"Rất không tệ!"
Tô Vũ mỉm cười: "18 tuổi, hắn đi học, chính thức bước vào con đường tu luyện. Khi đó, hắn dính đến truyền thừa của ca ca của vị cường giả tặng sách cho hắn"
"Cả nhà này có duyên với đứa trẻ kia thật đấy!"
Tô Vũ cười xán lạn: "Ở thời kỳ Khai Nguyên, ngươi biết Khai Nguyên là gì không?"
"Khai Nguyên ư? Có chút ấn tượng"
Tô Vũ tiếp tục nói: "Khi đó, hắn thành người thừa kế duy nhất của đa thần văn hệ... à, không đúng, hắn có một vị sư tỷ, còn sư phụ, sư bá đều là người thế hệ trước, bọn họ luôn bị chèn ép. Hắn không cam lòng bị ức hiếp nên vẫn luôn phản kháng, chọc giận đối thủ, sau đó rất nhiều cường giả Nhật Nguyệt đuổi giết hắn.."
Văn Ngọc kinh ngạc: "Sau đó hắn bị giết ư?"
"Không, hắn âm thầm liên lạc những người khác, giết ngược đối phương"
"Thật lợi hại! Sau đó thì sao?"
Tô Vũ mỉm cười: "Tiếp tục nghe ta nói đi.."
Hắn nói hết mọi chuyện ở Đại Hạ phủ và Đại Minh phủ, Văn Ngọc nghe xong thì thổn thức lên tiếng: "Sau này hắn ở lại Đại Minh phủ làm nghiên cứu sao?"
"Sao có thể thế được. Phe phái rắc rối, các lão sư gặp nạn, sao hắn có thể đứng nhìn.
Hắn ngủ đông mấy tháng, sau khi bước vào Đằng Không thì hắn đến chiến trường Chư Thiên.."
Tô Vũ tiếp tục tự thuật.
Văn Ngọc lộ vẻ thương hại: "Thảm quá, hắn đến chiến trường Chư Thiên rồi cũng bị đuổi giết đúng không? Rồi sao nữa? Có phải hắn đã bị giết không? Nếu là ta thì thà chết luôn cho xong!"
"Không đâu!
Tô Vũ cười lớn: "Sau này hắn lợi hại lắm, ngươi tiếp tục nghe đi"
Tô Vũ nghiến răng nghiến lợi: "Sau này còn diễn ra rất nhiều chuyện, đặc biệt là khi hắn không kiên trì nổi nữa, có một ngày, bỗng có một người xuất hiện từ trong cuốn sách, nói với hắn rằng nàng sắp chết, sắp không kiên trì nổi nữa, ca ca nàng và huynh đệ của y đang chiến đấu, tất cả đều sắp chết rồi, nàng cần được cứu viện.
Đứa nhỏ này là người có ân tất trả, tuy cuốn sách mang đến khổ cực nhưng cũng mang đến thiên phú và thực lực cho hắn, hắn nợ ân huệ của người ta thì chắc chắn sẽ báo đáp ân tình, hắn phải cứu người này. Hơn nữa hắn còn hứa với con chó của người đó là nhất định sẽ cứu chủ nhân của nó.
Tuy hắn không phải quân tử nhưng lời đã nói ra thì phải thực hiện. Để có thực lực cứu nàng, hắn điên cuỏng tìm cách trở nên cường đại, hắn giết chóc địch nhân, chinh chiến chư thiên, lần lượt đánh bại đám cường giả, hắn không hợp mắt, không nghỉ ngơi suốt 5 năm, hắn chỉ biết không ngừng giết chóc, không ngừng cường hóa bản thân. Tất NI cả chỉ vì bóng dáng bi thương của người nọ và câu nói 'nàng không chịu đựng nổi nữa'.:
Trong cấm chế, sắc mặt Thời Gian Sư hoàn toàn thay đổi.
Nàng mở Thiên Môn nhìn về phía Tô Vũ ở bên ngoài.
Tô Vũ ăn thịt uống rượu, trên mặt tươi cười vô cùng xán lạn: "Vì thế, có một ngày, đứa bé đã trưởng thành kia trải qua vô số nguy hiểm đi cứu chủ nhân cuốn sách kia. Mà quyển sách kia tên là Thực Đơn"
Tô Vũ cười xán lạn: "Hắn dùng thời gian 17 năm để đi tới bước này, bồ ra 5 năm chỉnh chiến với cường giả chư thiên, hắn tới cứu người, thực hiện hứa hẹn của mình. Mà thời khắc gặp mặt, nữ nhân khóc thút thít bi thương kia lại đang vui sướng gặm chân dê, miệng bóng nhẫy, ngươi cảm thấy hắn nên hận hay nên khóc, hay là nên cười?"
Thời Gian Sư nhất thời không biết nên nói gì.
Không có khả năng!
Hắn là đứa bé kia sao?
Ta không tin, chuyện này không có khả năng!
5 năm, hắn chinh chiến chư thiên, tìm đến nàng để cứu nàng...
Thời Gian Sư trầm mặc, hồi lâu sau, nàng gian nan lên tiếng: "Chuyện xưa của ngươi không hay, ta không thích nghe chuyện như vậy, nó quá bi thương, ta thích... Thích chuyện vui về lạc quan"
"Bi thương ư?"
Tô Vũ bình thản nói: "Không bi thương, chỉ là có chút khúc chiết, nhưng cuối cùng kết quả là hắn đã thành công. Hắn tới trước mặt nữ nhân đã thay đổi cả đời hắn. Hắn ăn đồ ăn nàng làm, uống rượu nàng ủ. Hắn không trách nàng, bởi vì nàng cũng không ngờ rằng một đứa bé lại được lựa chọn. Chỉ có thể nói rằng tạo hóa trêu người. Nhưng khi hắn nhìn thấy nàng đang vui vẻ ăn uống, hắn đã rất phẫn nộ, ngươi biết không?"
Thời Gian Sư bỗng nhiên cảm thấy thịt trong miệng không thơm nữa, nàng ủy khuất phản bác: "Nhưng sở thích duy nhất của ta chính là ăn. Ta đây không thể ngày nào cũng khóc đúng không?"
Tô Vũ cắn răng: "Vậy thì đừng để ta nhìn thấy!"
"Ta đâu có cho ngươi xem!"
Thời Gian Sư buồn bực, sau một lúc lâu mới nói: "Ta vẫn không tin"
Tô Vũ hừ một tiếng, trong tay bỗng nhiên hiện ra một giọt nước mắt, hắn cắn răng hỏi:
"Ta muốn biết đây là nước mắt hay nước miếng?"
Giờ khắc này, thiên địa an tĩnh.
Trong cấm chế, đôi mắt Thời Gian Sư trừng to.
Ngay sau đó, một quyển Thực Đơn hiện lên - thực ra nó chỉ còn trang bìa, Tô Vũ lại hồi: "Nói đi, đây có phải nước mắt hay không?"
Thời Gian Sư lập tức quay đầu không nhìn Tô Vũ.
Xong rồi!
Hắn sẽ giết ta!
"Hu hu, ta thảm lắm, thật đấy, lúc nào Pháp cũng muốn ăn ta, ta chỉ có thể dùng ăn uống để an ủi chính mình, không thì nhiều năm trôi qua như vậy ta đã chết từ lâu rồi, dù không phải bị giết chết thì cũng bị hù chết"
Tô Vũ hừ một tiếng.
Đột nhiên hắn cảm thấy bất lực, hắn không muốn cứu người nữa.
Ngươi ăn đi, ăn nữa đi, đã ăn thì chớ, ngươi lại còn mở trại chăn nuôi ở đây, ta tức muốn chết rồi.
Ngươi có rượu có thịt, sống tốt hơn ta nhiều, ta có thể không tức sao?
Thứ trong tay hắn rốt cuộc có phải nước mắt hay không cũng khó nói, có khả năng nó chỉ là nước miếng.
Ngươi có tin ta sẽ đấm cho ngươi khóc hu hu không?
Thời Gian Sư vừa kêu oan vừa nhìn trộm Tô Vũ, giờ khắc này, nàng thật sự chấn động.
Một quyển bản phụ chỉ tốn mấy năm mà lại bồi dưỡng ra một người có thể đến tận đây giải cứu nàng ư?
Chuyện này quá ảo, ca ca nàng còn chẳng lợi hại như vậy.
Thời Gian Sư vừa nghe cả cuộc đời hắn, nàng bỗng nói: "Nếu ngươi nói là ngươi đang lừa ta thì ta sẽ không trả thù ngươi, bằng không, ta sẽ hạ độc trong rượu và thức ăn của ngươi"
Tô Vũ bình tĩnh đáp trả: "Nếu ngươi có thể độc chết một vị khai thiên giả 32 đạo, còn là khai song thiên thì ngươi cứ làm đi"
Thời Gian Sư chấn động: "32 đạo?"
Tô Vũ bình tĩnh đáp: "Ngươi cảm thấy thế nào? Ngươi cho rằng ta là ca ca ngươi - cái kê suốt ngày trang bức nhưng thực tế thì vô dụng kia ư?"
Sao lại nói như vậy chứ? !
Thời Gian Sư ngập ngừng: "Ca ca ta... cũng rất lợi hại"
Tô Vũ chán nản.
Lúc này hãy để ta yên lặng ăn đi, không ăn chút gì đó thì khó có thể trấn an tâm tình của ta.