Vạn Tộc Chi Kiếp (Bản Dịch Full)

Chương 3748 - Chương 3748: Oán Giận?

Vạn Tộc Chi Kiếp
Chương 3748: Oán Giận?
 

Lúc này, Pháp nhìn về phía Tô Vũ. Ánh mắt Tô Vũ lộ về âm lãnh rồi nhanh chóng trở lại bình thường, hắn cúi đầu cắn răng nói: "Đa tạ ân cứu mạng của Pháp Chủ. Tiểu nhân vô cùng cảm kích!"

Lời hắn nói đường như có một chút oán niệm.

Pháp biết hắn nghĩ øì, ông ta chỉ truyền âm nói: "Tới quá trết"

"Trên đường xảy ra biến cố, Quang Minh Thành biến thành Vạn Kiếp Sơn, ta cần phải đi đường vòng"

Pháp chưa nói gì, ông ta nhanh chóng biến mất, mệnh lệnh văng vẳng truyền lại: "Dẫn hắn về Vĩnh Sinh Sơn"

Tô Vũ truyền âm cho ông: "Pháp sư thúc, ta có chuyện quan trọng muốn bẩm báo"

Sư thúc!

Pháp không đáp lại, ông ta không vội, hơn nữa cũng phải nghiệm chứng một chút.

Ngay sau đó, 4 vị mạch chủ hiện lên, bọn họ đều nhìn về phía Tô Vũ.

Tô Vũ tươi cười khiêm tốn nói: "Đa tạ các vị đại nhân tương trợ, tiểu nhân vô cùng cảm kích"

Mấy người hồ nghi nhìn hắn.

Pháp Chủ tự mình tới cứu, chuyện này là sao?

Dù không hiểu rõ nhưng mấy người cũng không nhiều lời, Vũ mạch chủ lạnh lùng lên tiếng: "Về núi cùng chúng ta"

"Đa tạ các vị đại nhân!"

Tô Vũ khiêm tốn đi theo bọn họ cùng bay vào trong núi, Pháp vẫn luôn quan sát bọn họ, không phải là ông ta đang hoài nghỉ điều gì, chỉ là cẩn thận vẫn tốt hơn.

Bên kia đã lâu không liên hệ với ông ta, mỗi lần đều là một người khác nhau tới đây.

Ông ta từng gặp người này từ rất lâu trước đây, hơn nữa ông ta cũng muốn biết một kẻ 24 đạo đến đây thì có tác dụng gì.

Tô Vũ đi theo các vị mạch chủ nhanh chóng tiến vào Vĩnh Sinh Sơn.

Thời khắc tiến vào, Tô Vũ liền cảm nhận được đây là một thiên địa chứ không phải cấm địa hay bảo vật.

Cùng lúc đó.

Sau trong hẻm núi, một thân ảnh mơ hồ hiện lên trong cấm chế, chỉ có đôi mắt sáng ngời kia là rõ ràng, giờ phút này đôi mắt ấy lộ về nghi hoặc khó hiểu.

Trong biển ý chí của Tô Vũ, một vật đã yên lặng bấy lâu rung động một chút, đó là một giọt nước mắt - nước mắt của Thời Gian Sư.

Tô Vũ thoáng liếc về phía sâu trong núi, Thời Gian Sư... ở đó!

Hắn nhanh chóng áp chế nước mắt, tránh việc Thời Gian Sư cảm ứng được gì đó rồi bỗng nhiên rống to thì phiền toái.

Hắn lập tức phong ấn toàn bộ nước mắt.

Thời khắc hắn phong ấn, đôi mắt sáng ngời kia trở nên ảm đạm, sau đó hư ảnh biến mất.

Nàng cảm ứng sai rồi sao?

Dường như ta đã cảm ứng được gì đó nhưng lại nhanh chóng biến mất.

Vĩnh Sinh Sơn.

Thánh địa.

Nguyên khí sung túc, lực lượng quy tắc nỏng đậm, nhìn từ xa cảm thấy không lớn, sau khi tiến vào Tô Vũ mới phát hiện nơi đây giống như tiên cảnh.

Trong Vĩnh Sinh Sơn có 9 ngọn núi vô cùng lớn.

8 ngọn núi thấp hơn một chút bao quanh ngọn núi cao nhất ở trung gian, đó là Vĩnh Sinh Sơn đồng thời là đạo tràng của Pháp, 8 ngọn núi còn lại là địa bàn của tám vị mạch chủ, chỉ là hiện giờ đã thiếu mất hai vị.

8 vị mạch chủ là Phong Vũ Lôi Điện, Âm Dương Sinh Tử.

Vĩnh Sinh Sơn là một trong những cấm địa đỉnh cấp năm xưa. Thật ra sinh mệnh đại đạo Tô Vũ hấp thu lần trước chính là của mạch chủ Sinh mạch, thứ đó là Văn Vương cho hắn, chỉ là trải qua nhiều năm nên nó đã tiêu hao rất lớn.

8 vị mạch chủ có hai vị đã chết, mạch chủ Sinh mạch và mạch chủ Dương mạch đều bị Văn Vương chém giết, nay chỉ còn 6 vị mạch chủ còn tồn tại.

Trong 8 ngọn núi lớn có 6 núi tản ra quang mang, hai cái còn lại trông hơi ảm đạm.

Trong các đại cấm địa, chỉ có tám đường Thiên Khung Sơn có thể địch nổi 8 vị mạch chủ này.

Trên núi có không ít cường giả.

Mỗi ngọn núi đều là một quốc gia vô cùng rộng lớn, vô số sinh linh sinh hoạt ở đây.

4 vị mạch chủ cùng Tô Vũ tiến vào núi.

Tô Vũ đoán rằng Phong Vũ Lôi Điện đều rất mạnh, không có kẻ nào thấp hơn 26 đạo, hiển nhiên những năm qua chiến đấu với Văn Vương cũng giúp bọn họ tiến bộ, tuy rằng hai người đã chết nhưng những người khác đều có chút thu hoạch.

Phong Vũ Lôi Điện là hai nam hai nữ, hai vị cường giả Vũ và Điện là nữ, 2 người còn lại là nam.

Thấy Tô Vũ tò mò nhìn xung quanh, nữ tử mềm nhẹ như nước cười nói: "Đạo hữu, thương thế không sao chứ? Có cần ta trị liệu cho ngươi một chút không?"

Tô Vũ vừa mới bước vào 25 đạo, ở thời đại này, hắn cũng là tồn tại đỉnh cấp, tuy rằng yếu hơn mấy người kia một chút nhưng có thể xem là nhân vật cùng cấp bậc.

Mấy vị mạch chủ có chút tò mò với Tô Vũ, kẻ này có quan hệ gì với Pháp Chủ? Nếu không tại sao Pháp Chủ lại cho đối phương tiến vào, còn chưa nói đến việc kế tiếp nên an bài như thế nào, trong lúc nhất thời, các vị mạch chủ không biết nên xử trí người này thế nào.

Tô Vũ mỉm cười gật đầu: "Nếu Vũ mạch chủ không ngại thì phiền người chữa trị cho „"

ta "Đạo hữu biết ta ư?"

Tô Vũ đáp: "Đại nhân mềm nhẹ như nước, am hiểu chữa bệnh, không phải là Vũ mạch chủ thì còn có thể là ai?"

Vũ mạch chủ nở nụ cười nhu hòa: "Không biết danh hào đạo hữu là gì?"

"Nhật Nguyệt"

Tô Vũ cười ý vị thâm trường: "Nhật nguyệt trên trời chính là cảnh đẹp ở vạn giới, tiếc là ở đây không có, dù sao cũng chỉ là thời đại điêu tàn"

Nhật Nguyệt!

Bốn người lẩm nhẩm cái tên này trong lòng, kỳ thật danh hào Nhật Nguyệt không hiếm nhưng người nổi danh lại không nhiều.

Nghe lời nói có chút ý vị sâu xa của Nhật Nguyệt, mấy người không truy hỏi thêm.

Vũ mạch chủ nở nụ cười: "Nhật Nguyệt đạo hữu, để ta chữa thương cho đạo hữu"

"Làm phiền ngươi"

Vũ mạch chủ im lặng, một cỗ lực lượng hệ thủy lan đến bao trùm Tô Vũ, cỗ lực lượng kia thẩm thấu vào thân thể hắn, sau đó Vũ mạch chủ đã tra xét được một chút tình huống về hắn.

Thân thể rất mạnh, am hiểu thân thể đạo.

Khi lực lượng của nàng tiếp tục lan tràn, lực lượng giam cầm bùng nổ ngăn cần lực lượng của nàng, Vũ mạch chủ không thèm để ý, trong lòng lại có thêm phán đoán, kẻ này am hiểu giam cầm chỉ đạo.

Lúc trước kẻ kia che giấu khí tức rất tốt, chỉ sợ hắn còn am hiểu liễm tức chỉ đạo.

Kê này không yếu chút nào.

Mà điều bọn họ tò mò nhất chính là cánh cửa đã ngăn cản được Văn Vương là cái gì?

Đạo pháp?

Bảo vật?

Hay là thứ gì khác?

Tô Vũ khẽ cười: "Đạo hữu muốn biết gì thì sau này có thể chậm rãi tra, ngươi nên chữa thương cho ta đi"

Vũ mạch chủ cả kinh, nàng không ngạc nhiên vì bị đối phương phát hiện mà là vì đối phương nói ra.

Người này quá to gan, không còn khiêm tốn như ban đầu.

Trước khi tiến vào đây, hắn rất khiêm tốn, vậy mà sau khi tiến vào lại trở nên kiệt ngạo hơn.

Thái độ hắn thay đổi như vậy, mấy người nhất thời không biết là vì sao.

Vũ mạch chủ nhanh chóng khôi phục thương thế cho hắn, nàng mỉm cười: "Thương thế không nặng, một chiêu kia của đạo hữu rất lợi hại, không ngờ lại chặn được một kích của Văn tặc"

Tô Vũ đáp lại: "Bình thường, chỉ là mượn ngoại lực mà thôi"

Tô Vũ nhìn bốn phía: "Có thể sắp xếp cho ta một chỗ nghỉ ngơi, sau đó phiền các vị hỏi Pháp Chủ xem có thời gian gặp ta được không?"

Tô Vũ cười lớn: "Quý nhân nhiều việc, Pháp Chủ cao cao tại thượng, e rằng không có nhiều thời gian rảnh rỗi, đương nhiên ta sẽ không lãng phí quá nhiều thời gian của Pháp Chủ. Nhưng quả thật ta có chuyện quan trọng muốn bẩm báo"

Mấy người khẽ nhíu mày.

Lời này mơ hồ có chút ý vị trào phúng, hắn đang trào phúng Pháp Chủ.

Hắn điên ư?

Quý nhân việc nhiều, cao cao tại thượng...

Rõ ràng là hắn đang oán giận.

Mấy người đều là cường giả sống đã lâu, đương nhiên có thể nghe ra ẩn ý trong đó, trong lòng bọn họ tràn đầy nghi hoặc nhưng về mặt không hề đổi sắc, tốt nhất là bọn họ không nên xen vào chuyện này, cũng không thể tùy tiện trở mặt khi còn chưa biết rõ tình huống bởi nhỡ đâu có ẩn tình nào đó thì sao?

Giờ phút này, nam tử văn nhã như gió tươi cười mở miệng: "Nhật Nguyệt đạo hữu đừng gấp gáp, gần đây quả thật Pháp Chủ hơi bận, hội nghị cấm địa sắp diễn ra, Văn tặc đã quấy rối mấy lần, chúng ta sẽ bẩm báo cho Pháp Chủ sớm nhất có thể"

Hắn ta nói tiếp: "Vũ, ngươi dẫn Nhật Nguyệt đạo hữu đi ngắm cảnh rồi tìm một chỗ nghỉ ngơi đi, đến chỗ khách quý là được, chúng ta sẽ đi hội báo Pháp Chủ"

"Được"

"Nhật Nguyệt đạo hữu, chúng ta xin cáo từ. Sau khi bẩm báo Pháp Chủ xong, chúng ta sẽ lại đến"

"Các vị khách khí rồi"

Tô Vũ mỉm cười, không nói lời trách móc nào với mấy người này.

Mấy người khó hiểu, chẳng lẽ hắn chỉ nhằm vào Pháp Chủ thôi ư?

Mà cũng không hẳn, chỉ là có cảm giác lời hắn nói ẩn chứa sự oán hận.

Bình Luận (0)
Comment