"Vì cứu ta mà ngươi cố gắng đến vậy sao? Nhưng chúng ta không hề quen biết.." Văn Ngọc nói.
Tô Vũ nghiến răng nghiến lợi: "Đúng vậy, nhưng ta phải cứu ngươi. Cứu ngươi ra rồi, ta sẽ nhốt ngươi trong phòng tối 5 năm, không, phải là 50 năm, không được ăn uống, không được ngủ nghỉ, mỗi ngày đều phái người am hiểu tinh thần đại đạo tra tấn ngươi"
Văn Ngọc ngơ ngác.
Hiện tại các ngươi thích dùng kịch bản này à?
Cố ý dùng loại thủ đoạn này để lấy được sự tín nhiệm của ta ư?
Thú vị đấy!
Nàng bật cười: "Văn Vũ... Ngươi thật sự tên là Văn Vũ sao? Ngươi nói như vậy không sợ ta trở mặt à?"
"Không sợ"
Tô Vũ bật cười: "Ta sợ cái gì, ngươi dám trở mặt ư? Ngươi mà trở mặt thì sẽ có rất nhiều người giáo huấn ngươi. Ca ngươi cũng không cứu được ngươi"
Khẩu khí lớn thật!
"Hình như ngươi không mạnh lắm?"
Tô Vũ buồn bã: "Không mạnh ư? Nếu ta mà mạnh lên thì sẽ dọa ngươi sợ mất!"
"Hừ"
Văn Ngọc tức cười.
Xì, có ai mà không biết khoác lác chứ? !
Tô Vũ tức giận: "Đưa đưa thịt dê ra đây cho ta nếm thử, đừng lằng nhằng nữa, hiện tại tâm tình ta không tốt"
Ồ, kiêu ngạo đấy!
Văn Ngọc vui vẻ, gia hỏa này diễn kịch giỏi thật.
Tô Vũ lại nói: "Nhanh lên, vừa ăn vừa nói chuyện, nói mà không nhìn mặt nhau thế này mệt mỏi lắm. Tiện thể ta sẽ kể cho ngươi nghe một câu chuyện xưa, yên tâm đi, hiện tại Pháp không nghe trộm đâu, nhưng chỉ có lần đầu tiên này thôi, nếu hai ta mặt đối mặt trò chuyện và nhắc tới trung tâm Thời Gian Sách thì ông ta sẽ nghĩ cách nghe trộm"
Văn Ngọc cả kinh.
Hắn có ý gì?
Giọng nói của nàng trở nên cảnh giác: "Ngươi có ý gì?"
Tô Vũ hừ một tiếng: "Ngươi thì bị lừa cái gì chứ? Ta thấy ngươi chỉ đang lừa ăn lừa uống mà thôi. Ngươi rất tỉnh quái, ai cũng nói rằng ngươi không dễ chọc, ca ngươi còn không mắc mưu thì ngươi sẽ mắc mưu chắc?"
Văn Ngọc đại ra.
Kê bên ngoài rốt cuộc là ai?
Sao ngươi biết ta đang lừa ăn lừa uống... Hừ, ta không làm vậy, ngươi nói láo.
Ta thật sự tin tưởng Nhân Đạo Thánh Địa các ngươi.
"Ngươi nói bậy gì đó, ngươi không phải người Nhân Đạo Thánh Địa ư? Ngươi là người của Pháp ư?"
"Đừng nói nhảm. Nhanh làm thịt đê đưa đây"
Văn Ngọc buồn bực, đây là lần đầu tiên nàng bị kẻ khác chặn họng mà không làm được gì.
Nàng không vui, nhưng cũng có chút tò mò.
Hắn sẽ kể chuyện gì cho ta nghe?
Hoặc nên nói là hắn sẽ diễn kịch như thế nào cho ta xem?
Nàng suy xét một chút rồi vẫy tay một cái, một con dê hiện lên, lông dê nhanh chóng biến mất, bụng vỡ ra bỏ nội tạng, Văn Ngọc thành thạo chế biến, đồng thời nàng còn cất tiếng hỏi: "Ngươi muốn ăn kho tàu, nướng, hầm, hấp hay kho?"
"Nướng"
Tô Vũ ngồi xếp bằng, trước mặt hiện ra một cái bàn, một lát sau, một cái chân dê bay ra qua khe hở.
"Ngươi nếm thử đi. Sau đó có thể kể chuyện"
Tô Vũ im lặng cầm chân dê ăn một miếng, hắn bỗng nhiên cảm thấy đây là thứ đồ ăn ngon nhất mình từng được ăn.
Thơm, mềm, ngon miệng, ngoài thơm trong ngọt, béo mà không ngán, cực kỳ hợp khẩu vị!
Tô Vũ không ngờ lần đầu tiên gặp mặt Thời Gian Sư sẽ thế này, nhưng hắn bỗng nhiên cảm thấy thế này cũng khá tốt.
Nữ nhân này không hổ là người chế tạo ra "Thực Đơn"
Tô Vũ ăn một hỏi thì mở miệng: "Đưa ta chút rượu, có không?"
"Ngươi còn đòi nữa à? Ta không dự trữ nhiều"
Văn Ngọc không vui, ta thật sự chẳng còn bao nhiêu, hơn nữa ủ rượu rất phiền toái.
"Nhanh lên, sau khi ngươi rời khỏi đây thì muốn bao nhiêu có bấy nhiêu"
Lừa ai đấy? !
Văn Ngọc câm nín, ta phát điên thì mới tin một kẻ lừa đảo như ngươi.
Nhưng để nghe chuyện xưa, nàng quyết định đầu tư, nàng chọn bình rượu nhỏ nhất, kém cỏi nhất đưa ra ngoài.
Tô Vũ vừa mở ra, mùi hoa lập tức lan tỏa bốn phía, trong đó còn ẩn chứa cả hương rượu, đây là loại rượu dùng hoa để ủ.
Tô Vũ uống một ngụm rồi lập tức cảm thấy rượu này rất ngon, trước kia, hắn không thích uống, cũng hiếm khi uống, nhưng giờ khắc này vừa mới uống một ngụm mà hắn đã cảm thấy rượu là thứ tốt.
Uống rượu, ăn thịt, Tô Vũ bình tĩnh nói: "Câu chuyện này xảy ra vào 17 năm trước, ở một tòa thành hẻo lánh. Trong tòa thành nhỏ đó có một đứa trẻ, khi ấy mới 6 tuổi.
Hắn không có mẹ từ nhỏ, một mình cha nuôi nấng hắn lớn lên, khi đó tòa thành nhỏ này không yên ổn, hoặc có thể nói là toàn bộ thế giới đều không yên ổn. Tuy khi ấy nghèo khó nhưng cuộc sống của đứa trẻ đó rất thư thái.
Loạn trong giặc ngoài, chủng tộc diệt vong, thiên địa huỷ diệt không có bất kỳ quan hệ gì với đứa nhỏ này, những chuyện đó quá vĩ đại, quá xa xôi... Nhưng mọi sự thay đổi lại bắt đầu từ 17 năm trước.
Có một ngày đứa bé kia bị một quyển sách dung nhập vào trong cơ thể, hãy nhớ rằng khi ấy hắn mới 6 tuổi"
Trong cấm chế, Văn Ngọc cũng đang ăn, nàng vừa ăn vừa tò mò lắng nghe.
Đã lâu lắm rồi nàng chưa được nghe kể chuyện.
"Sau khi dung nhập quyển sách, cuộc sống khổ sở của hắn bắt đầu"
Tô Vũ bình tĩnh tự thuật: "Ngươi đã bao giờ trải qua sự thống khổ khi tinh thần bị xé rách chưa? Cảm giác muốn sống không được, muốn chết không xong ấy. Nhưng khi hắn 6 tuổi thì đã trải qua rồi, ký ức của hắn không rõ ràng, chỉ nhớ là có một mãnh thú cường đại xé xác hắn trong mơ, thân thể chia năm xẻ bảy, máu thịt lẫn lộn...
Hắn vô cùng đau đớn thống khổ. Hắn không phải tu giả, không phải chiến sĩ, không phải binh sĩ, hắn chỉ là một đứa trẻ mồ côi mẹ từ nhỏ, chỉ có phụ thân làm bạn, hắn rất nhỏ, hắn không biết phải nói ra thế nào, không biết phải cầu cứu ai, hắn chỉ có thể chịu đựng sự dày vò thống khổ, hắn câu cha hắn cứu hắn, hắn rất sợ, rất đau, hắn bị bệnh, mơ cơn ác mộng có yêu quái muốn giết hắn.
Nhưng cha hắn quá nhỏ yếu, ông ấy nghĩ rằng hắn đang sinh bệnh, bởi vì ông ấy không nhận ra rằng tinh thần lực của con mình đã từng bị xé rách rồi được một cỗ lực lượng phục hồi như cũ.
Cha hắn mang hắn đi thăm khám bởi rất nhiều người nhưng không ai tìm ra nguyên nhân.
Cơn ác mộng vẫn luôn bám theo đứa trẻ, khi đó, mỗi ngày mỗi ngày, chỉ cần nhắm mắt vào là hắn sẽ nằm mơ, trong mộng, các loại quái thú cắn xé thân thể hắn, nhấm nuốt máu thịt hắn, gặm nhấm linh hồn hắn...
Hết ngày này qua ngày khác, hắn không dám ngủ, hắn chịu đựng đến khi hai mắt tràn đầy tơ máu, đến mức đi đường cũng muốn nhắm mắt ngủ, không muốn ăn uống gì cả, chỉ hận không thể lập tức chết đi.
Nhưng hắn luyến tiếc, hắn không nỡ bỏ lại cha mình!"
Sắc mặt Thời Gian Sư dần dần trở nên khác thường.
17 năm trước, một đứa trẻ 6 tuổi ngày ngày gặp ác mộng, tinh thần liên tiếp bị xé rách...
Nàng cảm thấy quen thuộc nhưng không nói nên lời.
Hơn nữa, nghe câu chuyện của Tô Vũ, nàng có cảm giác như đang nhập vào trong câu chuyện đó, nàng nói: "Cuốn sách kia là bảo vật đúng không? Tạo ra cảnh trong mơ mỗi ngày là để rèn luyện tinh thần hắn. Nhưng nó quá cường đại, xé rách tinh thần hắn, bảo vật như vậy không nên để một đứa trẻ kế thừa không thì có thể sẽ mất đi ý chí, đứa trẻ kia nhất định đã chết rồi"
Thời Gian Sư khẳng định: "Dù không chết thì cũng sẽ thành kẻ điên, điên điên khùng khùng, đúng hay không?"
Tô Vũ bình thản đáp: "Ngươi nghe ta nói xong đã. Hắn không chết, cũng không điên, hắn chịu đựng 12 năm, kéo dài đến năm 18 tuổi, trải qua mấy ngàn cơn ác mộng, nhưng hắn còn sống, hơn nữa sống rất tốt"
"Không có khả năng!"
Thời Gian Sư kinh ngạc: "Trải qua chuyện như vậy, trừ khi có cao nhân hóa giải giúp hắn, nếu không thì chỉ có thể chết hoặc bị bức điên"
"Có lẽ vậy..."
Tô Vũ cười nhẹ: "Văn Ngọc, ngươi cảm thấy đứa nhỏ này có muốn cảm tạ cường giả tặng hắn bảo vật hay không? Không có quyển sách kia thì hắn đã không có 12 năm rèn luyện ngày ngày đêm đêm, cũng không có tương lai cường đại sau này, ngươi biết hắn hiện giờ ra sao không?"
"Ngươi vẫn chưa kể mà"
Văn Ngọc vội thúc giục: "Sau đó hắn thế nào? Sau khi tới 18 tuổi rồi sao? Không có ác mộng, vậy hắn sẽ sống không tệ nhỉ?"