Vạn Tộc Chi Kiếp (Bản Dịch Full)

Chương 3764 - Chương 3764: Dây Dưa Đi!

Vạn Tộc Chi Kiếp
Chương 3764: Dây Dưa Đi!
 

Giờ khắc này, Tô Vũ vô cùng bất đắc dĩ.

Chạy cái rắm!

Ngài chạy quá xa, lát nữa ta muốn trở về cũng không kịp, tiếc là hắn không thể báo trước việc này cho Văn Vương biết, hai bên tin tức không thông nên không thể nói gì.

Sở dĩ hắn không tìm Văn Vương là bởi vì tìm không dễ, hơn nữa kế hoạch này chưa chắc sẽ thành công, nếu tìm được thì cũng mất công vô ích.

Hơn nữa Văn Vương vẫn luôn hoạt động gần đây, tìm y thì có khả năng Pháp sẽ phát hiện.

Tô Vũ thầm nghĩ vậy, còn Pháp thì khẽ nhíu mày tra xét khắp nơi.

Võ Vương đâu?

Giờ phút này ông ta đang trầm tư nghỉ hoặc, Võ Vương đã đi đâu rồi?

Hắn không ở đây, hắn trốn ở đâu rồi ư?

Thực lực Võ Vương không yếu, hắn là cường giả 31 đạo, mấy năm nay ông ta đuổi giết Văn Vương nhiều lần nhưng lần nào cũng thất bại cũng có một phần nguyên nhân là vì Võ Vương.

Pháp tiếp tục lên tiếng: "Văn Vương, chạy lung tung như vậy cẩn thận đụng phải chủ nhân cấm địa địa giới khác, vậy thì không tốt đâu, không phải ngươi muốn tìm ta sao?

Không muốn cứu muội muội ngươi ư? Muội muội ngươi sắp chết rồi, ngươi không lo lắng chút nào sao?"

"Pháp, ngươi không đợi hội nghị diễn ra mà lại tìm ta trước, chẳng lẽ ngươi muốn giải quyết ta trước để có thời gian cắn nuốt muội muội ta à?"

Giọng nói Văn Vương vô cùng u lãnh: "Sao ngươi lại nghĩ mình có thể giải quyết cả ta và Thái Sơn chứ?"

Pháp tươi cười: "Ngươi cứ ra đây thì biết"

Hai bên người đuổi người chạy đã sắp ra khỏi phạm vi Vĩnh Sinh Sơn để tiến vào phạm vi Tử Linh Địa Ngục, lúc này Văn Vương mới dừng bước, tại đây, ở thời khắc mấu chốt, có lẽ y có thể mượn lực một chút.

Trong hư không, Văn Vương mặc áo bào trắng như tuyết, khí tức lạnh lẽo, không nho nhã như lần trước Tô Vũ nhìn thấy.

Pháp nhanh chóng đuổi tới.

Văn Vương thấy Tô Vũ và Hắc Nguyệt thì khẽ nhíu mày, Pháp không dẫn 6 vị mạch chủ mà là mang theo hai người xa lạ, một kẻ 28 đạo, một kẻ 25 đạo.

Hai người này có thể địch nổi mình sao?

Còn thân phận hai người này...

Y quan sát, trong lòng đã có phán đoán, chẳng lẽ một vị đến từ Nhân Môn, một vị đến từ Thiên Môn ư?

Kẻ mà y suy đoán có thể là Tô Vũ, thật sự là Tô Vũ sao?

Nếu đoán sai thì sẽ rất phiền toái.

Nếu coi đối phương là Tô Vũ mà sự thật lại không phải thì y sẽ chết.

Lúc này Pháp cũng nhíu mày.

Nơi đây cách Tử Linh Địa Ngục không xa, nếu Tử Linh Chi Chủ xuất hiện thì có thể đến đây rất nhanh.

Đương nhiên trong tình huống bình thường thì đối phương sẽ không tới.

Đây không phải lần đầu tiên Văn Vương đấu với Pháp, cũng từng chiến đấu ở gần đây, thậm chí tới sát Tử Linh Địa Ngục mà Tử Linh Chi Chủ cũng chưa từng ra tay.

Hôm nay sẽ không phải ngoại lệ chứ?

Hiện tại Tử Linh Địa Ngục có thêm Tô Vũ cũng là siêu hạng, chuyện này rất khó nói.

"Võ Vương đâu?"

Pháp mỉm cười nhìn Văn Vương: "Hắn không ở đây sao?"

Văn Vương bình thản đáp: "Khi cần thì tự nhiên sẽ đến!"

"Trốn tránh bế quan chuẩn bị đột phá ư? Lần trước ta thấy hắn đã có cảm giác hắn sắp đột phá, nhưng giờ phút này hắn dám đột phá sao?"

Pháp nở nụ cười: "Hay hắn đang trốn ở địa bàn người khác?"

Lễ nào là Tử Linh Địa Ngục?

Văn Vương không trả lời vấn đề này, y hơi nhíu mày: "Ngươi muốn giết ta? Không đơn giản đâu, hội nghị cấm địa sắp bắt đầu rồi, ngươi không sợ khi ngươi bị thương thì sẽ bị kẻ khác nhắm đến à?"

"Ta nên sợ hãi sao?"

Pháp mỉm cười: "7 ngày sau hội nghị sẽ bắt đầu, ngươi không muốn làm gì đó à? Nếu không thì chúng ta giằng co ở đây 7 ngày đi, trong 7 ngày này, ta sẽ đi theo ngươi đến bất cứ đâu. Ta dùng Văn Ngọc làm cái giá để mọi người trợ ta giúp một tay. 7 ngày sau, bổn tọa bán muội muội ngươi để làm thù lao giết ngươi, ngươi cảm thấy thế nào?"

Ánh mắt Văn Vương trở nên lạnh lẽo.

Thật ra nếu Pháp không tới tìm y thì y cũng muốn đi tìm Pháp.

Nhiều ngày qua y vẫn luôn chờ đợi thời cơ nhưng không tìm thấy thời cơ thích hợp.

Lúc này, Văn Vương có vô số suy nghĩ trong đầu, Pháp muốn giải quyết y sao?

Y có hy vọng giết ngược lại ông ta không?

Không được thì có thể triệu hoán thiên địa thử xem!

Lúc này, bên tai Tô Vũ vang lên giọng Pháp thanh âm: "Nhật Nguyệt, Hắc Nguyệt, các ngươi tự hành động, đến phía trước cản đường y"

Tô Vũ nhướng mày, hắn không hé răng.

Sau đó hắn và Hắc Nguyệt đều bay ra, một trái một phải bọc đánh Văn Vương.

Văn Vương vừa định rời đi, Pháp đã cười nói: "Văn Vương, hôm nay luận bàn một phen xem. Yên tâm, hôm nay chỉ có chúng ta, hai người bọn họ chỉ xem chiến thôi, không thể thay đổi cái gì. Chúng ta luận bàn một phen, ngươi thắng thì ta thả muội muội ngươi, ngươi thua thì ngươi đưa ta đôi giày dưới chân, thế nào? Ta sẽ không giết ngươi"

Văn Vương nhíu mày: "Ánh mắt ngươi không tôi!"

"Tạm được"

Pháp chắp hai tay sau lưng: "Còn nữa, không phải ngươi muốn biết là ai tính kế ngươi sao? Hôm nay nếu ngươi thắng thì ngươi có thể mang hai người này đi, với sự thông minh tài trí của ngươi thì chắc đã đoán được thân phận của bọn họ rồi. Một vị đến từ Thiên Môn, một vị đến từ Nhân Môn. Bọn họ biết điều ngươi muốn biết"

Hắc Nguyệt cười thâm thúy: "Pháp Chủ, chúng ta vô tội!"

Pháp đạm mạc nói: "Bổn tọa bại bởi y thì các ngươi có còn đường sống không? Không bằng tặng các ngươi đi, biết đâu lại được sống"

"Sư thúc nói không saif Tô Vũ nhìn về phía Văn Vương, trầm giọng nói: "Chắc Văn Vương không biết, nếu Văn Vương thắng trận chiến này, Văn Ngọc có thể được giải phóng, không chỉ như vậy, nàng còn có khả năng kế thừa thiên địa của Pháp sư thúc. Nếu Văn Vương là người sáng suốt thì nên nắm lấy cơ hội này. Nếu bỏ lỡ thì sẽ không có lần tiếp theo đâu"

Tô Vũ cười cười: "Nghe nói Văn Vương khai thiên địa ở vạn giới mà chưa từng triển lộ, cặp giày kia chẳng lẽ là trung tâm thiên địa ư? Vậy nên Văn Vương cũng có thể mượn lực đúng không? Vậy thì cần gì phải tránh chiến? Chẳng lẽ Văn Vương không muốn cứu muội muội sao? Ngài muốn cứu viện mà cứ gặp sư thúc là không ngừng chạy trốn ư?"

Văn Vương khẽ nhíu mày.

Ngữ khí này có chút quen thuộc.

Tô Vũ!

Y cảm thấy người này rất giống Tô Vũ, không phải giống ở bộ dạng khí tức mà là ngữ khí nói chuyện, kiểu bình thản như nắm giữ mọi thứ trong tay này rất giống y.

Tiếc là mấy ngàn năm không ngừng thất bại đã bào mòn góc cạnh của y, hiện nay Văn Vương đã thành thục hơn năm xưa rất nhiều, cũng điệu thấp hơn rất nhiều.

Bọn họ đang ép y chiến ư?

Hôm nay Pháp chủ động tìm y là để ép y chiến một trận với ông ta, ông ta tự tin như Vậy sao?

Chuyện này không liên quan đến việc Thái Sơn ở đây hay không, trước đó hẳn là Pháp còn không biết Thái Sơn đã rời đi.

Đang nghĩ ngợi, Hắc Nguyệt bỗng cười gần và nói: "Văn Vương hãy luận bàn cùng Pháp Chủ đi. Nếu ngươi thắng, ta sẽ cho ngươi biết ai mới là sứ giả Nhân Môn chân chính trong Thiên Môn. Đây là bí mật lớn, vị kia biết rất nhiều chuyện liên quan đến Nhân Môn mà hiện nay các ngươi không biết gì về Nhân Môn cả, vậy thì phải chiến đấu với Nhân Môn thế nào?"

Văn Vương cười: "Miếng mỏi này không tôi!"

Y thật sự sinh ra hứng thú với chuyện này.

Trong Thiên Môn, vị chủ nhân cấm địa nào là sứ giả Nhân Môn?

Kê đó nhất định là chủ nhân cấm địa, cũng chắc chắn là không yếu.

Nhưng đối phương sẽ không dễ dàng bại lộ, những năm gần đây, Nhân Môn bại lộ vài người nhưng cùng lắm chỉ cỡ như Hắc Nguyệt, chủ nhân cấm địa trực tiếp liên hệ Nhân Môn thì không một ai lộ diện.

Pháp liên hệ với Nhân Môn thông qua Hắc Nguyệt, có lẽ bên cạnh các vị chủ nhân cấm địa khác cũng có người như Hắc Nguyệt.

Nhân Môn đã thẩm thấu vào Thiên Môn, Địa Môn và cả vạn giới từ lâu.

Đây mới thật sự là thế lực có mặt ở khắp nơi, mà các thế lực lớn lại hoàn toàn không biết gì về Nhân Môn, chỉ biết cường giả trong đó có thể là tồn tại trước thời Thời Gian Chi Chủ khai thiên, bởi khi hắn khai thiên, hắn đã dùng Nhân Môn làm cơ sở.

Lúc này, Tô Vũ cũng nổi hứng, hắn cười nói: "Hắc Nguyệt, ngươi cho ta biết đi. Nếu lát nữa ngươi chết mất, Văn Vương chiến thắng thì ta sẽ chuyển lời thay ngươi"

Hắc Nguyệt mỉm cười không để ý tới.

Ta chết ư?

Dù ngươi chết thì ta vẫn sẽ không chết, người suy nghĩ nhiều rồi.

Đúng lúc này, ba đạo khí tức chợt lóe rồi biến mất, chúng bay vọt về phía Vĩnh Sinh Sơn, sắc mặt Văn Vương khẽ biến, Hắc Nguyệt tiếp tục cười nói: "Văn Vương, đây là cường giả Nhân Môn, đều trên 30 đạo, bọn họ sẽ đi giết Văn Ngọc. Nếu Văn Vương không thể đánh bại chúng ta thì e rằng Văn Ngọc sẽ chết"

Lúc này, khí tức Văn Vương trở nên lạnh lẽo.

"Pháp, xem ra hôm nay ngươi muốn phân thắng bại đúng không?"

Không ngờ lại có 3 vị cường giả đến Vĩnh Sinh Sơn, bọn họ đến đó làm gì, đương nhiên là để giết Văn Ngọc rồi.

Y nên trốn không? Nhưng y trốn cũng không thoát.

Y vốn muốn đi tìm Pháp, nếu những người này đã muốn ra tay với Văn Ngọc như vậy thì y cũng không còn lựa chọn nào khác.

Trên giày của Văn Vương tràn ra lực lượng thiên địa nhàn nhạt.

Giờ y chỉ đang mượn lực chứ không phải thiên địa thật sự buông xuống.

Nếu muốn phát huy ra toàn bộ thực lực thiên địa thì phải triệu hoán thiên địa như Tử Linh Chi Chủ mới được.

Văn Vương đột nhiên biến mất, một thân ảnh màu trắng chợt lóe rồi biến mất, Tô Vũ khẽ biến sắc, hắn nhanh chóng lùi lại, ngay sau đó, một cây bút đâm vào vị trí ban nãy của hắn, khí tức nổ tung.

Giờ khắc này, một đạo lực lượng bảy màu sặc số bùng nổ, Pháp đã ra tay.

"Sao lại bắt nạt kẻ yếu như thế, không bằng chúng ta chiến đi"

Một cây bút, một đại đạo bảy màu va chạm trong không trung, bộc phát ra quang huy lộng lẫy, động tĩnh không nhỏ.

Bình Luận (0)
Comment