Văn Ngọc nói tiếp: "Khả năng Nhân Đạo Thánh Địa lừa dối được Tinh Vũ đại ca không lớn, ta có thể truyền tin tức về để Tinh Vũ đại ca biết một chút tình huống. Lúc trước ta chưa từng nghĩ đến việc dùng Thực Đơn bản phụ bồi dưỡng cường giả, lực lượng vạn đạo này quá nhỏ yếu đối với Tinh Vũ đại ca, hắn lấy được thì sẽ không bị tra tấn như ngươi, căn bản là sẽ không sao cả"
Văn Ngọc cũng cảm thấy kỳ quái: "Vì sao nó lại trở về nhà cũ?"
Tô Vũ nhíu mày: "Ngươi cảm thấy muốn xoay chuyển hệ thống định vị của ngươi thì cần phải mạnh đến mức nào?"
"Không cần quá mạnh, dù sao ta cũng chỉ bố trí hệ thống truy tung, chỉ cần phá hủy hệ thống này là được, sau khi xuyên qua Thiên Môn, lực lượng đã bị tiêu hao gần hết, có lực lượng 10 đạo hay 20 đạo là được"
Văn Ngọc hồi lại: "Ngươi hoài nghỉ có người đã thay đổi nó ư? Có người không muốn thứ này rơi vào trong tay Tinh Vũ đại ca ư?"
Nàng là người thông minh nên lập tức đoán được.
Tô Vũ gật đâu: "Ta đoán là có người đã động tay động chân, nhưng lúc đó có hình chiếu của Tinh cùng ra ngoài, đại khái có thực lực tiếp cận nhị đẳng, nếu muốn xoay chuyển ngay dưới mí mắt y.."
Ai có thể làm được?
Muốn làm được thì phải tiến hành ngay khi nó thoát ra khôi Thiên Môn, hơn nữa còn phải hoàn mỹ tránh được đám người Nhân Hoàng, nếu không, bản tôn Thiên Môn ở thượng du thời gian trường hà, dù xuôi dòng thì cũng phải gặp phe Nhân Hoàng trước.
Giờ ngẫm lại mới thấy Tinh đã trực tiếp xuất hiện ở vạn giới.
Có khi nào có lực lượng nào đó đã truyền y tới vạn giới không?
Tô Vũ xác nhận lại: "Ngươi chắc chắn chưa?"
Văn Ngọc không còn gì để nói: "Phế... Khụ khụ, ta chắc chắn"
Đối phương rất lợi hại, ta không nên mắng hắn thì hơn, nếu chuyện xưa đó là thật thì hắn quá đáng thương.
Trong lòng Tô Vũ có vài ý niệm mơ hồ, xem ra có vài việc cần suy tính lại.
Văn Ngọc nghe hắn nhắc đến nhà cũ thì không nhịn được lên tiếng hỏi: "Phì Cầu nhà ta còn sống không?"
Tô Vũ cười lạnh: "Còn! Nếu không phải bởi vì Phì Cầu thì ta đã chẳng thèm thực hiện lời hứa rồi. Các ngươi hay lắm, đi một phát là mười vạn năm, Phì Cầu ngây ngốc ở đó tưới hoa mười vạn năm, ba ngày không tưới thì hoa khô héo, mười vạn năm không ngủ không nghỉ!"
Văn Ngọc trầm mặc, sau một lúc lâu mới nói: "Nó ngốc lắm, ta không dặn nó tưới hoa, chỉ bảo nó trông nhà"
Nàng uể oải: "Đừng mắng ta, ta cũng không muốn vậy. Năm đó ta bị khí tức vạn lĩnh vực của Pháp hấp dẫn, tìm kiếm dọc theo thời không trường hà. Ta muốn hoàn thiện Thực Phổ đại đạo, cũng chỉ dùng biện pháp bình thường tìm kiếm cơ duyên có thể giúp ta tăng lên mà thôi. Ai biết Thiên Môn của ta bạo động, bỗng nhiên bị truyền tống tiến vào, nếu không phải ta khôn khéo, dung thiên địa của Pháp trước khi hắn cắn nuốt ta, cướp lấy một chút quyền khống chế thì ta đã chết rồi"
Văn Ngọc ủy khuất: "Ta bị vài tồn tại cường đại tính kế chứ ai muốn rơi vào tình cảnh này"
Sao lại cứ trách ta như vậy?
Ta đã bị nhốt mấy ngàn năm rồi!
Tô Vũ câm nín: "Tiếp tục giả vờ đi, đáng thương hơn nữa đi, rơi xuống một giọt nước mắt như lần trước ấy"
Văn Ngọc lộ vẻ buồn bực: "Ta không thích"
Sao phải khóc?
Đã tu luyện tới cấp bậc này rồi, nàng sẽ không khóc sướt mướt đâu.
Đột nhiên Văn Ngọc vui sướng hỏi: "Phì Cầu còn sống đúng không? Nó lớn hơn chưa, có béo không?"
"Thành màu đen rồi"
"Hả?"
Văn Ngọc lập tức nghĩ tới gì đó, nàng khóc không ra nước mắt: "Không thể nào. Ngươi kích thích ra huyết mạch Phệ Nhật Thần Khuyển của nó à? Chó đen xấu lắm, chó trắng mới đáng yêu!"
"Đen lợi hại hơn!"
"Ngươi không có thẩm mĩ gì hết!"
Văn Ngọc cảm thấy tam quan hai người không hợp nhau, chó đen rất xấu, chó trắng đáng yêu hơn, còn thực lực... Nàng cần Phì Cầu có thực lực làm gì?
Tô Vũ châm chọc mỉa mai: "Ngươi mà có thẩm mỹ à? Biến màu nguyên bản của nó thành màu của ca ngươi, ngươi nghĩ thế nào vậy?"
Hình như hắn nói có lý.
"Này, không thể nói chuyện phiếm bình thường được à?"
Văn Ngọc càng thêm uể oải: "Ngươi đừng hung dữ vậy chứ, phải lạc quan lên, vui vẻ đối mặt với cuộc đời"
Văn Ngọc khuyên nhủ: "Nhìn về phía trước, đừng lúc nào cũng nghĩ về quá khứ. Ngươi mới bao nhiêu tuổi chứ, dù chịu nhiều đau khổ nhưng tương lai sẽ rất xán lạn"
"Tương lai là tam môn đều xuất hiện, thiên địa huỷ diệt"
"Ngươi quá bi quan!"
Văn Ngọc vui cười: "Còn nhỏ tuổi mà không vui vẻ chút nào cả, ngươi nhìn ta xem, ta bị nhốt lâu như vậy, còn có kẻ ngày ngày muốn ăn ta, vậy mà ta còn rất lạc quan. Chờ ta ra ngoài rồi ta sẽ làm một bữa vạn thú yến để cảm tạ ngươi, được không? Ăn ngon lắm!"
Lạc quan ư?
Văn Ngọc thật sự rất lạc quan, đến chết vẫn vậy.
Tô Vũ nói thẳng: "Đừng nói nhảm nữa, hiện tại Nhân Đạo Thánh Địa có biện pháp đối phó với ngài. Nếu thành công thì ngài sẽ bị Pháp cắn nuốt"
Văn Ngọc mỉm cười: "Ta đã chuẩn bị sẵn rồi, nếu thế thật thì đành chịu thôi"
"Ngài từ bỏ trại chăn nuôi ư?"
"Trước khi chết ta sẽ ăn sạch"
"c9 Tô Vũ cảm thấy nói chuyện sống chết với nàng cũng chẳng có ý nghĩa gì, nàng đã chuẩn bị sẵn tâm lý để chết. Nhiều năm trôi qua nhưng không thể chạy thoát, dù tuyệt vọng thì cũng đã vượt qua được rồi.
Tô Vũ trầm giọng: "Thiên Môn đã nghĩ ra biện pháp định vị trung tâm của ngài, ngài và Pháp đồng thời chấp chưởng thiên địa nên thiên địa này tuy không hoàn thiện nhưng có tận hai cái trung tâm, một cái là Thời Gian Sách, một cái là trung tâm của Pháp. Ngài cắn nuốt ông ta hoặc ông ta cắn nuốt ngài, hai hợp làm một, sau đó thiên địa sẽ do một người hoàn toàn khống chế, không xảy ra dao động quá lớn vì hai người cùng nắm giữ xxo TÌ nữa.
"Nếu ta đoán không sai thì quyền khống chế của ngài không nhiều bằng Pháp đúng không?"
Văn Ngọc uể oải: "Đúng vậy, lúc ấy ta không lợi hại bằng hắn, lâm thời sáng lập thiên địa, bạo phát chiến lực mạnh nhất nhưng khi đó chỉ có hơn 20 đạo lực lượng, còn chưa đến siêu hạng. Kỳ thật mấy năm nay hắn cũng đang dần xâm lấn thiên địa từng chút một, hiện tại hắn chấp chưởng 70%, ta chỉ khống chế 30% mà thôi, vậy nên hắn có thể giam cầm ta, áp chế ta, ta muốn phần kích cũng khó. Hắn chỉ lo lắng một điều là nếu ta bất chấp tất cả, tự bạo 30% thiên địa thì có khả năng khiến cho toàn bộ thiên địa sụp đổ. Dù không sụp đổ thì hắn cũng sẽ bị thương nghiêm trọng, vậy nên mấy năm gần đây, hắn vẫn luôn muốn ép ta giao trung tâm ra"
Văn Ngọc bất đắc dĩ: "Mấy năm nay các ca ca ta luôn quấy rối hắn chính là để ngăn cản hắn, nếu không hắn đã nắm giữ 80% hoặc thậm chí là 90% thiên địa. Khi đó, dù ta tự bạo thì cũng không thể khiến hắn bị thương nặng. Vậy nên nếu các ca ca không cứu được ta, ta sẽ ăn hết đồ ăn ta nuôi rồi quyết tử chiến với Pháp"
Nàng còn tự cổ vũ chính mình: "Ta có thể thắng!"
Tô Vũ trợn trắng mắt, thắng cái rắm!
Tô Vũ là khai thiên giả, hắn hiểu rằng người khống chế 30% đấu với 1 kẻ khống chế 70% thì chắc chắn sẽ chết, cùng lắm là phá hủy thiên địa, có lẽ Pháp sẽ bị trọng thương nhưng sẽ không chết.
Nếu nhận được kết cục như vậy thì Pháp chắc chắn sẽ không vui, khi ấy còn có khả năng cảnh giới của ông ta sẽ ngã xuống.
Vậy nên mấy năm nay ông ta vẫn luôn tranh đoạt quyền khống chế với Văn Ngọc.
30% thì... hơi ít, muốn lấy ít địch nhiều thì sẽ rất khó khăn.
Nhưng vì là khai thiên giả nên Tô Vũ hiểu biết rất nhiều, hắn mở miệng: "Các ngươi đông thời chấp chưởng thiên địa, vậy bản chất thiên địa, cảm ngộ, mọi thứ ông ta biết thì ngài cũng biết, tương đương với một vị siêu hạng chia sẻ lĩnh ngộ mấy ngàn năm với ngài, vậy nên ngài có thể nhanh chóng chấp chưởng thiên địa đúng không?"
"Đúng là có thể nhưng ngươi có biện pháp nào không?"
Văn Ngọc chờ mong: "Hay ngươi liên thủ cùng ca ca ta đánh Pháp trọng thương đi, khi ấy ta sẽ thử xem"
"Thôi bồ đi, ca ca ngài quá nổi bật"
Một đám người còn đang nhìn chằm chằm y kìa.
Pháp cũng đang giám sát y chặt chẽ, sao có thể liên thủ được.
"Biện pháp duy nhất của ngài chính là cắn nuốt trung tâm thiên địa của ông ta, điều kiện tiên quyết là ta phải áp chế được Pháp, ngài hãy nghĩ cách cắn nuốt ông ta trong thời gian ngắn nhất, như vậy dù ông ta có chết thì cũng không khiến thiên địa sụp đổ.
Nếu không thì sẽ gây ra động tĩnh lớn"
Văn Ngọc líu lưỡi, khẩu khí hắn lớn thật!