Tử Linh Chi Chủ đánh một quyền bay đi ngàn vạn dặm, trực tiếp đánh ra một thông đạo tử vong hắc ám trên hư không, hắn lạnh lùng khiêu khích: "Bổn tọa sợ ngươi à?
Một đám phế vật già khú, các ngươi cùng tới đây thì làm được gì? Ta dục hỏa trùng sinh từ tử vong, vĩnh sinh bất diệt, ta chờ ngươi tới. Chỉ là một con thú hèn nhát bẩn thỉu mà dám phái rác rưỡi tới làm càn trong địa bàn của bổn tọa ư?"
Hắn đưa tay hóa thành khổng lỏ bắt lấy cự hổ đang chạy trốn, hắn tóm cổ nó, răng rắc một tiếng, cổ bị bóp gãy, Quang Minh Thánh Hổ rít gào thê lương.
Nơi xa, không gian dao động, giọng Không lạnh nhạt vang lên: "Quả nhiên ngươi chán sống rồi"
"Ha hả, bổn tọa mà chết, song thiên hợp nhất, bổn tọa sẽ đánh nát óc ngươi"
Rầm râm.
Tử Linh Chi Chủ tiếp tục bắt lấy Quang Minh Thánh Hổ rồi đánh ra một quyền, óc nó thật sự bị đánh văng ra.
"Chủ thượng... Cứu mạng..."
Quang Minh Thánh Hổ không còn sự bá đạo kiêu ngạo lúc trước, nó thê thảm gào rống, ta sắp chết thật rồi.
Màu lông trắng của nó đã biến thành màu đen do bị tử khí ăn mòn.
Giờ phút này, trong ánh mắt kinh hãi của vô số người, Tử Linh Chi Chủ cười lạnh lôi kéo trong hư không, dường như hắn đã bắt được một đại đạo, sau đó hắn trực tiếp bóp BẤY.
Lực lượng quang minh tràn ra.
Tử Linh Chi Chủ cười lớn tiếp tục ra quyền.
Âm ẩm âm.
Tiếng vang lớn không ngừng vang lên, mọi người trợn mắt há hốc mồm.
Hắn không giữ lại đại đạo mà là hoàn toàn đánh gãy nó, lực lượng quang minh tản đi.
Cùng lúc đó, cự hổ bị một quyền của hắn đánh nát hoàn toàn, hóa thành tro bụi.
Một vị cường giả 30 đạo đỡ không đến 20 quyền của hắn thì bị đánh chết, ngay cả đại đạo cũng hoàn toàn vỡ nát.
Một cỗ sinh mệnh lực nông đậm kèm theo lực lượng quang minh dật tán.
Tử Linh Chi Chủ chán ghét lạnh lùng nói: "Lực lượng quang minh thật ghê tởm, chỉ xếp sau sinh mệnh lực của Tiên mà thôi. Tử vong lực lượng tốt hơn"
Dứt lời, vô số lực lượng tử vong hiện lên bao vây lực lượng quang minh và nhanh chóng ăn mòn, cùng lúc đó, hắn ta ném ra một thân ảnh, Tử Linh Chi Chủ nhìn thoáng qua Võ Vương, hắn ta đánh một quyền, thân thể Võ Vương cứ thế hỏng mất.
Tử Linh Chi Chủ thì thâm rất nhỏ: "Ngươi niết bàn tại đây, ta không biết có thành công hay không nhưng ta chỉ có thể làm được đến bước này. Ta sẽ đi nghênh chiến Không, nếu ngươi sống lại thì tự đi tham chiến. Nếu ngươi hoàn toàn niết bàn thì... Xin lỗi, ta bất lực!"
Thân thể Võ Vương đã hỏng nhưng ánh mắt vẫn thanh minh, hắn chắp tay, bàn tay không nguyên vẹn nhưng hắn không thèm để ý: "Đa tạ tiền bối!"
"Đừng khách khí!"
Tử Linh Chi Chủ không nói gì nữa, Võ Vương hoàn toàn biến mất, hắn ta cảm khái thổn thức một chút, ngay sau đó, hắn ta bay ra từ trong bóng đêm: "Không, ta đã muốn lĩnh giáo ngươi từ lâu rồi, lão gia hỏa, xem ta đánh chết ngươi đây"
Oanh!
Tử Linh thiên địa càn quét đến, hắn ta bay thẳng đến bên kia.
Trên đường có cấm địa nhưng hắn ta làm ngơ, còn cấm địa kia thì nhah chóng biến mất.
Bọn họ không dám ngăn cần, bởi vì Tử Linh Chỉ Chủ điên rồi, hắn bỗng nhiên đánh chết Quang Minh Thánh Hổ, chủ động khai chiến với Không.
Có phải gần đây kê điên này sinh động quá mức rồi hay không?
Oanh!
Sâu trong hắc ám, hai thân ảnh khổng lô hiện lên, một vị là cổ thú, một vị là Tử Linh Chi Chủ.
Một người một thú nhanh chóng lao vào giao chiến không chút do dự, gây ra động tĩnh rất lớn.
Lúc này mọi người không còn quan tâm đến chiến trường của Tô Vũ nữa, hiện giờ đang có trận chiến của những người mạnh nhất ở thế giới trong cửa.
Trận chiến ấy sao có thể so với chiến trường bên này?
Dù là Thiên Khung Sơn mặc kệ mọi chuyện thì lúc này cũng có một cỗ ý chí lực lan tràn đến bên kia.
Trên Thiên Khung Sơn, Khung lộ vẻ kinh ngạc, hai người này đánh nhau rồi ư?
Vì sao?
Sao gần đây kẻ nào cũng nóng tính như thế?
Ngay sau đó, thanh âm Nhân Hoàng truyền đến: "Làm sao vậy? Động tĩnh khá lớn đấy"
"biên hết rồi, Tử Linh Địa Ngục đánh nhau với Không - đệ nhất cổ thú vạn giới, Pháp đánh nhau với huynh đệ ngươi, mới an ổn được mấy ngày chứ. Đám người kia đều điên cuồng như vậy à?"
Nhân Hoàng ngẩn ra, lại đánh nhau rồi ư?
Nhanh như vậy sao?
Chuyện này rất phù hợp với phong cách của Tô Vũ.
Là Tô Vũ châm ngòi à?
Đây là suy nghĩ đầu tiên của y, đành chịu thôi, tính cách Tô Vũ vốn là như vậy, có hắn ở đây, dù chủ nhân cấm địa vạn năm không đánh nhau thì bây giờ ba ngày đánh một trận cũng không kỳ quái.
Pháp và Văn lão nhị cũng đánh nhau rồi ư?
Nhân Hoàng suy nghĩ rồi hỏi: "Giúp ta đánh chết Pháp được không? Ta đưa ngươi Vạn Đạo Thạch, ta cướp được rồi"
"Hừ. Ta sẽ không làm thế, ngươi nghĩ gì vậy?"
Thiên Khung Sơn Chủ lười để ý, ông tiếp tục quan chiến: "Giờ mới vui, hai kẻ này đánh nhau rồi, không biết Thạch có xuất hiện hay không? Nếu hắn cũng xuất hiện thì còn vui hơn nữa.."
Nhân Hoàng thầm mắng một tiếng, thôi, ngươi không nhúng tay cũng tốt.
Ngươi suốt ngày xem diễn cái gì? Sớm muộn gì cũng sẽ bị người ta đánh tới cửa.
Ta nguyền rủa ngươi!
Nhân Hoàng nhanh chóng tính toán, y ngẫm nghĩ rồi vội vàng đi xem thiên địa của Tô Vũ xem có chấn động hay không, nếu chấn động thì có lẽ gia hỏa này cũng đang tham chiến.
Không biết lần này có thể có thêm người chết hay không?
Tô Vũ muốn tham chiến thì chắc sẽ tham gia chiến trường của Pháp, dù sao hội nghị cũng sắp diễn ra, với tính cách của Tô Vũ thì 100% sẽ đi cứu Văn Ngọc trước.
Giờ khắc này, đám người Tô Vũ cũng cảm ứng được dao động cực lớn, cũng nghe được lời Từ Linh Chi Chủ nói.
Pháp bật cười.
Tử Linh Chi Chủ đi rồi, bây giờ ông ta không còn trở ngại gì ở đây nữa. Còn Tô Vũ thì tên kia mới thăng cấp chưa lâu, ông ta không quá lo lắng.
Tử Linh Chi Chủ nổi điên đi liều mạng với Không thì ông ta cũng chẳng quản được.
Pháp nhanh chóng đấu với Văn Vương.
Hai người giao chiến trong hư không, giờ khắc này, Tô Vũ nhắm mắt lại, trong lòng vừa chấn động vừa hoảng sợ.
Má nó. Võ Vương đâu?
Chết rồi à?
Võ Vương làm sao rồi?
Hắn nhớ lại lúc Tử Linh Chi Chủ đánh chết Quang Minh Thánh Hổ, sau đó Võ Vương bỗng nhiên biến mất, hình như đã ngã xuống...
Má nó, ông ta làm gì vậy?
Tử Linh Chi Chủ giết ông ta hay ông ta muốn thử niết bàn như ta?
Tô Vũ tức phát điên.
Thực lực hắn không chịu ảnh hưởng lớn, sau khi tiến vào 32 đạo, tuy rằng Võ Vương chiếm cứ địa vị không thấp trong thiên địa của hắn nhưng Võ Vương niết bàn lại không mang đi quá nhiều lực lượng quy tắc, ảnh hưởng trong tầm chấp nhận được.
Nhưng ngài ấy điên rồi à, sẽ chết người đấy! Ngài có phải khai thiên giả đâu!
Dựa vào chút sinh tử chỉ lực kia và trình độ gà mờ của Tử Linh Chi Chủ mà ngài đám niết bàn ư?
Vậy thì sẽ chết thật đấy!
Tô Vũ tức ói máu, nếu hắn cứu được Văn Ngọc mà Võ Vương lại chết thì hắn phải giải thích thế nào?
Lần trước, nếu ta chết thì mọi người cùng chết, ta không quan tâm, dù sao khi ấy ta cũng sẽ chết.
Nhưng hiện tại ta vẫn còn sống mà, ngài mà chết thì ta phải giải thích thế nào đây?
Tô Vũ khóc không ra nước mắt.
Không biết Hắc Nguyệt đã yên lặng tới gần từ khi nào, hình như y cảm nhận được gì đó, âm trầm lên tiếng: "Nhật Nguyệt đạo hữu, ngươi tu luyện xảy ra biến cố ư?"
Tô Vũ lạnh lùng nhìn y: "Làm sao? Ngươi muốn chiếm tiện nghi à? Xem diễn đi, đừng quản rộng quá không thì chết cũng không có chỗ chôn đâu"
Hắc Nguyệt chắc chắn Nhật Nguyệt đã xảy ra chút vấn đề.
Ban nãy y rõ ràng cảm nhận được trên người Nhật Nguyệt có cỗ khí tức đao động không tầm thường, nhưng nó chỉ chợt lóe rồi biến mất, chuyện gì đây?
Nhưng bây giờ không phải lúc để y nghĩ nhiều.
Bên kia, Văn Vương đang chiến đấu, bỗng nhiên Thiên Môn hiện ra, một cỗ lực lượng thiên địa tràn đến.
Đó là lực lượng thiên địa của Văn Vương.
Khi Thiên Môn vừa hiện ra, nơi xa, Thiên Môn chân chính đã cảm nhận được, khí tức của Pháp, khí tức của Văn Vương...
Ngay sau đó, một cỗ lực lượng môn, lực lượng phong ấn từ nơi xa xuyên qua hư không lan đến.
Văn Vương mới vừa mượn lực thiên địa thì sắc mặt bỗng nhiên biến đổi.
Ngay sau đó, y nghiến răng nghiến lợi quát: "Đáng chết!"
Đó là Môn!
Hư ảnh Thiên Môn bị Thiên Môn chân chính gia tăng một tầng lực lượng phong ấn rất cường đại, trong nháy mắt đã hoàn toàn phong tỏa toàn bộ hư không.
Trong nháy mắt, bốn người như tiến vào một hư không khác.
Pháp tươi cười.
Giờ đến lúc ngụy tạo trạng thái niết bàn.
"Đa tạ Thủy Tổ tương trợ"
Pháp nói lời cảm tạ, giờ thì người trong núi có thể bắt đầu hành động rồi.
Sắc mặt Văn Vương có chút khó coi, y nhìn Pháp, lạnh lùng nói: "Phong ấn, cắt đứt liên hệ thiên địa? Ngươi đang ép Văn Ngọc ra tay ư?"
Y lập tức nhìn thấu chân tướng.
"không tồi, tiếc là ngươi tỉnh ngộ thì đã muộn"
Khí tức Pháp bùng nổ tới cực hạn, ông ta tươi cười xán lạn: "Dù tiêu hao toàn bộ 70% lực lượng thiên địa mà giết được ngươi thì cũng đáng"
Lúc này, Tô Vũ vẫn chưa ra tay, hắn chỉ đứng nhìn.
Hắn muốn tìm kiếm thời cơ tốt nhất, có thể một kích chết luôn là tốt nhất.
Nhưng Thời Gian Sư có thể chịu đựng bao lâu?
Ánh mắt Tô Vũ lộ vê ưu sầu, hắn chỉ sợ Thời Gian Sư không chịu đựng nổi.
Tiếc là không có ai có thể đi cứu viện, nếu không hắn có thể chờ đợi thời cơ tốt nhất mới giết chết Pháp, khống chế động tĩnh đến nhỏ nhất.
Ngay sau đó, ánh mắt Tô Vũ đột nhiên sáng ngời.
Lực lượng trong một khiếu huyệt của hắn dường như đang sống lại.
Thời gian niết bàn rất ngắn ngủi!
Nếu thời gian dài không tỉnh thì rất khó có thể thanh tỉnh, lần trước Tô Vũ mất rất lâu mới tỉnh lại là vì bản thân hắn muốn ngủ say.
Nhưng giờ phút này, Tô Vũ đã mơ hỏ cảm nhận được, Võ Vương đang sống lại.