Vạn Tộc Chi Kiếp (Bản Dịch Full)

Chương 3772 - Chương 3772: Mỡ Cửa!

Vạn Tộc Chi Kiếp
Chương 3772: Mỡ Cửa!
 

Lúc này, khuôn mặt Pháp tái nhợt lộ vẻ tuyệt vọng: "Ngươi muốn giết ta ư? Ngươi không thể giết ta!"

Pháp cắn răng: "Pháp Thiên được ý chí của ta uẩn dưỡng nhiều năm, lúc này hắn nắm giữ Vạn Pháp Sách, nếu ta chết thì hắn sẽ cảm ứng được, một khi hắn phá nát Vạn Pháp Sách thì Văn Ngọc sẽ không chiếm được bất cứ thứ gì cả, còn có khả năng sẽ chết!"

Tô Vũ bình thản nói: "Rút lực lượng thiên địa của ngươi ra, nàng sẽ không chết được"

"Không, trung tâm thiên địa vỡ nát, nàng cũng có khả năng sẽ chết"

Pháp nhanh chóng nói: "Đừng giết ta, ta có thể phối hợp với ngươi dung hợp thiên địa cho Văn Ngọc, ta biết rất nhiều điều tuyệt mật về Nhân Môn và Thiên Môn, hơn nữa, nếu ngươi giết ta thì Thiên Môn sẽ cảm nhận được căn nguyên của ta diệt vong. Ngươi áp chế được động tĩnh là vì không muốn kẻ khác biết được, nhưng nếu ngươi giết ta thì Thiên Môn nhất định có thể cảm nhận được"

Tô Vũ im lặng, trận pháp bốn phía nhanh chóng thu hẹp phong tỏa Pháp.

Tô Vũ bình thản đáp lại: "Không muốn chết thì ngoan ngoãn bị ta phong ấn đi. Pháp, ngươi lựa chọn bị ta giết chết ngay lập tức hay là bị ta phong ấn?"

Sắc mặt Pháp trắng bệch.

Một lát sau, khi từng đạo phong ấn buông xuống, ông ta không cam lòng hỏi: "Ngươi là Tô Vũ ư?"

"Đúng"

"Trong Nhân Đạo Thánh Địa có người của ngươi ư?"

"Nhật Nguyệt bị ta bắt, đã đầu hàng rồi. Ngươi còn có thể phản bội huống chỉ là Nhật Nguyệt, ở thời buổi này, có gì không có khả năng chứ?"

Pháp im lặng.

Tô Vũ cười cười, hắn không thèm để ý, Pháp trầm mặc một hỏi rồi lại nói: "Tại sao ngươi chắc chắn ta sẽ đoạt xá Pháp Thiên?"

Chỉ bằng suy đoán của ngươi thôi ư?

Vậy nên ngươi tiếp tục canh giữ tại đây không rời đi sao?

Nhưng nếu ngươi đến muộn thì Văn Ngọc sẽ bị giết, không phải ngươi đến cứu nàng ư?

"Ta đoán. Pháp Thiên là cường giả không giống 30 đạo nhất mà ta từng thấy, không phải là ta chưa từng thấy loại võ nhị đại như hắn. Hắn chỉ có thực lực chứ tính cách không có gì đáng nói, quá ngoan ngoãn, thậm chí có cảm giác còn không khí phách bằng một vị Hợp Đạo"

Tô Vũ nhún vai: "Vừa nhìn đã biết là một công cụ. Ở lại chờ đợi một lát cũng đâu có lãng phí quá nhiều thời gian đúng không? Huống chỉ, như lời ngươi đã nói, người khác có thể không biết ngươi đã chết nhưng Thiên Môn chắc chắn sẽ cảm ứng được, nhưng Thiên Môn không có chút động tĩnh nào. Vậy nên có khả năng là kẻ đó không cảm nhận được ngươi đã ngã xuống. Ta canh giữ một lát cũng hợp lý mà đúng không?"

Văn Vương liếc nhìn Tô Vũ, có về y không tin tưởng lắm.

Chỉ vì phán đoán như vậy mà ngươi ở lại đây chờ ư?

Tô Vũ bị y nhìn thì câm nín, sau một lúc lâu mới giải thích: "Nhìn cái gì? Vũ mạch chủ nói rằng từng thấy không chỉ một bóng dáng bên người ngươi, hình như nàng từng thấy người thứ hai vẫn luôn ở bên người Pháp, chưa bao giờ rời đi. Điện mạch chủ từng nói, cái chết của Dương mạch chủ và Sinh mạch chủ rất kỳ quặc, chưa chắc đã do Hắc Nguyệt gây ra, nàng nói khi hai vị kia chết, biển ý chí đều nổ tung, lúc ấy chỉ có Pháp ở đó, Văn Vương đã chạy mất"

Pháp biến sắc nhìn Tô Vũ, cắn răng gần giọng: "Đám khốn kiếp!"

Tô Vũ nhún vai: "Chỉ là tùy tiện tâm sự mà thôi, dù sao ta cũng là sứ giả Thiên Môn, lấy lòng ta một chút cũng bình thường mà. Ngươi còn không nói gì đã để ta chấp chưởng 6 mạch, mọi người đương nhiên phải lấy lòng ta một chút"

Tô Vũ cười cười, Văn Vương cũng mỉm cười: "Vậy nên ngươi phỏng đoán Pháp Thiên kia là công cụ để hắn hồi sinh chính mình, đúng không?"

"Đúng"

Tô Vũ lại cười nói: "Chủ yếu là vì vạn giới từng xảy ra việc này, hơn nữa đám người kia có rất nhiều thủ đoạn, lần trước Lạc Hồn Cốc Chủ và huynh đệ của hắn bị giết, hai người cũng từng dung hợp một lần, kỳ thật nếu hai người kia tách ra thì cũng có khả năng đoạt xá đối phương"

Tô Vũ lắc đầu cảm khái, thật khó chơi!

Tuy rằng đám người kia không tu luyện tam thân pháp, không thể sống lại ba lần nhưng đều có thủ đoạn bảo mệnh.

Hắn không nói thêm nữa, lần này Pháp tự mình bại lộ Pháp Thiên ở thời khắc cuối cùng, gia hỏa này không tin bất cứ kẻ nào, chỉ tin tưởng chính mình, kể cả 6 vị mạch chủ dưới trướng cũng không ai được ông ta tín nhiệm.

Vậy mà ông ta lại để mọi thứ cho một đứa con chưa bao giờ xuất hiện, Tô Vũ cảm thấy gia hỏa này chưa chắc đã tin tưởng đứa con kia, loại người như ông ta sẽ chỉ tin tưởng chính mình.

Quả nhiên...

Nếu Tô Vũ không bắt được căn nguyên của ông ta, vậy không chờ đến lúc Tô Vũ chạy về Vĩnh Sinh Sơn, căn nguyên của ông ta có khả năng đã về trước, cướp lấy thân thể Pháp Thiên rồi ngầm chiếm trung tâm thiên địa của Văn Ngọc.

Đến khi Tô Vũ về tới đó, có lẽ gia hỏa này đã hoàn thành hợp nhất thiên địa, vậy thì tình cảnh sẽ cực kỳ phiền toái.

Văn Vương nghĩ mà sợ, y nhìn về phía Tô Vũ: "Nhiều năm qua, ta không hề phát hiện hắn còn để lại một hậu chiêu như vậy"

Tô Vũ không nói gì, hắn nhanh chóng phong ấn Pháp, Hắc Nguyệt cách đó không xa bị thương vì dư uy vụ nổ cũng bị phong ấn.

Sau đó hắn khóa hai người cùng nhau, vô số đại đạo dày đặc bao trùm, Thiên Môn mở ra, hắn phong ấn hai người trong phạm vi Thiên Môn.

Văn Vương thấy vậy thì không còn gì để nói: "Ngươi không sợ bọn họ chạy trốn và phá Thiên Môn của ngươi ư?"

Đối với Tô Vũ mà nói, Thiên Môn cũng là một trong các điểm yếu trí mạng.

Tô Vũ không thèm để ý: "Đây là nơi ta chú ý nhất, có chút dị động ta liền biết, không sợ bọn họ gây chuyện, chỉ sợ bọn họ bất động, khi ấy mới nguy hiểm"

Tô Vũ nhìn y: "Ngài thay đổi diện mạo, giả mạo thành Pháp đi, ta về cứu người trước, đợi lát nữa ngài hãy đến"

Văn Vương gật đầu, y nhanh chóng phác họa ra thân thể nhưng thân thể cực kỳ yếu ớt.

Ban nãy y suýt nữa đã bị Pháp nổ chết.

Tô Vũ nhanh chóng biến mất.

Sau khi hắn rời đi, Văn Vương thở dài, bỗng nhiên y cảm thấy hơi suy sụp, y già rồi!

Từ khi tiến vào Thiên Môn đến bây giờ, chưa bao giờ có chuyện gì khiến y hài lòng, mà nay y còn cảm thấy mình đã già rồi, kinh nghiệm và tư duy đều còn nhưng theo không kịp thời đại, ít nhất là y không thể sánh bằng Tô Vũ.

Y chậm rãi khôi phục, sau đó y nhíu mày nhìn về nơi xa.

Một tiếng vang lớn vang lên.

Trận chiến của một người một thú nơi đang đang vô cùng kịch liệt, đáng tiếc là Tử Linh Chi Chủ không thể hợp nhất song thiên, giờ khắc này, hắn ta bị cái sừng nhọn của cự thú xuyên thủng thân thể.

"Grào!"

Một tiếng rống to vang vọng tứ phương, thế giới trong cửa thế giới đều nghe được tiếng rống này.

Ngay sau đó, Tử Linh Chi Chủ điên cuồng hét lên: "Không, ngươi chán sống rồi. Thiên địa buông xuống!"

Râm râm!

Thiên Môn ở phương Tây rung động kịch liệt, có thể nhìn thấy một Tử Linh thiên địa đang điên cuồng trùng kích cánh cửa, Tử Linh Chi Chủ bạo nộ bay nhanh về phía Thiên Môn.

"Bổn tọa nhất định phải làm thịt ngươi"

Hắn ta không hợp nhất song thiên vậy mà không thể đấu thắng Không.

Giờ phút này, Thiên Môn ngăn cản hắn ta cũng là mục tiêu hắn ta muốn đánh bại, chỉ thấy hắn điên cuồng đột phá hư không, nổi giận gầm lên một tiếng: "Nhân, nếu ngươi còn đám ngăn cản thiên địa của bổn tọa tiến vào thì hôm nay bổn tọa sẽ đánh bạo ngươi"

Tử khí lan tràn khắp thiên địa.

Hiển nhiên, hắn ta đã bị chọc giận.

Chốc lát sau, Tử Linh Chi Chủ đột phá không gian, mang theo Tử Linh thiên địa buông xuống.

Trong ánh mắt chấn động của mọi người, hắn dùng một quyền đánh bạo hư không, một cánh cửa hiện ra.

Âm âm ầm.

Vô số quyền đánh ra, cánh cửa kiên cố rung động, Thiên Môn rung động kịch liệt.

Giờ phút này, bỗng nhiên có một thân ảnh từ thế giới trong cửa bay ra, kẻ đó phẫn nộ hét: "Ngươi dám..."

"Nhãi nhép!"

Tiếng gầm vang vọng tứ phương, một quyền trực tiếp đánh tan xác bóng người vừa bay ra, vô số tử khí lan tràn tứ phương.

Tử Linh Chi Chủ vô cùng phẫn nộ.

"Ngươi muốn chết sao? Mở cửa!"

Bình Luận (0)
Comment