Thời Gian Sư sống ở đây không tôi.
Tô Vũ rất tức giận, nhưng hắn cũng biết cái gọi là không tôi này chỉ là do Thời Gian Sư biết tìm niềm vui trong đau khổ mà thôi.
So với khóc sướt mướt chờ đợi tử vong thì nàng có thể lựa chọn sống thật vui vẻ trước khi chết.
Văn Vương mãi không thể công phá Vĩnh Sinh Sơn, cơ hội của nàng càng ngày càng nhỏ.
Giờ phút này, Thời Gian Sư chỉ là tù nhân mà thôi, hơn nữa còn là tù nhân bị nhiều phe tính kế.
Nhưng nàng rất lạc quan, tuy nhiên sự lạc quan này lại làm Tô Vũ không vui, dù sao hắn cũng không muốn nàng sống vui vẻ đến vậy, nàng phải thê thảm một chút thì hắn mới cảm thấy hắn trả giá là đáng, không thì hắn sẽ cảm thấy mình đã chịu thiệt.
Trong cấm chế, Thời Gian Sư cảm thấy mình vừa đáng thương vừa có chút ủy khuất.
Ta đâu biết là ngươi muốn tới cứu ta.
Một quyển bản phụ thôi, ta nghĩ rằng nó sẽ rơi xuống tay vị cường giả nào đó, ai biết nó lại thuộc về đứa nhóc như ngươi, hơn nữa ngươi còn tới đây thật.
Mới mấy năm trôi qua chứ?
Thời Gian Sư thầm nghĩ vậy, rồi nàng bỗng hỏi: "Ngươi là người Nhân Đạo Thánh Địa ư?"
Nhân Đạo Thánh Địa chính là thế lực của đám người Nhật Nguyệt.
Văn Ngọc bỗng nhiên nghi ngờ, gia hỏa này thật sự không phải kẻ lừa đảo ư?
Đây là kịch bản Nhân Đạo Thánh Địa muốn dùng để lừa dối mình ư?
Kịch bản này hình như hơi sâu sắc!
Hắn là cường giả Nhân Đạo Thánh Địa?
Bản phụ đã bị Nhân Đạo Thánh Địa giữ lại sao?
Nhưng Văn Ngọc đã thiết kế chút trở ngại cho bản phụ, không phải sinh linh vạn giới thì không thể dung hợp, nàng có thể làm được điều này.
Chẳng lẽ hắn là người Nhân Đạo Thánh Địa bồi dưỡng ở vạn giới ư?
Giờ phút này, Văn Ngọc không thể không liên tưởng như thế.
Đành chịu thôi, câu chuyện hắn kể quá đáng sợ, chỉ trong vòng mấy năm mà hắn đã tiến bộ rất nhanh, còn trở thành siêu hạng.
Văn Ngọc vừa ăn vừa nghĩ.
Tô Vũ mở Thiên Môn, thấy nàng lại ăn tiếp thì câm nín.
"Ta không phải người của Nhân Đạo Thánh Địa. Nếu Nhân Đạo Thánh Địa có thể bồi dưỡng ra một vị siêu hạng trong mấy năm ngắn ngủi để lừa gạt ngươi thì cần gì phải cắn nuốt ngươi nữa. Ta có thể tiến bộ nhanh như vậy một phần là nhờ Thời Gian Sách, một phương diện khác là vì có khí vận. Khí vận Nhân tộc, khí vận vạn giới, khí vận khi có nguy cơ... Vạn giới, hoặc nên nói là thời đại này đã sinh ra vô số khí vận để tự cứu, nó muốn bồi dưỡng ra một người mang khí vận khổng lổ có nghị lực kiên cường, thực lực cường hãn để cứu vớt thời đại.
Trong quá trình này, ta chiến thắng vô số đối thủ, mỗi lần thắng lợi khí vận đều tăng lên, tới lúc này, khí vận vạn giới đều thuộc về ta nên ta mới mọi chuyện thuận lợi như ngày hôm nay"
Tới hôm nay, Tô Vũ cũng biết tình huống của chính mình.
Hắn thành công là nhờ nhiều yếu tố.
Thời Gian Sách là điều không cần phải nói, bản thân hắn dám đánh dám đua, đầu óc linh hoạt, đây cũng là yếu tố mấu chốt.
Còn có một điều nữa, đó là khí vận hưng thịnh.
Không phải ban đầu hắn đã có khí vận như vậy, hắn đã phải không ngừng đánh chết đối thủ, càn quét chư thiên, nhanh chóng quật khởi ở vạn giới, đây là quá trình tập hợp khí vận, vậy nên hắn càng ngày càng thuận lợi, bởi vì hắn tụ tập rất nhiều khí vận.
Khi một thời đại biết mình sắp diệt vong, thời đại này sẽ tự nhiên sinh ra cảm giác nguy cơ, vì thế sẽ có người ứng thời cơ mà sinh ra.
Người đó chính là Tô Vũ!
Tu luyện tới tình trạng của hắn, hiếm có thứ gì mà hắn nhìn không thấu.
Khí vận vạn giới tập hợp một thân là một chuyện cực kỳ đáng sợ, trong lòng Văn Ngọc khẽ dao động, nàng tiếp tục cắn chân đê, nếu người này do Nhân Đạo Thánh Địa bôi dưỡng thì vạn giới đã gặp nguy hiểm.
Phải làm cách nào để loại trừ khả năng này?
Văn Ngọc cười hì hì hồi: "Ta hiểu lầm ngươi rồi. Đúng rồi, ngươi gặp ca ca ta chưa?"
"Gặp rồi"
"Hắn có nói."
"Đừng thử"
Tô Vũ bình tĩnh nói: "Hội nghị cấm địa sắp mở ra, vô số chủ nhân cấm địa sắp hội tụ, hiện tại ngươi không còn đường nào khác, hoặc là chờ 15 ngày sau bị giết với ca ca ngươi, hoặc là hợp tác cùng ta, chờ đợi ta cứu viện. Ta cứu ngươi thì ngươi được lợi.
Nếu ngươi thất bại thì cũng không tổn thất gì. Tổn thất lớn nhất là bị Pháp cắn nuốt, như thế ông ta sẽ trở nên rất cường đại"
Văn Ngọc ngây thở hỏi: "Như vậy ngươi là người tốt ư? Thật sự tới cứu ta ư?"
"Đừng diễn"
Tô Vũ trợn trắng mắt, hắn nhấp ngụm rượu: "Ta cũng diễn được như thế. Nhưng giờ ta cần ngươi thật sự tin tưởng ta"
Văn Ngọc gục mặt xuống, uể oải nói: "Nhưng ngươi chưa chứng minh mình không phải người Nhân Đạo Thánh Địa. Bọn họ rất xấu, còn xấu xa hơn cả Pháp. Ngươi có chứng cứ gì để chứng minh rằng ngươi không phải người của bọn họ? Ta tình nguyện chết chứ không muốn các ngươi được lợi"
Pháp mạnh hơn thì bọn họ sẽ được lợi.
Ta không muốn vậy, nàng tình nguyện cá chết lưới rách.
Dù nàng không thể xé rách tấm lưới này thì Pháp cũng không thể sống tốt.
Văn Ngọc hừ một tiếng: "Ta kiên trì nhiều năm như vậy, Pháp vẫn luôn muốn chiếm quyền khống chế của ta nhưng luôn bị ta phản kích lại, ta sẽ không tin ngươi chỉ bởi vì một câu chuyện xưa của ngươi. Ta cũng có thể viết ra một kịch bản như vậy, ngươi muốn lừa ta sao?"
Tô Vũ bật cười: "Nửa truyền nhân của ngươi mà còn không tin ư?"
"Vì sao phải tin?"
Văn Ngọc không cho là đúng: "Các ngươi quá xấu xa, năm đó ta bị kéo vào cấm địa của Pháp là do các ngươi, các ngươi nghĩ ta không biết sao?"
Nàng không ngốc, muội muội của Văn Vương không thể là kẻ ngốc được.
Nàng không phải loại hủ trạch như Tinh Nguyệt, Thời Gian Sư thích du tẩu thiên địa, đi khắp thời gian trường hà, nàng rất hoạt bát, nàng thích đi lại khắp nơi, kiến thức các chủng tộc trong chư thiên, nhân tiện thu thập nguyên liệu nấu ăn.
Nàng gặp nhiều thấy nhiều, ở bên đám người Văn Vương nhiều năm, mưa dầm thấm đất, nàng cũng hiểu nhiều biết rộng.
Tô Vũ tiếp tục uống rượu, hắn không còn tức giận như trước.
Thích động não là chuyện tốt, chỉ sợ gặp phải kẻ không có chút đầu óc nào thì mới phiền toái.
Giờ phút này, Tô Vũ không nóng vội.
Muốn lấy được sự tín nhiệm của Thời Gian Sư không khó, dù nàng không tin tưởng thì cũng không sao, chỉ cần phối hợp là được.
Giờ khắc này, Tô Vũ không thèm để ý chuyện đó, hắn hỏi: "Tại sao năm đó ngươi muốn đưa bản phụ đi?"
"Nhân Đạo Thánh Địa vẫn luôn dây dưa không dứt, ta cảm thấy kéo dài quá lâu mà không cho chút ngon ngọt thì... Bọn họ sẽ không đưa đồ ngon cho ta, hơn nữa khi đó ta cũng muốn truyền tin ra ngoài, vậy nên ta đã phân tách ra một chút lực lượng chế tạo Thực Đơn bản phụ"
Thời Gian Sư không giấu giếm, dù sao hiện tại hắn cũng đang giữ bản phụ.
Nhưng Văn Ngọc vẫn có chút tò mò: "Nhưng dù nó đi ra ngoài thì cũng không nên bị ngươi lấy đi mới đúng, ngươi nói khi ấy ngươi mới 6 tuổi, nhỏ yếu như thế thì sao lại đến được tay ngươi?"
Tô Vũ ngẫm nghĩ rỏi nói: "Thời Gian Sách bay về nhà cũ của ngươi và Văn Vương, xuyên qua thời gian, tiêu hao quá nhiều lực lượng"
"Nhà cũ?"
Văn Ngọc sửng sốt, nàng lập tức phủ định: "Không thể nào, ta đưa về nhà làm gì? Thực Đơn bản phụ được ta cho thêm khả năng định vị, đám người ca ca ở bên ngoài, vậy nên ta định vị khí tức Tinh Vũ đại ca, nó không nên trở lại Nhân Cảnh mới đúng"
Tô Vũ sửng sốt, hắn nhớ tới lời Tinh từng nói, y cũng cảm thấy Thực Đơn bản phụ phải đến chỗ Nhân Hoàng mới phải.
Mà nay Văn Ngọc lại nói là nàng thật sự truyền tống nó đến chỗ Nhân Hoàng.
Tô Vũ trầm giọng: "Ngươi muốn đưa đến chỗ Nhân Hoàng ư?"
"Đúng vậy"
Văn Ngọc tiếp tục ăn, không ăn thì quá lãng phí, mấy năm nay nàng rất tiết kiệm lượng thực. Nàng vừa ăn vừa nói: "Ta biết Nhân Đạo Thánh Địa có thể nhìn ra, thậm chí phái người đi theo, nhưng Tinh Vũ đại ca rất láu cá.."
Lâu cá?
Tô Vũ nghe từ này chỉ cảm thấy câm nín.