?"
Lão nhân lo lắng.
Tô Vũ âm trầm nói: "Tới cấp bậc của hắn thì tất cả đều rất khó nói. Truyền lệnh xuống, bảo mọi người chuẩn bị đi, ngày mai hắn sẽ gặp ta, nếu xảy ra biến cố gì thì hãy nghĩ cách rút lui"
"Đại nhân..."
"Được rồi, đi xuống đi"
"Rõ* Lão nhân không dám trì hoãn, nhanh chóng biến mất.
Tô Vũ nhìn về phía ngọn núi lớn, hắn lẩm bẩm: "Ngươi nghe thấy hay không không quan trọng, thứ ta muốn nhìn thấy không phải là Pháp Chủ cao cao tại thượng, mà là Pháp sư thúc khi rời đi đã thể rằng sẽ giúp chúng ta trở nên lớn mạnh hơn. Ai cũng nói ra bên ngoài tâm tính dễ rối loạn, ta vốn không tin... nhưng hôm nay thì ta tin rồi, không ngờ được rằng ngươi không muốn cứu ta"
Trên Vĩnh Sinh Sơn, Pháp bất đắc dĩ lắc đầu.
Sao ngươi lại nghĩ vậy?
Ta không cứu ngươi kịp thời nên ngươi cảm thấy là ta phản bội ư?
Có đôi khi đám người kia vô lý hết sức!
"Thật sự có thể giải quyết nàng sao?"
Giờ phút này, ông ta nghĩ lại lời Nhật Nguyệt vừa nói, lần này vẫn chỉ là một chiếc bánh môi hay thật sự đã có biện pháp giải quyết?
Nếu có thể giải quyết thì hội nghị cấm địa sẽ là đại hội để ông ta thống nhất cường giả thế giới trong cửa.
Nếu không thể thì e rằng hội nghị này sẽ xảy ra biến cố.
"Ngày mai sẽ biết"
Trong cấm địa có ngày và đêm.
Ngày hôm sau, ánh nắng tươi sáng.
Tô Vũ đang tu luyện thì ngoài cửa vang lên tiếng cười của Vũ mạch chủ: "Nhật Nguyệt đạo hữu vẫn còn đang tu luyện sao?"
Cánh cửa tự động mở ra, Tô Vũ xuất hiện trước mặt Vũ mạch chủ, hắn mỉm cười khẽ gật đầu: "Vũ đạo hữu tới đúng lúc lắm, ta vừa kết thúc tu luyện, Pháp Chủ đại nhân bằng lòng gặp ta rồi ư?"
Vũ mạch chủ cười mềm nhẹ: "Pháp Chủ bận quá, ngày hôm qua vẫn luôn bận rộn, ngài ấy vừa mới về Vạn Pháp Điện liền truyền lệnh muốn gặp đạo hữu"
"Có lòng thật!"
Tô Vũ nở nụ cười.
"Hiện tại đi luôn ư?"
"Đạo hữu đi theo ta là được"
Kỳ thật Vũ mạch chủ rất tò mò về Tô Vũ, vừa đi vừa nói: "Trên đường đạo hữu đến đây có gặp phải trận chiến giữa cấm địa không?"
"Không, nhưng có thể cảm nhận được"
Tô Vũ bỗng truyền âm nói: "Cẩn thận đề phòng Tử Linh Địa Ngục và Vạn Kiếp Sơn, ta và đạo hữu có chút quen thuộc nên nhiều lời vài câu, có vẻ Tô Vũ của Vạn Kiếp Sơn có lai lịch không đơn giản"
Vũ mạch chủ suy tư.
Không đơn giản ư?
Không đơn giản thế nào?
Nhưng nàng không có thời gian hỏi lại.
Trên ngọn núi lớn có một đại điện tỏa ra quang huy nhàn nhạt, Vũ mạch chủ lên tiếng:
"Pháp Chủ, Nhật Nguyệt đạo hữu đã đến"
"Để hắn vào đi. Ngươi ở dưới chờ"
Vũ trong lòng hơi chấn động, bọn họ muốn gặp mặt riêng sao?
Đến cả mạch chủ như chúng ta mà cũng không có tư cách biết ư?
Nàng nhìn về phía Tô Vũ, nở nụ cười ôn hòa: "Đạo hữu đi lên đi, Pháp Chủ đang đợi đạo hữu"
Tô Vũ gật đầu, phá không lao lên đại điện trên núi.
Một tòa đại điện thật lớn hiện ra trước mắt, cửa điện rộng mở, có thể thấy được một bóng người hư ảo.
Tô Vũ bước vào đại điện, một cỗ khí tức cường đại bùng nổ khiến Tô Vũ chấn động không ngừng lui về phía sau, Tô Vũ cắn răng, mồ hôi đầy đâu: "Pháp sư thúc không hổ là chủ nhân cấm địa, thực lực vô cùng cường đại, có thể nhẹ nhàng trấn áp tiểu chất"
Giọng nói âm trầm của Pháp truyền đến: "Còn nhỏ tuổi mà tính tình lại không nhỏ.
Không biết tôn trọng trưởng bối gì cả. Hay ngươi cảm thấy ở bên kia ngươi được nuông chiều thì người ở đây cũng phải chiều ngươi?"
Tô Vũ cắn răng đáp: "Ta không có ý này"
"Vậy sao phải biểu lộ ra?"
Tô Vũ lên tiếng: "Khẩn cầu sư thúc chém giết người Nhân Môn"
"Chính thoại phản thoại đều do ngươi nói, ngươi biết năm đó ai đã chủ trương việc này không?
Tô Vũ miễn cưỡng đáp: "Ta biết. Nhưng năm đó là năm đó, hiện tại là hiện tại, giờ đám người kia đã khiến sư thúc thay lòng, phải giết bọn họ, nếu không sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra chuyện"
"Ta sẽ tự quyết định"
Tô Vũ tức giận: "Sư thúc cảm thấy đám giòi bọ Nhân Môn có lợi cho sư thúc hơn phải không?
Đúng lúc này, một đạo hắc ảnh hiện lên, kẻ đó lên tiếng, giọng nói mang chút ý cười:
"Tiểu gia hỏa, liên tiếp mắng chửi người như vậy không tốt đâu"
Tô Vũ biến sắc, hắn rít gào đánh một quyền về phía hắc ảnh.
"Tên khốn. Đây là cuộc gặp bí mật, vậy mà ngươi dám xen vào?"
Giờ phút này Tô Vũ lộ vẻ vô cùng phẫn nộ, một quyền đánh nát không gian lao về phía hắc ảnh, hắc ảnh lập tức tiêu tán: "Đừng xúc động, đều là minh hữu, cân gì phải vậy?"
Tô Vũ rống to: "Pháp, ngươi muốn phản bội ư?"
Phía trên đại điện, Pháp rốt cuộc quay đầu, lạnh nhạt nói: "Dừng tay hết đi, đây không phải nơi các ngươi có thể làm càn"
Hắc ảnh biến mất, tiếng cười còn vọng lại: "Pháp Chủ đại nhân, ta không ra tay, tiểu gia hỏa này quá xúc động"
Tô Vũ giận không thể át, hắn nắm chặt tay nhìn Pháp rồi lại nhìn hắc ảnh, sau đó Tô Vũ áp xuống lửa giận, lạnh lùng nói: "Là ta xúc động. Ta không biết người này là thượng khách của Pháp Chủ, nếu biết thì ta sẽ không tới"
Pháp im lặng ngồi trên đài cao.
Tô Vũ nhìn thẳng vào ông ta.
Pháp rất trẻ, đôi mắt lộng lẫy như sao trời, tóc đen tung bay, khí chất tựa thư sinh nhưng lại rất cường đại, khí tức hơi tràn ra khiến Tô Vũ cảm thấy giống như bị đao cắt, hắc ảnh kia cũng không ngừng vặn vẹo.
Pháp trầm mặc một hồi mới chậm rãi nói: "Năm đó là các ngươi bảo ta tiếp xúc Nhân Môn, nay các ngươi lại nói là không nên tiếp xúc, những năm qua ta chưa từng làm chuyện có lỗi với ai cả, các ngươi trì hoãn việc dung hợp của ta còn không cho phép ta tự tìm lối thoát ư?"
Tô Vũ cắn răng: "Đành chịu thôi, chuyện này không phải cố ý, ai ngờ lại khiến ngươi kẹt lại ở cấp bậc này như vậy"
Pháp không tỏ ý kiến.
Có lẽ hắn nói thật, nhưng cũng có mục đích là hạn chế đúng không?
Chẳng lẽ bọn họ thật sự không có biện pháp giải quyết sao?
Có người lo rằng ta tiến bộ nhanh chóng, thậm chí uy hiếp tới quyền lực thống trị của vị kia mà thôi.
Nhưng hiện giờ cánh cửa sắp mở ra, vị kia sắp sống lại, bọn họ không còn kiêng kị nữa.
Ông ta bình thản hôi: "Ngươi đã tới đây rồi, vậy ngươi có biện pháp nào không?"