Giờ khắc này, Tử Linh Địa Ngục hay cấm địa ngoài Cấm Đoạn Hạp Cốc thì đều cảm ứng được động tĩnh trận chiến đang xảy ra trong địa bàn Vĩnh Sinh Sơn.
Có vẻ Văn Vương và Pháp đang đánh nhau, đây không phải lần đầu tiên hai người bọn họ chiến đấu, khi Pháp không thể đưa ra điều kiện khiến mọi người vừa lòng thì mọi người đều không muốn nhúng tay, chuyện này khác lần trước, lần trước là cường giả tập kích chủ nhân cấm địa nên mọi người không thể không ra tay.
Nhưng Văn Vương đã chiến đấu với Pháp nhiều năm mà chưa từng thắng.
Pháp không lên tiếng, mọi người đương nhiên cũng không thèm để ý, bọn họ không biết đây chỉ là một lần xung đột giữa hai người hay còn tiến triển hơn nữa?
Giờ phút này, bên cạnh Cấm Đoạn Hạp Cốc, một mãnh hổ màu trắng đang ngồi xếp bằng trong hư không, nó tò mò nhìn bên kia.
Đánh nhau rồi à?
Hay đấy! Xem diễn thôi.
Mãnh hổ này khí tức cường đại, bốn phía còn có một vài tán tu, có người truyền âm giao lưu: "Đó là Quang Minh Thánh Hổ đến từ Vạn Thú Sơn, Vạn Thú Sơn chính là đệ nhất cấm địa"
"Đệ nhất ư? Vậy Thiên Khung Sơn thì sao?"
"Đừng nói nhảm, dù sao cũng rất lợi hại. Gần đây vị đại nhân này vẫn luôn hoạt động gần đây, nghe nói là đang tìm kiếm gì đó, chẳng lẽ Thú Chủ cũng sẽ tham dự hội nghị lần này?"
Thú Chủ chính là Không.
Các tán tu nghị luận, có người truyền âm: "Văn Vương và Pháp Chủ đấu nhiều năm, lần này sẽ tử chiến đến cùng hay là đến điểm là dừng?"
"Ai biết được, nhưng nghe nói hội nghị cấm địa sẽ thương lượng chuyện đối phó Văn Vương, ta cảm thấy trận chiến lần này sẽ quyết sinh tử"
"Chủ nhân cấm địa khác không nhúng tay ư?"
"Hừ, Pháp Chủ còn chưa mở miệng và cũng không bị áp chế, biết đâu lần này chỉ là đánh thử thì sao. Huống chi mọi người còn ước gì Văn Vương áp chế được Pháp Chủ đấy, ngươi không hiểu sao? Pháp Chủ chịu áp lực càng lớn thì khi hội nghị bắt đầu, mọi người có thể đưa ra càng nhiều yêu cầu"
"Ta hiểu rồi"
Dù sao vẫn có người thông minh đoán được tâm tư các vị chủ nhân cấm địa.
Sao phải nhúng tay làm gì?
Cho Pháp chút áp lực cũng tốt.
Mọi người đều biết Văn Ngọc, cũng đều muốn được chia một chén canh, mọi người không thể chấp nhận chuyện Pháp muốn độc chiếm nàng và sáng lập thiên địa, hiện tại Pháp chưa giải quyết được Văn Vương và Văn Ngọc mới là cơ hội tốt nhất.
Ở nơi cách chỗ này hơi xa có một vài chủ nhân cấm địa đang tra xét trận chiến, thậm chí còn hy vọng Pháp chịu thiệt, nếu không thì sao ông ta có thể nhượng bộ được?
Ông ta đang thử xem có thể giải quyết Văn Vương trước hội nghị hay không ư?
Nếu ông ta thành công giải quyết thì đến hội nghị, mọi người sao có thể mở miệng đòi chia cắt Văn Ngọc được nữa?
Một đám người quan chiến từ xa, Quang Minh Thánh Hổ cũng vậy.
Giờ khắc này, trong Tử Linh địa ngục, Tử Linh Chi Chủ hiện lên, bên cạnh là Võ Vương, hắn nhíu mày nhìn về nơi xa: "Hình như đánh nhau rồi"
Hắn không nhìn được cụ thể bởi vì quá xa, nhưng có thể mơ hỏ cảm nhận được có hai cỗ khí tức va chạm.
Tử Linh Chi Chủ gật đầu, sắc mặt lãnh khốc: "Đánh nhau rồi, 7 ngày nữa là hội nghị cấm địa. Vậy nên lần này khai chiến có khả năng dính dáng đến tiểu từ kia"
Nói đến đây, hắn ta khẽ nhíu mày nhìn về phía Võ Vương: "Không có ngươi trợ giúp, chưa chắc Văn Vương đã có thể thắng được"
Võ Vương hỏi: "Tiền bối có viện thủ không?"
"Ta không thích hợp ra tay, nếu không sẽ càng phiền toái. Nhưng ta đã phát hiện hành tung Quang Minh Thánh Hổ. Ngươi muốn thử không?"
Võ Vương vui về gật đầu.
"Vậy tranh thủ chém giết tên kia rồi niết bàn đi thôi"
Tử Linh Chi Chủ khẽ cười, hắn ta nhìn về phương xa: "Nhân lúc đám ngu ngốc kia đều đang xem diễn, ta sẽ đến đó, chỉ cần tới gần thì tên kia nhất định sẽ chết"
"Làm phiền tiền bối!"
Võ Vương vô cùng khách khí, giết một kẻ 30 đạo không phải là vấn đề lớn đối với Tử Linh Chi Chủ, nhưng sau lưng kẻ kia là Vạn Thú Vương - Không.
Giết Quang Minh Thánh Hổ đồng nghĩa với việc không cho tên kia mặt mũi.
"Không sao, vừa vặn gây ra động tĩnh để mọi người bỏ qua bên kia, có lẽ lần này Tô Vũ sẽ muốn ra tay"
Hắn ta mỉm cười: "Trước khi rời đi, hắn bảo ta ngăn cản chủ nhân cấm địa tới gần bên kia giúp hắn, nếu vậy giết Quang Minh Thánh Hổ là vừa vặn"
Một công đôi việc!
Ngay sau đó, hắn ta biến mất tại chỗ, Võ Vương bị hắn ta nắm trong lòng bàn tay, nạp vào khiếu huyệt, giấu kĩ tung tích.
Gần Cấm Đoạn Hạp Cốc.
Quang Minh Thánh Hổ vẫn còn đang quan chiến, thậm chí muốn tới gần xem, lá gan nó rất lớn bởi vì không ai dám trêu chọc nó, sau lưng nó là Không - một vị bá chủ vô cùng cường đại.
Đó là Hỗn Độn cổ tộc đầu tiên tiến vào vạn giới tục đạo.
Vậy nên dù có đối mặt với chủ nhân cấm địa thì nó cũng sẽ không sợ, hơn nữa thực lực nó đã đạt tới 30 đạo, thực lực như vậy đã có người sáng lập cấm địa.
Quang Minh Thánh Hổ cảm ứng không rõ ràng nên muốn tới gần hơn một chút, bỗng nhiên đôi mắt nó dao động, có người ư?
Kẻ nào dám tới chỗ ta?
Chủ nhân cấm địa sẽ không tùy tiện tới gần nó, không mời tự đến rất dễ gây ra hiểu lâm.
"Tên cuồng vọng, nơi đây là địa bàn của bổn tọa"
Nó phẫn nộ quát.
Có kề xuyên qua hư không đến đây, kẻ đó không nể mặt ta sao?
Quang Minh Thánh Hổ ta là kẻ dễ chọc à?
Đám tán tu bốn phía đều nhìn về phía nó, chuyện gì đây? Ai ăn gan hùm mật gấu mà trêu chọc vị này?
Có vài chủ nhân cấm địa còn không dám chọc đến nó, Thiên Khung Sơn Chủ rất mạnh nhưng hiếm khi ra ngoài, dù thế, ngày đó khi Kiếm Tôn xuất hiện, Lạc Hồn Cốc Chủ cũng chỉ đuổi ông ta đi chứ không dám tùy tiện ra tay với Kiếm Tôn.
Vị này còn mạnh hơn cả Kiếm Tô, nghe nói tồn tại sau lưng nó còn không kém cạnh gì Thiên Khung Sơn Chủ, thậm chí là mạnh hơn.
"Bổn cái đầu mẹ ngươi"
Đột nhiên một tiếng chửi bậy vang lên, ngay sau đó, một quyền hỗn loạn tử khí từ trên trời giáng xuống.
Oanh!
Tiếng vang lớn vang vọng thiên địa, hoàn toàn áp đảo động tĩnh chiến trường bên phía Tô Vũ.
Một thân ảnh hiện lên.
Đám tán tu lập tức biến sắc.
Đó là Tử Linh Chi Chủ!
Nơi xa, đám chủ nhân cấm địa cũng sửng sốt, cái quỷ gì vậy?
Điên rồi à?
Ngươi đánh Quang Minh Thánh Hổ làm gì?
Nó có thù với ngươi ư?
Hơn nữa tồn tại sau lưng nó là người ngươi không thể địch nổi, tuy Tử Linh Chi Chủ hợp nhất song thiên sẽ có thực lực rất mạnh nhưng chỉ có một thiên địa thì chưa chắc đã là đối thủ của Không.
Giờ khắc này, mọi người đều ngây người, không hẹn mà cùng lựa chọn khoanh tay đứng nhìn.
Bởi vì bọn họ cũng muốn chuyện đó xảy ra!
Tử Linh Chi Chủ đáng ghét này chủ động đắc tội Không, mọi người ngăn cản làm gì?
Cứ để mặc hắn đi.
"Lực lượng quang minh ư? Ở địa bàn của ta mà thi triển lực lượng quang minh sao?
Không cho ngươi cái lá gan chó đó à?"
Tử Linh Chi Chủ phẫn nộ quát, giờ thì mọi người đã hiểu nguyên do.
Tuy rằng quang minh và tử vong không đối lập tuyệt đối nhưng người tu luyện tử vong đại đạo không thích tu luyện quang minh đại đạo.
Chỉ vì thế thôi ư?
Trong lúc mọi người suy tư, mãnh hổ khổng lô bị trũng một quyền bay lên, nó đánh vỡ hư không, máu tươi bắn ra, rít gào thống khổ thê lương.
"Ngươi.."
"Ngươi cái tổ tông"
Tử Linh Chi Chủ chợt lóe rồi biến mất, hắn lại đánh ra một quyền.
Mãnh hổ bị đánh bay xa ngàn vạn dặm, nó thống khổ rít gào.
Tử Linh Chi Chủ vân đạm phong khinh lên tiếng: "Ta đã ngứa mắt ngươi từ lâu rồi, hình như năm xưa ở vạn giới ta đã tiêu điệt Quang Minh Hổ Giới gì đó. Đó là con cháu của ngươi sao? Đám ngu ngốc đó dám chọc đến ta"
Cự hổ sợ hãi: "Không, ta không chọc đến ngươi, ta là cường giả đưới trướng Thú Chủ"
Dù nó cuồng vọng thế nào thì cũng biết người trước mắt này cường đại vô biên, dù Thú Chủ có thể đánh bại hắn nhưng Thú Chủ cũng nói rằng một khi hắn hợp nhất song thiên thì hắn có thể là người mạnh nhất hiện nay.
"Hừ, ngươi bảo Không tới đây giáp mặt nói với ta đi"
Oanh.
Cự hổ liên tiếp trúng đòn, căn bản không có sức phản kháng.
32 đạo vốn là một cái khảm, hơn nữa Tử Linh Chi Chủ không phải 32 đạo mà là cường giả 35 đạo.
Từng quyền vung đến đánh cho máu thịt văng tung tóe, cự hổ không ngừng rít gào.
Giờ phút này, nơi xa, một tiếng rít gào phẫn nộ truyền đến: "Tử Hoàng, ngươi đang khiêu khích ta ư?"
"Khiêu khích cái đầu mẹ ngươi!"
Oanh!