Thời gian từng ngày trôi đi.
Ngày diễn ra hội nghị cấm địa càng ngày càng gần.
Những ngày qua, mỗi ngày Tô Vũ đều sẽ đến cấm địa tán gẫu vài câu cùng Thời Gian Sư, không phải là hắn không làm chuyện gì khác, tỷ như không có việc gì thì cho 6 vị mạch chủ ra ngoài đi đạo một chút, vài lần gọi các vị mạch chủ đến tìm Hắc Nguyệt rồi không nói lời nào, chỉ vây quanh Hắc Nguyệt không nhúc nhích.
Mục đích của Tô Vũ chính là để các vị mạch chủ quen thuộc với trạng thái này.
Khiến bọn họ sinh ra ấn tượng cố hữu là khi Pháp không ở đây thì mọi chuyện do hắn định đoạt.
Pháp không mang hắn đi chiến Văn Vương là tốt nhất, vậy nơi đây chính là địa bàn của hắn.
Nếu ông ta mang hắn đi, khi hắn trở về thì những người bên dưới cũng sẽ lập tức có ý thức bản năng là phải nghe lời hắn, bởi vì hắn là người nắm quyền lớn nhất nơi đây.
Cả Pháp và Hắc Nguyệt đều biết chuyện này, bọn họ không quá để ý bởi vì làm vậy không có ích gì nhiều, bởi vì chuyện này cần có một điều kiện chính là Pháp không ở đây. Chỉ khi Tô Vũ ở riêng với thuộc hạ thì mới có thể làm vậy.
Nhưng Pháp sẽ không cho Tô Vũ cơ hội ấy.
Chờ Hắc Nguyệt gửi thư xong, người cứu viện tới, Pháp biết thành hay bại đều phụ thuộc vào lần hành động này.
Trong đại điện, Pháp nhìn hai người, sau một lúc lâu mới nói: "Hai vị sẽ phải vất vả rồi, sắp tới hai ngươi phải cùng ta đi tìm Văn Vương, Võ Vương, hai vị không cần nghênh địch, chỉ cần giúp ta ngăn cản Võ Vương hoặc bao vây bọn họ là được"
Hắc Nguyệt im lặng nhưng Tô Vũ lại biến sắc: "Ta mới 25 đạo"
Pháp nói: "Ngươi có thể mượn lực lượng Môn, không phải sao?"
Sắc mặt Tô Vũ có chút khó coi: "Ngươi không yên tâm về ta ư? Sư thúc, ta chỉ là lực lượng 25 đạo, ở đây ta có thể phát huy ra tác dụng lớn hơn, hơn nữa ta có thể mang mọi người cùng diệt trừ Văn Ngọc"
Pháp bình tĩnh hỏi: "Nhật Nguyệt, chuyện ở đâu có khác gì nhau sao?"
Tô Vũ trầm giọng: "Vì sao ta không thể ở lại?"
Thanh âm Pháp trở nên lạnh nhạt: "Hắc Nguyệt không có bất cứ ý kiến gì. Hay ngươi muốn ở lại vì thiên địa của ta?"
Tô Vũ trầm mặc, rồi bất đắc dĩ thở dài một tiếng: "Vậy làm theo ý sư thúc đi"
Lúc này Pháp mới nở nụ cười.
Một lát sau.
Người trong đại điện càng lúc càng nhiều, ngay sau đó, một bóng người hiện lên, Pháp mỉm cười nhìn về phía tất cả mạch chủ.
"Ta muốn ra ngoài diệt trừ hai người Văn Vương, có khả năng Văn Ngọc sẽ bạo động.
Vậy nên, sắp tới mọi người phải nghe theo Pháp Thiên an bài"
Mọi người sôi nổi nhìn về phía thanh niên mới xuất hiện, ánh mắt lộ vẻ khác thường.
Tô Vũ cũng biến sắc, kê kia là cường giả 30 đạo, mấu chốt là hình như đối phương là hậu nhân của Pháp.
Chưa từng có ai nhắc đến điều này.
Pháp tươi cười: "Không sai, Pháp Thiên là huyết mạch của ta, chỉ là hắn vẫn luôn bế quan, hôm nay mới xuất quan, nếu mọi người có bất cứ vấn đề phiền toái gì thì đều có thể cho Pháp Thiên tới xử lý"
"Rõ* "Cẩn tuân lệnh của Pháp Chủ"
Mọi người sôi nổi đáp lời, Tô Vũ thì thổ hắt ra trong lòng.
Đành phải hành động tùy tình thế vậy.
Chỉ sợ Văn Ngọc khó có thể thành công, không được thì chỉ có thể nghĩ cách xử lý Pháp trước rồi nhanh chóng trở về, hoặc là dứt khoát mặc kệ Pháp, cứu Văn Ngọc trước rồi tính.
Quả nhiên mấy lão già này chẳng có kẻ nào tốt.
Pháp mặc kệ hai người Tô Vũ, cũng không cho bọn họ cơ hội nhiều lời, ông ta cười nói:
"Hắc Nguyệt, Nhật Nguyệt, đi theo ta"
Dứt lời, Tô Vũ và hắc ảnh đều bị lĩnh vực của ông ta bao phủ, cùng nhau bay ra ngoài.
Giờ phút này, Pháp vẫn chưa tiến vào trạng thái ngụy niết bàn, vậy nên dù Tô Vũ đang ở trong lĩnh vực của ông ta thì cũng không định ra tay.
Bây giờ ra tay chẳng những không được lợi gì mà còn khiến thiên địa tổn hại, người xui xẻo sẽ là Thời Gian Sư.
Phải chờ Pháp giả chết, đó mới là thời cơ tốt nhất để đối phó với ông ta.
Nhưng giờ phút này, trong lòng Tô Vũ có chút sầu lo.
Thời Gian Sư sẽ xử lý như thế nào?
Nhiều cường giả như vậy, nàng không thể ngăn cản được.
Pháp lao đi rất nhanh, cũng không nói lời nào, lĩnh vực mở ra, độn không phi hành, trong chớp mắt đã bay xa ngàn vạn dặm.
Vùng hư không này thuộc về phạm vi Vĩnh Sinh Sơn.
Còn vấn đề Văn Vương trốn ở đâu thì không ai biết được.
Có đôi khi y trốn gần, có đôi khi lại cách khá xa.
Nhưng Văn Vương không dám thu liễm toàn bộ khí tức, y cần phải tỏa ra khí tức nhàn nhạt để uy hiếp Pháp, tránh trường hợp Pháp cảm thấy y không ở đây nên cắn nuốt Văn Ngọc.
Vậy nên mấy năm nay, dù Văn Vương muốn rời đi nhưng một khi không xuất hiện quá ba ngày thì Pháp sẽ nhanh chóng đè ép không gian sinh tồn của Văn Ngọc.
Tuy Văn Vương không bị giam cầm nhưng thực tế y lại bị giới hạn ở đây, không thể rời đi, không thể tránh né, không thể ngủ đông, phải luôn bảo trì sức uy hiếp mới được.
Trong hư không Hắc ám, Văn Vương có chút cô đơn.
Tuy rằng Võ Vương rời đi chưa lâu nhưng nhiều năm qua đã quen có tên phiền toái ấy ở bên người, nay hắn không ở đây nữa khiến Văn Vương cảm thấy rất tịch mịch, muốn nói chuyện mà cũng chẳng có ai tiếp lời.
7 ngày nữa sẽ diễn ra hội nghị cấm địa.
7 ngày có thể là khoảng thời gian cuối cùng của y và Văn Ngọc.
Y sẽ không rời đi, trừ khi Văn Ngọc thật sự ngã xuống, nếu không, chỉ cần Văn Ngọc vẫn còn sống thì y sẽ tiếp tục ở lại đây.
Trong hư không hắc ám, Văn Vương nhắm mắt tu luyện.
Bỗng nhiên, y mở bừng mắt, đôi mắt như sao trời lộng lẫy.
Y ngưng trọng nhìn một hướng, hội nghị cấm địa còn chưa bắt đầu mà ngươi đã tìm tới, chuyện này có quan hệ với người lần trước không?
Y không rõ người nọ có phải Tô Vũ hay không, nhưng bây giờ Pháp xuất hiện sớm chứng tô đây không phải chuyện tốt.
Sắc mặt Văn Vương biến ảo, bây giờ Võ Vương không ở đây, nếu Pháp Chủ động tấn công thì việc Võ Vương không ở đây sẽ bại lộ, có khả năng sẽ liên tưởng đến Tô Vũ, dù sao Võ Vương cùng từng xuất thủ ở chỗ Tô Vũ.
Mà người biết Võ Vương không nhiều lắm, hơn nữa ngày đó thực lực Võ Vương suy giảm, người nhìn thấy gần như đều đã chết, vậy nên chưa bị lộ ra ngoài.
Nhưng Võ Vương không ở đây...
Ánh mắt Văn Vương biến ảo, y phải trốn, không thể đánh bừa.
Y vừa định chạy trốn, giọng nói u lãnh của Pháp truyền đến: "Ngươi tiếp tục chạy đi, chạy xa vào, 7 ngày sau, bổn tọa sẽ giết Văn Ngọc, cho ngươi trốn thoải mái luôn"
Văn Ngọc...
7 ngày sau...
Ánh mắt Văn Vương thay đổi nhưng vẫn không dừng lại, nơi đây cách cấm địa quá gần, y lo rằng đám mạch chủ cũng sẽ đuổi tới đây, tuy những kẻ đó đấu 1: 1 thì không phải đối thủ của y, nhưng liên thủ lại với Pháp thì y tuyệt đối không thể địch nổi.