Trong bóng đêm, Võ Vương không ngừng phiêu đãng, trong lòng giữ mãi một chấp niệm.
"Ta phải tỉnh lại... Ta không thể ngủ... Ta phải tỉnh... Ta là Chiến Tranh Chi Vương, ta còn muốn tiếp tục chiến đấu.."
Chấp niệm chiến đấu không ngừng chấn động.
Không biết qua bao lâu, đột nhiên hư ảnh Võ Vương mở mắt, hắn quát lên một tiếng, đánh ra một quyền.
Không gian niết bàn rách nát.
Ngay sau đó, Võ Vương hiện lên trong bóng tối, bốn phía không người, bãn nãy Quang Minh Thánh Hổ bị đánh chết tại đây, đám tán tu xung quanh đã chạy trốn hết.
"Sống lại rôi.."
Võ Vương nhìn nắm tay chính mình, hắn vô cùng kinh ngạc, chuyện này đơn giản thật đấy!
Chỉ cần một quyền là có thể đánh vỡ niết bàn u?
Đại đạo dung nhập vào trong cơ thể, vẫn là đại đạo trong của thiên địa Tô Vũ nhưng lúc này đã mơ hồ thoát ra ngoài.
Ngay sau đó, Võ Vương bất chấp tất cả, hắn điên cuồng phá không lao ra, ta muốn đi chiến đấu.
Võ Vương sống lại?
Giờ khắc này, Tô Vũ cũng rất kinh ngạc bởi vì thời gian quá nhanh!
Mấu chốt ở chỗ, không có người lôi kéo, không có ai kêu gọi mà Võ Vương đã tự mình sống lại, đây mới là điều khiến Tô Vũ kinh ngạc.
Điều này chứng tỏ cái gì?
Chứng tỏ ý chí, chấp niệm, tín niệm của Võ Vương đều vô cùng mãnh liệt, không có quá nhiều tâm tư, chỉ có chấp nhất.
Duy võ thuần nhất sao?
Giờ khắc này, Tô Vũ bỗng nghĩ tới câu nói ấy.
Võ Vương có thể nhanh chóng sống lại như vậy có lẽ là vì hắn ít suy nghĩ, chỉ có một tín niệm, vậy nên mới có thể đánh võ hắc ám, sống lại trong bóng đêm. Đương nhiên cũng nhờ đại đạo của hắn ở trong thiên địa.
Tô Vũ chấp chưởng đại đạo, Võ Vương có điều kiện tiên quyết để niết bàn.
"Muốn thoát khỏi gông cùm đại đạo ư?"
Tô Vũ cảm nhận được võ đạo đang sống lại và trở nên cường đại.
Võ Vương đang chạy đến đây.
Giờ phút này Võ Vương có thực lực thế nào?
Tô Vũ không biết, trước khi niết bàn, Võ Vương là 28 đạo, giờ phút này, Võ Vương đã mơ hồ thoát khỏi thiên địa, Tô Vũ cũng không biết thực lực cụ thể của hắn ra sao.
Giờ khắc này, Tô Vũ áp xuống ý niệm lập tức bùng nổ.
Văn Ngọc, ngài cố chịu đựng thêm một hỏi đi.
Nếu Võ Vương đi cứu viện thì hy vọng sẽ lớn hơn một chút, đến lúc đó, Tô Vũ có thể dùng cái giá nhỏ nhất để đánh chết Pháp và khống chế Vĩnh Sinh Sơn.
Khống chế Vĩnh Sinh Sơn là một việc vô cùng quan trọng, có quan hệ rất lớn với hội nghị cấm địa sắp diễn ra, thậm chí ảnh hưởng đến toàn bộ thế cục trong Thiên Môn.
Giờ Võ Vương đã sống lại, Tô Vũ muốn liều một phen.
Lúc này, Pháp và Văn Vương đang chiến đấu hừng hực khí thế.
Hai người đều rất cường đại, Pháp mạnh hơn Văn Vương một bậc nhưng Văn Vương cũng không phải kẻ yếu, tuy rằng Thiên Môn bị phong bế khiến lực lượng thiên địa truyền đến đây ít hơn nhưng dù sao Văn Vương cũng là cường giả 31 đạo rưỡi, y còn có rất nhiều thủ đoạn.
Văn Vương chiến đấu với Pháp, đây mới chính thức là vạn pháp chỉ chiến.
Pháp nắm giữ rất nhiều đại đạo, Văn Vương cũng vậy.
Một người là khai thiên giả, một người sáng lập nửa thiên địa.
Cả hai đều nắm giữ nhiều đại đạo, am hiểu các loại thuật pháp, giờ phút này, hai bên chiến đấu giống như đang trình diễn nghệ thuật.
Trong hư không, ngọn lửa bùng lên rồi hóa thành băng tuyết.
Lĩnh vực va chạm.
Pháp có vạn pháp lĩnh vực, Văn Vương cũng có lực lượng lĩnh vực độc đáo của riêng mình là lực lượng thiên địa.
Bút của Văn Vương phác hoạ ra từng miếng ý chí thần văn trên hư không, chúng hóa thành từng đạo công kích, vô số đại đạo hóa thành người khổng lô tấn công về phía Pháp, Pháp cũng dùng vô số thủ đoạn, thậm chí có thể cảm nhận được một vài đại đạo đã bị dung hợp.
Tinh thần lĩnh vực va chạm, thân thể chém giết, thuật pháp so đấu.
Tô Vũ đứng nhìn cũng có rất nhiều thu hoạch.
Hắn nắm giữ nhiều thuật pháp nhưng không thuần thục và thuần túy như những người này.
Nhưng lúc này Văn Vương có chút sốt ruột, thực lực y yếu hơn đối phương một chút, mỗi lần so đấu thuật pháp gần như đều khiến Văn Vương lùi lại vài bước, khóe miệng Văn Vương đã có tơ máu nhàn nhạt rỉ ra.
Y không thể địch lại Pháp, nếu không thì y đã giết ông ta từ lâu rồi, không cần phải chờ tới bây giờ.
Mấy năm trước y liên thủ cùng Võ Vương mà cũng chỉ đánh ngang tay với đối phương.
Nhưng giờ phút này Văn Vương không có lựa chọn nào khác.
Khuôn mặt y tràn đầy túc mục, y bỗng nhiên lùi lại một đoạn, đôi giày dưới chân bỗng nhiên biến mất, ngay sau đó chúng hóa thành một thanh trường thương, Văn Vương nhìn Pháp, trong mắt lộ vẻ quyết tuyệt.
"Ngươi còn chưa đủ tư cách giết ta đâu!"
Văn Vương cầm trường thương trong tay, y không hề dùng thuật pháp đạo nữa bởi vì thuật pháp của y không thể địch nổi đối phương.
"Đồ long"
Một thương chấn động thiên địa.
Đến giờ khắc này, Tô Vũ mới phát hiện hóa ra chiến pháp đạo của Văn Vương cũng vô cùng cường đại, một thương đâm ra, hỏa long của Pháp phát ra một tiếng hét thảm giống như một con rồng bị diệt thật sự, nó bị thương ghim lại.
Pháp hơi biến sắc.
Hắc Nguyệt cũng hít sâu một hơi, y nhìn thoáng qua Tô Vũ, buồn bã nói: "Văn Vương quả là văn võ song toàn, chiến pháp đạo cường đại như vậy mà lại che giấu"
Văn Vương cầm trường thương không khác gì khi cảm bút, nhưng hiện giờ trên người y tăng thêm khí tức túc sát.
"Phân"
Trưởng thương bỗng nhiên hóa thành 99 thanh thương hình thành một thương pháp trận, Tô Vũ mơ hồ nhìn thấy bóng dáng bút đạo, đây là 99 thần văn tách ra ư?
Pháp lạnh lùng quát một tiếng, đại đạo cũng đã xuất hiện.
Hai bên đánh tới trời sụp đất nứt trên hư không.
Giờ phút này, Tô Vũ cảm nhận được Võ Vương đang nhanh chóng tới gần, một khiếu huyệt lập tức chấn động.
"Đến Vĩnh Sinh Sơn cứu người!"
Khiếu huyệt kia của Tô Vũ không ngừng dao động, đó là khiếu huyệt liên kết võ đạo, không biết hiện giờ Võ Vương đã siêu thoát ra ngoài có tiếp thu được lời nhắn của hắn hay không.
Tô Vũ không ngừng dao động khiếu huyệt.
Hắc Nguyệt lại nghi hoặc nhìn về phía Tô Vũ, Pháp và Văn Vương đang chiến đấu không có thời gian quản Tô Vũ, nhưng Hắc Nguyệt thì có. Y nhìn Tô Vũ hỏi lâu, ánh mắt biến ảo.
Rốt cuộc người này đang làm gì?
Hình như hắn đang liên lạc với ai đó.
Nhưng nơi đây bị Thiên Môn phong ấn, có thể xem như một không gian khác, trừ khi đánh võ phong ấn này, nếu không sao có thể truyền tin ra ngoài được?
Hắn đang câu thông với người ta hay là làm gì đó khác?
Giờ khắc này, Hắc Nguyệt cảm thấy mình không thể nhìn thấu người này, y cảnh giác trầm giọng nói: "Nhật Nguyệt, ngươi đang làm gì?"
"Tu luyện"
Tô Vũ không nhìn y mà là nhìn hai người Văn Vương, trong lời nói lộ vẻ sùng bái: "Ngươi không cảm thụ sao? Hai vị cường giả am hiểu vạn pháp đạo đang chém giết ngay trước mắt chúng ta, cơ duyên hiếm gặp cỡ này... Ngươi đừng quấy rây ta, ta đang ngộ đạo"
Ngộ đạo ư?
Y nhíu mày.
Y đến gần Tô Vũ, y thật sự cảm thấy Nhật Nguyệt này thần thần bí bí, thậm chí còn thần bí hơn y, rốt cuộc người này là thế nào?