Vạn Tộc Chi Kiếp (Bản Dịch Full)

Chương 3759 - Chương 3759: Mạo Hiểm.

Vạn Tộc Chi Kiếp
Chương 3759: Mạo Hiểm.
 

"Thế này đã đủ để chứng mình thân phận của ta chưa?" Tô Vũ hỏi.

Văn Ngọc ngẫm nghĩ rồi đáp: "Không biết, Thái Sơn ca ca cho ngươi thứ này, vậy thì hắn đã bị ngươi lừa hoặc cả ca ca ta cũng bị lừa, nếu hai người bọn họ đều bị ngươi lừa thì chứng tỏ mánh khoé bịp người của ngươi quá cao, ngươi từng ở vạn giới, có lẽ còn lừa được cả Tinh Vũ đại ca nữa. Nếu vậy thì ta đây cũng hết cách"

Nàng quyết định tin tưởng Tô Vũ vì cảnh quay này, bởi vì nếu những gì nàng suy đoán là thật thì nàng tin hay không cũng không quan trọng.

Hơn nữa nàng tin rằng Thái Sơn ca ca sẽ không tùy tiện đưa hình ảnh này cho người ngoài, dù người này rất lợi hại, dù hình ảnh này không có gì cả, chỉ là niềm vui nho nhỏ giữa những người bằng hữu mà thôi. Nhưng Thái Sơn ca ca là người biết giữ thanh danh cho đại ca, hắn sẽ không tùy tiện cho người khác xem, càng đừng nói đến chuyện trực tiếp giao hình ảnh cho người khác.

"Nói thật, ngươi lừa bằng cách... Không phải, ngươi dụ dỗ... Cũng không phải, ngươi đã làm cách nào để lấy được thứ này từ chỗ Thái Sơn ca ca?"

Tô Vũ đáp lời: "Ta cho ông ấy một cơ hội đánh với chủ nhân cấm địa, ông ấy muốn báo đáp nên tự đưa cho ta. Không biết ngài có cảm ứng được hay không, mấy ngày trước ta đã xử lý ba vị chủ nhân cấm địa, ông ấy đánh đã ghiền, tâm tình tốt nên xong việc đã chủ động đưa"

Tô Vũ lại cười nói: "Ông ấy còn đáp ứng nếu ngày nào đó ta giúp ông ấy xử lý một vị chủ nhân cấm địa thì đưa ta hình ảnh ca ca ngài mặc nữ trang nữa"

"co Văn Ngọc lập tức kích động: "Thật à? Ta còn chưa được xem đâu. Chỉ có một lần Thái Sơn ca ca vụng trộm khoe ra, ta từng đi trộm vài lần mà không được, hắn thật sự sẽ cho ngươi à?"

Tô Vũ cười hắc hắc: "Đương nhiên rồi!"

"Vậy ngươi lấy được thì nhớ phân cho ta một phần nhé?"

"Tại sao?"

"Ta... Ta làm đồ ăn ngon cho ngươi? Nơi này không đủ nguyên liệu, ta làm đồ ăn rất ngon, đám đại ca đều thích ăn nhưng ta còn không muốn làm cho bọn họ ăn này"

"Nói sau đi"

Tô Vũ cười một tiếng, hắn nhìn thời gian: "Hôm nay đến đây thôi, sắp tới ngày nào ta cũng sẽ tới tìm ngài một lần, còn 15 ngày nữa sẽ đến hội nghị cấm địa, trong 10 thiên tới phải giải quyết phiền toái. Thật ra cứu ngài không khó, khó ở chỗ sau khi cứu được thì làm cách nào để giúp ngài duy trì thực lực, thậm chí tiến thêm một bước, nếu không hiện tại ta đủ sức mang ngài rời đi, thậm chí là giết chết Pháp"

Văn Ngọc gật đầu: "Ngươi hy vọng ta thành công thoát ra đồng thời cắn nuốt thiên địa này, trực tiếp trở thành siêu hạng mà không phải bỏ lại thực lực rồi rời đi đúng không?"

"Đúng"

Tô Vũ lại nói: "Ngài sẽ phải mạo hiểm một chút..."

"Ta thích mạo hiểm!

Văn Ngọc cười tít mắt: "Ta thích nhất là mạo hiểm!"

Cũng đúng, Thời Gian Sư sao lại không thích mạo hiểm chứ.

Tô Vũ không nhiều lời, hắn tiêu hủy tất cả, đứng dậy xoay người rời đi, dường như hắn vừa trút được một gánh nặng: "Sau khi cứu ngài ra, ta sẽ không nợ bất cứ kẻ nào nữa.

Ân truyền thừa của ngài, của ca ca ngài, ân tặng tinh huyết của Phì Cầu năm xưa đều xí xóa. Khi đó ta sẽ chỉ là Tô Vũ, không còn là truyền nhân của các ngài nữa"

Lời Tô Vũ nói có chút tuyệt tình nhưng Thời Gian Sư chỉ trầm mặc, thấy hắn đi xa, nàng bỗng lên tiếng: "Xin lỗi! Ta không định truyền thừa nó cho ngươi"

"Không cần"

Tô Vũ cũng không quay đầu lại: "Không có Thời Gian Sách thì sẽ không có ta của ngày hôm nay, ta nhận được sự trợ giúp từ Thời Gian Sách nhưng nó cũng khiến ta phải chịu đau khổ, giờ ta cứu ngài, toàn bộ ân oán thanh toán xong, chuyện tương lai sau này hãy nói"

Khi đó có lẽ ta sẽ bớt đi một chút gánh nặng.

Tô Vũ yên lặng nghĩ trong lòng.

Khi không còn gánh nặng, có lẽ ta có thể tùy tâm sở dục, không cần lo lắng nữa, khi ta niết bàn thì cũng không nhất thiết phải tỉnh lại...

Sau khi Tô Vũ biến mất khỏi trước mắt, Thời Gian Sư có chút buồn rầu.

Ta cũng không muốn như vậy!

Nếu câu chuyện xưa kia là thật thì quả thật hắn rất đáng thương, nhưng ta cũng không ngờ được rằng một cái bản phụ mà lại tạo ra một vị tuyệt thế cường giả.

"Cùng lắm thì làm đồ ăn ngon cho ngươi. Ăn nhiều một chút là có thể quên hết tất cả rồi"

Thời Gian Sư lẩm bẩm, nàng đóng cửa Thiên Môn.

Có lẽ nàng sẽ được cứu vớt!

Vạn Pháp Điện.

Pháp bất động như núi, Tô Vũ vào cửa, ông ta cũng không nói lời nào.

Ông ta đang giả vờ thâm trầm à? Làm thế làm gì?

"Pháp sư thúc"

"Gặp được chưa?"

Sau khi hắn mở miệng, Pháp mới bình thản hỏi một câu.

Tô Vũ gật đâu: "Đã gặp rồi"

"Nói chuyện thế nào?"

Tô Vũ cười nói: "Vẫn ổn. Nhưng ta hoài nghỉ.."

"Hoài nghi cái gì?"

"Hoài nghi nàng đã đoán được chúng ta đang lừa nàng"

Tô Vũ bình tĩnh nói: "Đừng khinh thường trí tuệ của Văn Ngọc, ở thời khắc nguy hiểm nhất mà nàng đã lựa chọn dung nhập thiên địa, phản chế sư thúc. Sau nhiều năm bị chúng ta lừa gạt, nàng đã chế tạo ra một Thời Gian Sách giả để lừa dối chúng ta. Kê nào xem thường Văn Ngọc thì nhất định sẽ gặp xui xẻo!"

Pháp khẽ nhíu mày, ông ta gật đầu nói: "Kỳ thật ta cũng hoài nghỉ như vậy"

Tô Vũ cười: "Vậy là tốt rồi, ta còn sợ sư thúc sẽ cảm thấy ta đang nói hươu nói vượn, trên thực tế, nhiều năm qua nàng chưa từng cho chúng ta bất cứ lợi ích nào thì chúng ta cũng đoán ra rồi. Chỉ là mọi người vẫn ôm chút ảo tưởng mà thôi. Nhưng hôm nay gặp nàng, chúng ta đã trò chuyện với nhau rất vui vẻ... Đây mới là vấn để!"

Tô Vũ nhíu mày: "Một người tu đạo tới tình trạng này, lần đầu tiên gặp mặt mà lại vui vẻ nói với ta nhiều như vậy ư? Không nghi ngờ chút nào sao? Đó mà là Thời Gian Sư ư? Là tên ngốc thì có!"

Pháp nhìn hắn.

"Ý ngươi là không thể khiến nàng chủ động giao trung tâm ra ư?"

Tô Vũ gật đâu: "Đúng vậy"

"Vậy phải làm cách nào để cắn nuốt nàng? Ngươi gióng trống khua chiêng tới đây mà không có biện pháp nào sao? Nếu không có thì chỉ có thể chờ đến khi hội nghị cấm địa mở ra?

Tô Vũ nhíu mày: "Loại người như Thời Gian Sư cần phải thả môi để câu... Ta đang tự hỏi, có lẽ lần này chỉ có thể mạo hiểm"

"Mạo hiểm ư?"

Tô Vũ gật đầu.

"Mạo hiểm như thế nào?"

Pháp bình tĩnh hồi, ông ta muốn nghe ý kiến của Tô Vũ.

Tô Vũ nhìn ông ta, ngẫm nghĩ rồi nói: "Có lẽ phải cần sự trợ giúp của Nhân Môn"

Pháp khẽ nhíu mày: "Không phải ngươi rất chán ghét Nhân Môn sao?"

"Không, ta không chán ghét Nhân Môn"

Tô Vũ lắc đâu: "Ta chỉ ghét việc bọn họ muốn cướp môi của chúng ta, bọn họ muốn cướp đi Pháp sư thúc. Nếu Pháp sư thúc có phán đoán công chính, lựa chọn thông minh... Ta biết sư thúc là người sáng suốt mà"

Tô Vũ nhìn thẳng Pháp, hắn trầm mặc một hỏi rồi mới nói: "Tiền đề là Nhân Môn có thể cung cấp cho chúng ta đủ trợ giúp"

"Ngươi cân gì?"

Pháp nhìn hắn, Tô Vũ suy xét một chút rồi đáp: "6 vị cường giả trên 30 đạo hoặc một vị cường giả 32 đạo, hoặc là nhiều hơn nữa"

Hắn nhìn Pháp, Pháp nhíu mày im lặng.

Sau khi suy xét, Pháp mở lời: "Nói ý kiến của ngươi ra xem"

"Không phải ý kiến của ta, đây là quyết sách của thánh địa"

Tô Vũ đính chính: "Thủy Tổ bảo ta mang biện pháp và thủ đoạn đến cho sư thúc, có dùng hay không do chính sư thúc quyết định"

"Nói đi"

"Rút lực lượng thiên địa, đánh chết Văn Vương và Võ Vương, chủ động để Thời Gian Sư chiếm cứ thiên địa với 30% thực lực thiên địa, để nàng phát huy ra thực lực đồng thời hạ thấp thực lực của nàng, ép nàng chủ động lộ ra trung tâm, sau đó đánh chết và cắn nuốt nàng"

Tô Vũ lặp lại những gì đã nói một lần.

Ánh mắt Pháp khẽ dao động: "Ngụy niết bàn?"

Bình Luận (0)
Comment