Mấy người nhanh chóng rời đi.
Ở ngọn núi trung ương, trên đỉnh núi có một tòa đại điện huyền phù sừng sững giữa trời cao.
Khi 3 vị mạch chủ tiến vào, đã có vài người đang ở đây.
Âm, Tử mạch chủ chưa lộ diện đều đang ở đây.
Ba người vào cửa, Phong mạch chủ khom người bẩm báo: "Pháp Chủ, người nọ tên là Nhật Nguyệt, tu luyện ba đạo thân thể, giam cảm và liễm tức, có lực lượng 25 đạo, hắn nói cánh cửa xuất hiện lúc trước chỉ là chiêu thức mượn lực. Hắn nói rằng muốn gặp Pháp Chủ"
Pháp khẽ gật đầu, bình thân đáp: "Đã biết"
3 vị mạch chủ vẫn nghi hoặc.
Giờ phút này, mạch chủ Tử mạch tử khí trầm trầm lên tiếng: "Pháp Chủ, người này.."
Pháp trầm mặc một hồi mới chậm rãi nói: "Có lẽ là một cơ hội, cũng có thể không phải.
Chờ một ngày đi, ngày mai ta sẽ gặp hắn"
"Rõ6* Mấy người không dám hỏi nhiều, bọn họ đã mơ hồ đoán được một chút, dù sao bọn họ đã ở Vĩnh Sinh Sơn nhiều năm, sao lại không biết chút gì được.
3 vị mạch chủ mới đến cũng đoán được.
Môn - đây là đầu mối mấu chốt.
Sau khi mọi người rút đi, trong mắt Pháp hiện ra một bóng người, người đó là Tô Vũ.
Ông ta trầm tư.
Chỉ có mình hắn tới đây sao?
Hắn sẽ mang tin tức gì đến cho ta, kết quả sẽ như thế nào?
Còn oán niệm của đối phương thì ông ta không thèm để ý, có lẽ hắn đang muốn cảnh cáo ông ta.
Đáng tiếc, các ngươi không có tư cách đó đâu, kẻ có tư cách thì vẫn chưa hoàn toàn sống lại.
Trong lúc ông ta đang trầm mặc, bỗng nhiên phía sau xuất hiện một đạo hắc ảnh, hắc ảnh cười hỏi: "Pháp Chủ cân hỗ trợ không?"
"Hỗ trợ ư?"
Pháp vẫn bình thản: "Ngươi có thể giúp gì cho ta?"
"Cho những người này biết Pháp Chủ là người duy nhất bọn họ có thể dựa vào, còn bọn họ chưa chắc đã là chỗ dựa duy nhất của Pháp Chủ"
Pháp lãnh đạm: "Ta cần ngươi nhúng tay sao? Chuyện của bổn tọa không đến phiên ngươi xen vào.
"Không dám"
Hắc ảnh cười cười: "Nhưng ta thấy người này có oán niệm, loại người này tuy rằng không mạnh, Pháp Chủ cường đại hơn hắn vô số lần, nhưng kẻ đó luôn ở bên kia, khi trở về chỉ cần tùy tiện nói rằng Pháp Chủ không tôn trọng hắn, châm ngòi vài câu thì sẽ rất khó xử lý. Có đôi khi đại sự bị hủy chỉ vì những kẻ tiểu nhân như vậy"
Hắc ảnh cười, Pháp cũng cười: "Ngươi thì sao?"
"Pháp Chủ đừng hiểu lầm, ta chưa bao giờ nghĩ không tốt về ngài, mà mục tiêu của ta là giúp ngài mau chóng trở thành người một nhà với chúng ta"
Pháp bình thản nói: "Còn quá sớm để nói những chuyện này. Nhiều năm qua các ngươi không giải quyết Văn Vương, để hắn kiểm chế ta, rốt cuộc các ngươi không thể giải quyết hay là không muốn giải quyết?"
"Pháp Chủ hiểu lầm, quả thật là bọn ta có lòng mà không đủ sức. Dù sao nơi đây cũng không phải là địa bàn của chúng ta"
Pháp cười lạnh, ông ta im lặng nhắm mắt lại.
Ông ta không thể cắn nuốt Thời Gian Sư không đơn giản chỉ vì bị Văn Vương kiềm chế.
Quả thật Văn Vương có ngăn cản nhưng vẫn còn những kê khác âm thẩm quạt gió thêm củi, dẫn tới những người khác đều không muốn ra tay, thậm chí lan truyền tin tức, nếu không, hai người Văn Vương và Võ Vương sao lại có thể tiêu dao ở đây mãi như vậy?
Có người cần bọn họ kiểm chế ông ta mà thôi. Bởi vì bọn họ biết rằng nếu ông ta thành công cắn nuốt Thời Gian Sư thì có lẽ thế cục sẽ thay đổi, bọn họ đang ép ông ta lựa chọn phe phái.
Ông ta hiểu hết, nhưng có vài việc không thể dễ dàng quyết định, có lẽ hội nghị cấm địa lần này chính là thời cơ để đưa ra quyết định cuối cùng.
Phía sau, hắc ảnh thấy ông ta không phản ứng gì thì cũng không thèm để ý, gã nhẹ giọng nói: "Giai đoạn trước chuẩn bị không đủ, không đủ thời gian. Hiện giờ, nếu Pháp Chủ nguyện ý thì hội nghị cấm địa lần này có thể giải quyết Văn Võ giúp ngài"
"Cứ chờ xem đi"
Pháp lạnh nhạt đáp lại.
Hắc ảnh không nói gì, gã yên lặng thối lui, biến mất vô tung vô ảnh.
Sau khi hắc ảnh biến mất, Pháp đột nhiên mở mắt, trong mắt ẩn chứa sự lạnh lẽo.
Nhật Nguyệt tới rất đúng lúc, hai bên muốn lôi kéo ông ta thì đều phải đưa ra thành ý, bọn họ ngăn cần ông ta nhiều năm khiến ông ta bị nhốt ở đây, việc này sẽ sớm có kết quả thôi.
Tuy ông ta vẫn luôn dựa vào vị kia, nhưng nếu vị kia không có biện pháp giải quyết phiền toái hiện tại cho ông ta thì ông ta chỉ có thể lựa chọn phe có lợi cho mình hơn.
"Nhật Nguyệt..."
Ông ta nỉ non, 25 đạo không yếu, lần này đến đây là để uy hiếp hay là mang đến biện pháp giải quyết phiền toái?
Vị kia đã khai thiên địa, tuy rằng còn chưa hoàn toàn sống lại nhưng có lẽ có thể trợ giúp ông ta một chút.
Vũ mang Tô Vũ dạo một vòng ở những khu vực không quá trọng yếu.
Ban đêm buông xuống, Tô Vũ ở trong một tòa tiểu lâu.
Tô Vũ đang nhắm mắt tu luyện bỗng nhiên mở mắt ra, ngay sau đó, một thân ảnh hiện lên, Tô Vũ mặt không đổi sắc lạnh lùng nói: "Tới đây!"
"Sứ giả, triệu hoán lúc này, ta lo rằng.."
Người vừa tới lo lắng sốt ruột, Tô Vũ lạnh lùng nói: "Sợ cái gì? Pháp sư thúc biết thì sao? Hắn tiêu dao bên ngoài nhiều năm, chắc đã quên mất ai là người cho hắn có ngày hôm nay"
"Sứ giả, chuyện này.."
Tô Vũ hừ một tiếng: "Đúng là những năm gần đây hắn làm không ít chuyện, nhưng hắn đã quên là ai đưa Thời Gian Sư tới cho hắn ư? Là ai giúp hắn sáng lập nửa thiên địa? Là ai vẫn luôn suy nghĩ biện pháp giúp hắn cường đại? Hắn thì sao? Hắn báo đáp thế nào?
Đặc biệt là mấy năm nay, có phải hắn chắp nối với người Nhân Môn nên quên mất ai mới là ân chủ của hắn không?"
"Sứ giả hãy ăn nói cẩn thận!"
Người kia vô cùng hoảng sợ, bọn họ đang ở Vĩnh Sinh Sơn.
Tô Vũ đứng dậy, hắn không còn sự khiêm tốn lúc trước nữa mà là cực kỳ phẫn nộ: "Ta suýt bị giết! Hắn trơ mắt nhìn, không cứu viện kịp thời. Hắn muốn làm gì? Muốn giết ta sao?"
"Hiểu lâầm.."
"Câm miệng!"
Tô Vũ nhìn về phía người kia, trầm giọng nói: "Hay là bao nhiêu năm trôi qua, các ngươi cũng quên tất cả những thứ này là ai giao cho các ngươi? Các ngươi cảm thấy không có hắn thì chúng ta không là cái gì cả ư? Các ngươi đã quên thời khắc cuối cùng đã rời đi thế giới này như thế nào ư? Các ngươi cảm thấy hắn có thể làm được sao? Hắn có thể đối kháng các cường giả khác ư? Không có chủ thượng thì hắn không là cái gì cả"
"Sứ giả, không thể nói như thế, nơi đây là Vĩnh Sinh Sơn, hôm nay chỉ là hiểu lâm mà thôi, chúng ta chưa bao giờ quên đi sứ mệnh."
Tô Vũ hừ lạnh: "Hy vọng là thế. Hắn thành chủ nhân cấm địa, thực lực cường đại, không trêu chọc nổi. Chuyện năm đó... Thôi, năm đó người vốn được toàn lực ủng hộ trở thành chủ nhân cấm địa không phải hắn, là mọi người từ bỏ nên hắn có cơ hội, kết quả thì sao?"
Tô Vũ bực bội: "Kết quả ta suýt chết trước cửa cấm địa của hắn. Ta vốn mang đầy hy vọng để đến đây, thậm chí còn mong rằng hắn có thể cường đại hơn nữa, cắn nuốt Thời Gian Sư, trở thành vị chí cường giả thứ tư ở sau cửa. Kết quả là ta suýt chết"
Người tới cũng biết nguyên nhân Nhật Nguyệt tức giận bởi vì bị Văn Vương tấn công.
"Văn tặc đột nhiên xuất hiện, không ai dự đoán trước được"
"Câm miệng. Ngươi muốn làm phản à? Không biết ư? Văn tặc vẫn luôn hoạt động gần đây, có ai không biết chứ?"
"Trước khi sứ giả tới, chúng ta quả thật không biết.."
Tô Vũ tức giận: "Hừ. Nếu hắn truyền tin thì chúng ta chắc chắn sẽ đáp lại, sao lại không phái người tới được? Hội nghị cấm địa là chuyện lớn, vậy mà hắn lại tự chủ trương, sau đó chỉ truyền lại tin tức đúng một lần rồi không còn gì khác, hắn muốn tiền trảm hậu tấu sao? Chúng ta lao tâm lao lực triệu hoán Thủy Tổ, tìm mọi cách giải quyết vấn đề cho hắn, còn hắn thì sao? Hắn không biết sẽ có người tới đây ư?"
Tô Vũ vô cùng buồn bực: "Hắn biết, hắn cố ý, hắn muốn ra oai phủ đầu với ta"
Giờ khắc này, người trước mặt không dám nói gì nữa.
Những việc này liên quan đến nhân vật cao tầng, nếu nói nhiều thì có lẽ sẽ tự rước lấy phiền toái.