Pháp không kịp nghĩ nhiều, bởi vì Tô Vũ hợp nhất song thiên khiến khí tức vô cùng cường hãn, thân thể càng thêm cường đại, một đao trực tiếp chém tan tinh thần lực.
Văn Vương giống như một tên côn đồ, song quyền điên cuồng đánh ra.
Âm âm ầm.
Nắm tay y không còn lành lặn, nắm tay Pháp cũng bị đánh tả tơi.
Văn Vương mặc kệ, nắm tay vỡ rồi thì dùng đầu đâm hướng Pháp, y vô cùng cương mãnh.
Sẽ chẳng ai tin tưởng vị nam tử cương mãnh tới cực hạn này là Văn Vương văn nhã, từng đạo thuật pháp đều vô cùng xinh đẹp trước kia.
Không chỉ như vậy, khi đầu Văn Vương sắp đâm trúng Pháp thì y bỗng nhiên ngẩng đầu há to miệng nuốt trọn đầu Pháp.
Crắc.
Hàm răng cắn lên đầu đối phương, răng võ nát nhưng cũng khiến Pháp đau đớn hô lên, xương sọ bị cắn vỡ.
Giờ khắc này Văn Vương quá hung tàn, y tựa như mãnh thú hoang cổ.
Hai tay y đã cụt còn bị thương nhiều chỗ quấn vòng quanh cổ Pháp, hai chân quấn lên người Pháp, tư thế rất cổ quái, y há miệng cắn đầu đối phương, hai tay đứt gãy vòng quanh cổ ông ta, hai chân quấn quanh eo ông ta.
Pháp gầm gừ rất nhỏ, tiếng gầm gừ đều truyền vào trong miệng Văn Vương.
Trong miệng Văn Vương bùng nổ lực cắn nuốt vô cùng cường đại.
Y trừng mắt nhìn về phía Tô Vũ, đường như đang nói "nhanh lên.
Tô Vũ trợn mắt há hốc mồm.
Đây là Văn Vương ư?
Không, đây là quái vật!
Hắn không chân chờ chút nào, lực lượng 34 đạo bùng nổ, hắn cầm đao đâm về phía Pháp mà mặc kệ Văn Vương.
Phụt một tiếng, đao trực tiếp xuyên thủng Pháp và Văn Vương, ghim hai người trong hư không.
Lực lượng đại đạo đồng thời bùng nổ trong cơ thể hai người.
Oanh.
Pháp giãy giụa kịch liệt nhưng không thể lập tức thoát khỏi Văn Vương.
Văn Vương nổi điên không thèm để ý hình tượng, điều này chứng tỏ y đã bất chấp tất cả, chỉ muốn giết chết kẻ này.
Hai người đồng thời trọng thương.
Tô Vũ bỏ đao, tay như lợi trảo đâm vào cơ thể Pháp từ sau lưng, xé nát thân thể Pháp, ngũ tạng lục phủ đều bị Tô Vũ tóm ra thiêu đốt.
Đồng thời lực lượng đại đạo của Tô Vũ bùng nổ ma diệt lực lượng thiên địa.
Pháp rít gào, run rẩy kịch liệt.
Ông ta không thể chết như vậy, cách chết này quá khuất nhục.
Đến lúc này Văn Vương vẫn còn đang cắn đầu ông ta, dù hàm răng Văn Vương đã nát hết nhưng vẫn không buông.
"Đáng chết!"
Pháp nổi giận gầm lên, ngay sau đó, một cỗ lực lượng vô cùng cường đại bùng nổ trong cơ thể.
Các ngươi muốn giết ta phải không? Vậy cùng chết đi!
Ông ta giữ lại bảy thành lực lượng thiên địa, dù bị ma diệt một chút thì vẫn vô cùng cường đại, trong nháy mắt, cỗ lực lượng này bạo phát.
Oanh.
Tiếng vang lớn ngập trời, Tô Vũ thấy miệng Văn Vương bị nổ tung, Văn Vương đau đớn hô lên một tiếng, y bất chấp tất cả, thân thể lập tức tự hủy bộc phát ra uy lực cường đại, cuối cùng y hô lên một câu: "Bảo vệ Thiên Môn của ta!"
Một cánh cửa nho nhỏ hiện ra.
Đó là Thiên Môn của Văn Vương.
Không được để thứ này bị hủy, Thiên Môn ẩn chứa biển ý chí và lực lượng 720 khiếu huyệt.
Tô Vũ nhanh chóng nắm Thiên Môn vào trong tay, Văn Vương mỉm cười, ngay sau đó y rống to một tiếng, áo bào trắng hóa thành lỏng giam bao bọc lấy y và Pháp.
Oanh.
Một tiếng vang lớn truyền ra, áo bảo trắng lập tức vỡ nát.
Hai người đồng thời biến mất, Tô Vũ khẽ quát một tiếng, lực lượng giam cầm bùng nổ không cho dao động truyền đi, một tầng giam cầm nổ tung trong chớp mắt.
Tô Vũ tiếp tục bày trận, từng tầng chồng lên nhau, từng tầng liên tiếp vỡ nát.
Vô số phương pháp giam cầm bùng nổ, trong tiểu thiên địa không ngừng vang lên tiếng nổ tung.
Tô Vũ mặc kệ, dù bản thân bị uy lực vụ nổ khiến cho bản thân không ngừng hộc máu nhưng hắn vẫn mạnh mẽ áp chế tất cả dao động.
Không thể để nó truyền ra ngoài, nếu không, động tĩnh quá lớn sẽ khiến mọi người biết ở đây đã xảy ra chuyện.
Sau một thời gian, thiên địa an tĩnh.
Tô Vũ hiện ra, hắn không ngừng ho ra máu.
Không hiếu chiến cái píp!
Bình thường những người này cực kỳ sợ chết, đến lúc sắp chết lại dũng mãnh cực kỳ.
Pháp trực tiếp tự bạo bảy thành lực lượng thiên địa của ông ta.
Văn Vương là tồn tại vô cùng cường đại mà cũng bị nổ tan xác.
Trong tay Tô Vũ là một Thiên Môn nho nhỏ, giờ phút này Thiên Môn đã có chút nứt vỡ, đây là căn nguyên Văn Vương lưu lại, có về thương thế cũng không nhẹ.
Một cái đầu thò ra từ trong Thiên Môn, đó là đầu Văn Vương, không phải thân thể.
Văn Vương nhìn vị trí bị nổ thành hố đen, trong lòng vừa sảng khoái vừa có chút bất đắc dĩ.
Má nó.
Ta mất áo bào rồi, giày trắng cũng không còn, thân thể không có, ta bị nổ mất hết rồi.
Tô Vũ thở dốc kịch liệt, ngay sau đó hắn gầm nhẹ một tiếng, bộc phát ra một cỗ khí tức cường đại, dường như thời gian đang chảy ngược, ngay sau đó, ở thời khắc áo bảo trắng của Văn Vương biến mất có hình ảnh hiện lên.
Tô Vũ lập tức thu hồi tất cả, sau đó thở dài một hơi.
Không tệ, chỉ lãng phí vài giây mà thôi.
Hư ảnh Văn Vương lộ về chấn động.
Má nó! Ngươi làm gì đấy?
Hư ảnh Văn Vương muốn hộc máu, ngươi đang làm gì?
Đã lúc nào rồi mà ngươi còn không đi cứu người? Sao lại hồi tưởng thời gian vào lúc này?
Tô Vũ mỉm cười, tới lúc này rồi còn gấp cái gì?
Hắn bày ra thêm một tầng phong tỏa thật mạnh, tiếp tục tự làm việc của mình, Văn Vương nhìn rồi dần dần biến sắc, y không lên tiếng nữa.
Một phút, hai phút...
Tại thời điểm này mà Tô Vũ không vội rời đi, cũng chưa nói đến việc đi cứu viện Văn Ngọc, hắn bố trí trận pháp bao phủ tứ phương, sắc mặt Văn Vương càng ngày càng ngưng trọng.
Đúng lúc ấy, một cỗ lực lượng bùng lên trong hư không, dường như nó sinh ra từ hư VÔ.
Tô Vũ bắt lấy nó.
Trong nháy mắt, hắn trảo phá hư không, một đạo hư ảnh hiện ra, đó là hư ảnh của Pháp. Tức khắc, hư ảnh của Pháp rung động, hồi hộp hỏi: "Ngươi đang chờ ta ư?"
Tô Vũ không hé răng, bàn tay khổng lỏ của hắn nắm võ toàn bộ hư không, một đạo lực lượng căn nguyên bị hắn bắt ra từ trong thời gian trường hà hắc ám, bộ dáng Pháp hiện ra, ông ta hoảng loạn và khiếp sợ.
"Ngươi rốt cuộc là ai?"
Văn Vương cũng hơi biến sắc: "Căn nguyên của hắn không hoàn toàn ở trong thiên địa ư?"
Gần như toàn bộ căn nguyên của khai thiên giả đều tiến vào thiên địa, đặc biệt là khai thiên ở thế giới trong cửa thì chắc chắn phải thu thập toàn bộ căn nguyên, vì sao Pháp vẫn còn một chút căn nguyên tàn lưu?
Tô Vũ nhe răng nhìn Pháp, sắc mặt đối phương trắng bệch.
Không có khả năng. Sao hắn phát hiện ra được?
Tô Vũ phong tỏa hư ảnh và căn nguyên của Pháp, hắn bình thần nói: "Nhìn cái gì mà nhìn? Ngươi vô tình vô nghĩa, vô pháp vô thiên, không tin bất cứ kẻ nào, tất cả chỉ vì ích lợi, làm gì có thân tình? Đứa con là điểm mấu chốt ngươi lưu lại để chính mình sống lại đúng không? Ta thấy kịch bản này nhiều rồi. Mấy năm nay vạn giới lưu hành một kịch bản, đó là người đã chết nhưng tìm người để sống lại. Đồng nguyên đồng huyết thống là tốt nhất, đây là phương pháp Nhân Môn truyền bá ra ngoài đúng không?"
Tô Vũ biết việc này, do chính Chu Tắc nói ra.
Y từng nói rằng tác dụng của xuất thân của y chính là để Nhân Tổ giáng lâm.
Mà Ma Đa Na của Ma tộc và những kẻ khác tương tự cũng có tác dụng cung cấp thân thể cho cường giả buông xuống.
Tô Vũ từng gặp Pháp Thiên, kẻ này nhút nhát nhát gan nhưng đối phương thật sự là con trai của Pháp. Pháp là tuyệt thế cường giả, con của ông ta dù không thể là bá chủ một phương nhưng tu luyện tới lực lượng 30 đạo mà có tính cách thế kia trong thế giới người ăn người này thì không chết mới là lạ.
Pháp là người khôn khéo thế nào?
Ông ta sẽ để con trai mình có tính cách như vậy sao?
Vậy không phải làm muốn chết sao?
Tô Vũ cũng đã nhìn ra cái gọi là lực lượng 30 đạo gần như đều do vạn pháp đạo của Pháp uẩn dưỡng ra, giống như việc Tô Vũ uẩn dưỡng một đại đạo trong thiên địa của mình vậy.
Pháp hao phí vô số năm tháng chỉ để chế tạo ra một đứa con vô dụng ư?
Nếu thật sự thương yêu đứa con này thì sẽ không như thế.
Vậy nên Tô Vũ kết luận là gia hỏa này vẫn còn hậu chiêu, điều này là rất bình thường, chủ yếu là hắn biết Nhân Môn am hiểu phương pháp giáng lâm, có một số người sẽ gọi phương pháp này là đoạt xá.
Lúc trước Chu Tắc nói y suýt nữa đã bị Nhân Tổ đoạt xá, sau đó Tô Vũ hoài nghi tên kia đã sớm bị tồn tại trong Nhân Môn đoạt xá rồi.