Vạn Tộc Chi Kiếp (Bản Dịch Full)

Chương 3762 - Chương 3762: Tín Ngưỡng.

Vạn Tộc Chi Kiếp
Chương 3762: Tín Ngưỡng.
 

Lúc này, Hắc Nguyệt chủ động tìm tới Tô Vũ, y khẽ cười nói: "Nhật Nguyệt đạo hữu, sao phải có địch ý lớn như vậy với ta? Nói thật ra thì chúng ta cũng là minh hữu"

Tô Vũ cười: "Vậy ư? Vậy ta hỏi ngươi một vấn đề. Ngươi là người Nhân Môn hay chỉ là chó săn của Nhân Môn? Nhân Môn không có biện pháp phái người tới đúng không?

Nhân Môn xuất hiện trước Thiên Môn, có lẽ năm xưa ngươi từng khai Nhân Môn và tiếp xúc với tồn tại ở trong đó đúng không?"

Tới thời đại của Tô Vũ mới có thể mở ra Thiên Môn.

tồn tại bị phong ấn trong Thiên Môn không có biện pháp mở ra... Mà cũng đúng thôi, lúc trước chưa có Thiên Môn thì sao mở ra được.

Nhân Môn và Địa Môn đều xuất hiện trước Thiên Môn, có khả năng năm đó có người khai Nhân Môn và Địa Môn.

Hắc ảnh này có lẽ không phải người sinh trưởng trong Nhân Môn.

Hắc Nguyệt cười: "Có quan trọng không?"

Tô Vũ khẽ gật đầu: "Không quan trọng, ta chỉ tò mò, ngươi có thể triệu tập 3 vị cường giả 30 đạo trở lên đến đây, vậy ngươi có thực lực gì, ta nhìn không thấu, ngươi không ngại cho ta biết chứ?"

"28 đạo"

"Lợi hại như vậy ư?"

Tô Vũ cười: "28 đạo mà có thể điều động cường giả 30 đạo trở lên ư? Vậy ngươi là người khai Nhân Môn hoặc là hậu duệ dòng chính của đại nhân vật, ở trong Thiên Môn này có một tồn tại cường đại là chó săn của Nhân Môn ư?"

"Nói là chó săn rất khó nghe"

Hắc Nguyệt không để ý lắm, y hỏi: "Sau khi gặp Văn Ngọc, ngươi cảm thấy mình có thể thành công không?"

"Ta sẽ làm hết sức, còn lại chỉ phụ thuộc vào ý trời!"

"Pháp Chủ bỗng nhiên sai ta triệu tập cường giả tới cứu viện, các ngươi đang tính toán điều gì? Đến bây giờ ta vẫn không hiểu ra sao"

Tô Vũ nhún vai: "Tính toán gì được chứ? Không phải từ đầu đến cuối chỉ có một mục đích là giải quyết Văn Ngọc, giúp Pháp sư thúc cường đại ư? Quá trình có quan trọng không?"

Tên này miệng ngậm chặt thật, không chịu lộ ra chút nào.

"Đạo hữu đã tiến vào 25 đạo nhưng cách 32 đạo còn xa, mà Thiên Môn sắp mổ ra.."

Tô Vũ trực tiếp ngắt lời: "Đừng xúi giục, lừa dối hay dụ hoặc ta"

Tô Vũ lộ vẻ vô cùng thành kính: "Trong thời đại hắc ám dơ bẩn này, ta vẫn còn tín ngưỡng. Ngươi không hiểu được tín ngưỡng của ta đâu, đám người các ngươi chỉ biết đến ích lợi, chỉ biết ích kỷ, ta thì khác"

Giờ khắc này, Tô Vũ bỗng trở nên thần thánh, thần thái trở nên lạnh nhạt và kiệt ngạo:

"Ta có mục tiêu, có mộng tưởng và tín ngưỡng. Ta biết ta cần làm gì, làm như thế nào, làm cách nào để cứu vớt thời đại và Nhân tộc"

"Có lẽ Pháp sư thúc đã quên những điều này, nhưng ta thì không, bởi vì ta không giống hắn. Các ngươi có thể mượn sức Pháp sư thúc, ta thì không"

Hắc Nguyệt nhìn hắn, giờ khắc này y có chút xấu hổ bởi vì có khả năng người này thật sự có một tín niệm cường đại. Tuy rằng hắn không mạnh nhưng khó chơi hơn đám cường giả chỉ biết đến ích lợi kia nhiều.

Giờ khắc này, hắc ảnh lựa chọn từ bỏ.

Kỳ thật y không muốn giao tiếp với loại người này, đùa bỡn nhân tâm, trao đổi ích lợi có thể đổi lấy sự duy trì của rất nhiều người, nhưng đối phó với loại người tín ngưỡng kiên định này thì rất khó khăn.

Giờ khắc này, Pháp đang yên lặng quan sát, trong lúc nhất thời, ông ta có chút hoảng hốt.

Tín ngưỡng ư?

Kỳ thật ông ta cũng có, nhưng khi ông ta ra ngoài, trải qua quá nhiều hắc ám, nhìn thấu mọi sự xấu xa, ông ta liền hiểu rằng chỉ có tín ngưỡng thôi là không đủ.

Nhật Nguyệt vẫn còn quá trẻ.

Nhưng Pháp cảm nhận được rằng hắn có một tín ngưỡng kiên định.

"Cũng tốt!"

Pháp lẩm bẩm, dù sao người trẻ tuổi cũng nên có một mục tiêu.

Ngày thứ hai.

Tô Vũ lại đến cấm địa.

Đứng ngoài cấm chế, Tô Vũ không nói gì cả, hắn chỉ đòi thức ăn, mà tay nghề của Thời Gian Sư thật sự không tôi.

Ăn một hồi, lúc này Tô Vũ mới mở miệng: "Pháp đáp ứng rồi, nhưng hắn đáp ứng quá nhanh, không do dự chút nào. Ta cảm thấy hắn sẽ có an bài khác"

Thời Gian Sư cũng đang ăn, miệng nàng bóng nhãy, nàng hờ hững đáp: "An bài hay không cũng không có gì khác biệt"

"Không thể nói vậy"

Tô Vũ ngẫm nghĩ rồi nói: "Ta cho ngài cơ hội lựa chọn lần nữa. Nếu ngài không muốn cắn nuốt thiên địa thì hiện tại ta sẽ lập tức cứu ngài đi, thậm chí nghĩ cách đánh chết Pháp. Như vậy sẽ ổn thỏa hơn một chút!"

Quả thật hắn có chút lo lắng.

Tô Vũ ngẫm nghĩ rồi lại lên tiếng: "Nếu ta ở đây, dù ông ta có an bài gì thì ta cũng không sợ, dù một vị chủ nhân cấm địa đến đây thì ta cũng dám chiến dám giết. Chỉ sợ ông ta không yên tâm về ta, bắt ta phải cùng đi chiến Văn Vương với ông ta"

Vậy thì sẽ rất phiền toái.

Nếu hắn rời đi, Thời Gian Sư phải chiến đấu một mình thì sẽ rất nguy hiểm.

Tại đây, hắn có lực lượng 32 đạo, ngay cả Pháp mà hắn còn không sợ thì nói gì đến những người khác.

"Hắn muốn mang ngươi đi ư?"

Văn Ngọc hiếu kỳ: "Ngươi mới đến 25 đạo, ít nhất bề ngoài là thế, hắn mang ngươi đi chẳng lẽ không sợ Nhân Đạo Thánh Địa hiểu lầm là có ý muốn giết ngươi ư?"

"Ngài cảm thấy ông ta tới cấp bậc này rồi mà vẫn để ý chuyện đó sao?"

Tô Vũ nhíu mày: "Cái khác thì dễ, nếu ông ta muốn dẫn ta đi thì ta sẽ ra tay, dù không giết được ông ta, dù phải từ bỏ lực lượng thiên địa của ngài thì ta vẫn sẽ mang ngài rời đi"

Chỉ cần sống sót là được! Thực lực có thể tiến bộ hay không không sao cả.

Văn Ngọc tự hỏi một lát rồi mở miệng nói: "Không, ta muốn thử xem"

"Ngài muốn chết thì có!"

Tô Vũ tức giận: "Ta cố ý dụ cường giả Nhân Môn tới, vốn muốn một lưới bắt hết bồi bổ cho thiên địa của ta, nhưng hiện tại đó chưa chắc đã là chuyện tốt. Nếu ta là Pháp, ta sẽ mang ta và Hắc Nguyệt cùng đi, như vậy, thế lực ở lại như rắn mất đầu, vậy có thể yên tâm hơn một chút. Ta chỉ đang tò mò, ông ta mang chúng ta đi thì những kê ở lại đối phó với ngài như thế nào? Không ai đứng đầu, một người chết thì liên minh có khả năng sẽ sụp đổ. Pháp sẽ ngu xuẩn như vậy sao?"

Các vị mạch chủ chưa chắc đã có thể chỉ huy được những người khác, còn Tô Vũ và Hắc Nguyệt là sứ giả Nhân Môn và sứ giả Thiên Môn, địa vị rất cao.

Dù người Nhân Môn tới đây thì Tô Vũ cũng có thể chỉ huy, khả năng bọn họ không nghe lời không cao.

Nhưng Văn Ngọc vẫn kiên trì: "Ta muốn thử xem. Ta không muốn ca ca ta và Thái Sơn ca ca phí nhiều thời gian, ngươi cũng trả giá rất nhiều mà chỉ cứu được một kẻ vô dụng"

Thời Gian Sư cười hì hì: "Phế nhân không đáng giá. Trả giá lớn như vậy, nếu ta có thể thành công thì cả nhà đều vui, ta cảm thấy không lỗ, các ca ca ta cũng không lỗ, ngươi cũng sẽ không chịu thiệt. Nhưng nếu chỉ là phế nhân thì cần gì phải cứu?"

Nàng tươi cười vừa ăn vừa nói: "Ngươi nói ngươi đáng thương như vậy. Sau khi ta rời khỏi đây, ta sẽ che chở cho ngươi, nếu ngươi chỉ cứu ra một kẻ vô dụng thì không phải chỉ là trói buộc sao?"

Nàng muốn liều một lần.

Kỳ thật hiện tại Tô Vũ có thể mang nàng rời đi, chỉ cân từ bỏ lực lượng thiên địa, từ bỏ những gì đã tích lũy, cùng lắm thì liên kết với đại đạo thiên địa của Tô Vũ, cảm ngộ vẫn còn, nàng sẽ nhanh chóng trở thành cường giả 20 đạo, thậm chí là 30 đạo... Nhưng không thể tiến thêm được nữa!

Nàng không còn Thời Gian Sách, không còn bất cứ thứ gì, mọi thứ đều bắt đầu lại từ đầu, không biết đến ngày tháng năm nào mới có hy vọng thăng cấp đến siêu hạng.

"Nếu ta giết chết Pháp, có lẽ ngươi sẽ có cơ hội khống chế thiên địa.."

"Không có khả năng!"

Văn Ngọc lắc đầu: "Hắn giống ta, liên kết chặt chẽ với thiên địa, ngươi mà mạnh mẽ đánh chết hắn chứ không phải khống chế trung tâm thiên địa thì thiên địa cũng sẽ sụp đổ. Nếu chỉ cần giết đối phương là thắng thì hắn đã giết ta từ lâu rồi. Ta không phải đối thủ của hắn"

Nàng cảm thấy kỳ quái: "Sao ngươi lại lắm chuyện thế?"

Tô Vũ câm miệng.

Lắm chuyện ư?

Ta chỉ hy vọng mang Thời Gian Sư sống sót rời đi chứ không phải mang thi thể ngài về.

Hắn không ngừng tự hồi các phương án có thể xảy ra, một lát sau, hắn mở miệng: "Nếu ta rời đi thì ngài sẽ gặp nguy hiểm. Trừ khi ta có thể nhanh chóng giải quyết Pháp ở bên ngoài, mà tiền đề là trung tâm thiên địa của ông ta hiện ra, nếu không thì cũng không có bất cứ ý nghĩa gì. Nhưng ta lo rằng ngài không thể chống đỡ"

Thời Gian Sư cười khinh thường: "Có sóng to gió lớn nào mà ta chưa từng trải qua? Một đám tôm nhừ cá thúi mà thôi. Giết một tên là những người khác sẽ sợ hãi"

"Có lẽ vậy"

Văn Ngọc mỉm cười: "Ăn đi, ăn nhiều một chút, đã có đường rồi còn sợ cái gì?"

Sao lại nói lời nghe không may mắn như thế.

Tô Vũ không còn lời gì để nói, nữ nhân này quá lạc quan, dường như mọi việc đều chỉ là việc nhỏ với nàng.

Bình Luận (0)
Comment