Hắc Nguyệt nhanh chóng tính toán rồi đáp: "Nhiều nhất là ba vị. Pháp Chủ phải biết rằng cường giả như vậy dù không sáng lập cấm địa thì cũng là nhân vật đỉnh cấp trong cấm địa. Thậm chí có người còn là chủ nhân cấm địa. Ba vị là nhiều nhất"
"Ba vị?"
Pháp trầm tư: "Có thể bí mật đến Vĩnh Sinh Sơn không?"
"Chuyện này rất khó giấu diếm được Văn Vương"
"Ta có thể ngăn cản hắn, hoặc là bọn họ chờ đợi ở bên ngoài cũng được"
Hắc Nguyệt rối rắm: "Pháp Chủ muốn những người này tới đây để liên thủ đối phó với Văn Vương hay Văn Ngọc? Dù sao làm vậy cũng quá nạo hiểm"
"Đối phó Văn Ngọc"
Vậy thì tốt!
Dù sao Văn Ngọc cũng đang bị hạn chế, không đáng sợ như Văn Vương.
Tô Vũ âm thầm kinh hãi. Nhân Môn phát triển không tôi ở trong Thiên Môn, không ngờ bọn họ có thể điều động ba vị cường giả 30 đạo trở lên, mấu chốt là Hắc Nguyệt có thân phận gì?
Nếu thân phận không cao thì sao nói chuyện điều động nhẹ nhàng như vậy?
Huống chi Pháp là một trung tâm câu thông giữa vạn giới và thế giới trong cửa, xếp cường giả vào đây thì địa vị không thể quá thấp được, hẳn là có chút quyền quyết định.
Pháp đang suy nghĩ đủ điều, điều động người ngoài tới hỗ trợ như vậy cũng chưa chắc đáng tin cậy.
Nếu có thể, ông ta vẫn muốn tự mình đối phó, tọa trấn cấm địa hơn, như vậy có thể bảo đảm không có bất kì sai sót nào.
Nhưng ông ta không rời cấm địa thì Văn Ngọc sẽ không phát động, như vậy trung tâm thiên địa không thể hiện ra, vậy tình cảnh chẳng khác trước chút nào.
Còn nữa, ông ta an tâm để Nhân Môn và Thiên Môn giúp nắm giữ thiên địa ư?
Chưa chắc!
Nhật Nguyệt và Hắc Nguyệt sẽ lựa chọn thế nào ở thời khắc đó?
Pháp bỗng nói: "Hắc Nguyệt, ngươi bảo bọn họ tới đây"
Hắc Nguyệt chẩn chờ: "Pháp Chủ.."
Pháp bình thản: "Nếu muốn hợp tác mà các ngươi vẫn không muốn điều động người tới hỗ trợ thì ta không tin thành ý của Nhân Môn, vậy thì chuyện hợp tác dừng ở đây đi"
Hắc Nguyệt nhìn thoáng qua Tô Vũ, ngươi không phản đối sao?
Tô Vũ bình thản nhìn y: "Nhìn cái gì, Nhân Môn ngươi chỉ là dệt hoa trên gấm, mà Thiên Môn ta mới là đưa than ngày tuyết"
Hắc Nguyệt trầm ngâm một hỏi mới lên tiếng: "Được, ta sẽ nhanh chóng..."
"Cần bao lâu?"
Pháp ngắt lời, Hắc Nguyệt tính toán rồi đáp: "Trong ba vị này có người chưa chắc đã có thể tới đây kịp thời, nếu cả 3 cùng đến thì ít nhất là 10 ngày sau"
"Quá trết"
Pháp nhíu mày: "15 ngày sau, hội nghị cấm địa bắt đầu, nếu 10 ngày sau bọn họ mới tới nơi thì hơi muộn, cho ngươi 7 ngày. Nếu không làm được thì quên đi"
"Được"
Hắc Nguyệt gật đầu xem như đồng ý.
Hắc Nguyệt lên tiếng hỏi: "Pháp Chủ, lần này có thể thành công ư? Ta lo rằng sẽ có người tính kế Pháp Chủ, nếu không thể thành công thì sẽ có chút phiền toái, vậy không bằng chờ chúng ta an bài xong hoặc dứt khoát chờ đến khi hội nghị cấm địa mở ra, mọi người đuổi Văn Vương đi hoặc là đánh chết bọn họ, như vậy khả năng thành công sẽ lớn hơn"
Y đang ám chỉ Tô Vũ sẽ gây rối.
Tô Vũ cười lạnh, không hề cãi lại.
Cũng không biết giờ phút này Pháp đang suy nghĩ cái gì, ông ta không nói chuyện cũng không quát lớn.
Sau khi nhìn thoáng qua hai người, ông ta tiếp tục nhắm mắt, thái độ thể hiện rõ ràng là muốn tiễn khách.
Tô Vũ không nói nhiều, hắn trực tiếp rời đi.
Hắc ảnh cũng nhanh chóng rời đi.
Tô Vũ đi ra ngoài rồi đứng trầm tư, Pháp đáp ứng quá thống khoái, ông ta có tính toán khác hay thật sự cảm thấy đây là lựa chọn tốt nhất?
Tô Vũ chưa cần khuyên nhiều, chuyện này hơi khó tin, ông ta có thể đáp ứng phương án đó nhanh như vậy ư? Ông ta nghĩ thế nào?
Hắn cảm thấy Pháp vốn là một người cẩn thận, ông ta sẽ không tùy tiện mạo hiểm mới đúng.
Sau khi Tô Vũ rời đi không lâu.
Phía sau Pháp bỗng xuất hiện một đạo thân ảnh hư ảo cung kính lên tiếng: "Phụ thân"
Pháp mở mắt, nhẹ giọng nói: "Ở thế giới này, trong thời đại dơ bẩn này, thầy trò, sư môn, thuộc hạ, cấm địa, bằng hữu... Đều không thể tin, dù là cha con thì cũng không thể. Nhân Môn hay Thiên Môn thì đều như nhau, ở trong mắt bọn họ, ta chỉ là quân cờ, không có ta thì vẫn còn những người khác. Bọn họ chỉ cần người có đủ thực lực để cống hiến cho bọn họ"
"Khi Nhật Nguyệt và Hắc Nguyệt nhìn thấy ta ngụy niết bàn, Văn Ngọc bị đánh chết, trung tâm thiên địa dung hợp, bọn họ sẽ không động tâm sao?"
Pháp cười cười: "Nếu bọn họ động tâm thì sẽ rất phiền toái. Ta tình nguyện mình bị con trai chiếm lời chứ quyết không thể người ngoài chiếm tiện nghi, dù chưa chắc con trai ta sẽ cảm kích"
"Phụ thân, ta..."
Người kia muốn cãi lại, Pháp xua tay ngắt lời: "Để ngươi làm cái bóng nhưng có lẽ ngươi cũng không muốn. Tuy nhiên, ở thời đại này, người không tồn tại an toàn hơn người tồn tại. Hẳn là ngươi đã nghe được lời Nhật Nguyệt nói, ta không biết hắn có tâm tư gì khác hay không. Có lẽ hắn không có nhưng không thể không phòng"
Con trai ông ta chân chờ lên tiếng: "Thánh địa sẽ tính kế phụ thân ư? Không cần làm vậy đúng không? Nếu phụ thân mà xảy ra chuyện, dù có người kế thừa thiên địa của phụ thân thì cũng không thể trở thành 36 đạo"
"Tiền tài động lòng người, ai biết được?"
Pháp cười cười: "Nhưng không sao, ngày đó, ta sẽ để Hắc Nguyệt và Nhật Nguyệt đi cùng ta"
Ánh mắt Pháp sáng ngời: "Bọn họ rời đi, nơi đây sẽ như rắn mất đầu, ngươi hãy lãnh đạo những người khác cùng đối phó Văn Ngọc. Nếu ngươi cảm thấy ngươi có thể gánh vác thiên địa này thì ngươi có thể cướp lấy trung tâm thiên địa nhân lúc ta không ở đây, ta sẽ không để ý. Ta thà cho ngươi còn hơn để người ngoài được lợi"
Phía sau, hư ảnh trầm giọng nói: "Phụ thân, ta chắc chắn sẽ bảo hộ trung tâm thiên địa của phụ thân. Bất cứ kẻ nào muốn cướp lấy thì đều phải bước qua xác ta trước đã"
Pháp không thèm để ý: "Tùy ngươi. Ta không yên tâm giao nơi này cho bất cứ kẻ nào. Giờ phút này, có lẽ Hắc Nguyệt và Nhật Nguyệt đều cảm thấy ta sẽ để bọn họ ở lại. Nhưng không có chuyện đó đâu! Nếu hai người này ở đây thì có khả năng sẽ xảy ra biến cố. Mang bọn họ đi, dù kẻ tới cứu viện mạnh thế nào thì cũng không dám đưa ra quyết định sai lâm"
Tô Vũ đưa ra ý tưởng, ông ta đáp ứng thống khoái bởi vì ông ta biết đây có thể là lựa chọn duy nhất và tốt nhất.
Nếu đã vậy thì không cần thiết chẩn chờ!
Nhưng có khả năng Nhật Nguyệt có tư tâm, ông ta phải đề phòng.
Pháp ngẫm nghĩ rồi cười nói: "Hãy nhớ là đừng tin tưởng bất cứ kê nào. Ở trong thời đại điêu tàn này, người duy nhất có thể tin tưởng chỉ có chính mình. Kể cả ta cũng không được tin tưởng hoàn toàn. Lúc trước sinh ra ngươi rồi che giấu, một phương diện là để bảo hộ ngươi, một phương diện là để lưu lại hậu chiêu. Ngươi không cần cảm kích ta, ta không cần thứ đó"
"Phụ thân.."
"Lui ra đi"
Hư ảnh do dự, cuối cùng vẫn nhanh chóng lui ra.
Sau khi hắn rời đi, Pháp đứng dậy ra khỏi đại điện, ông ta quan sát thiên địa, quan sát Tô Vũ và Hắc Nguyệt.
Mặc kệ các ngươi có ý tưởng gì thì nơi này cũng là địa bàn của ta.
Thiên Môn hay Nhân Môn thì cũng chỉ là lợi dụng lẫn nhau mà thôi, làm gì có tín nhiệm.