Vạn Tộc Chi Kiếp (Bản Dịch Full)

Chương 3775 - Chương 3775: Lợi Dụng Thiên Khung Sơn.

Vạn Tộc Chi Kiếp
Chương 3775: Lợi Dụng Thiên Khung Sơn.
 

Trên Thiên Khung Sơn, Thiên Khung Sơn Chủ nhíu mày lẩm bẩm: "Hắn bay về phía ta là có ý gì"

Lúc trước mọi người còn đang khó hiểu vì Tô Vũ không xuất hiện, rốt cuộc gia hỏa này đã đi đâu?

Chẳng lẽ hắn sợ hãi nên không dám lộ diện ư?

Kết quả gia hỏa này vừa xuất hiện đã trực tiếp chui vào Long Vực diệt rồng.

Nhân Hoàng cũng cảm thấy ngoài ý muốn.

Tô Vũ đang tới đây!

Nhưng y không ngạc nhiên lắm vì tình huống hiện tại không tốt đẹp gì, hắn đến đây là chuyện hợp tình hợp lý.

Tô Vũ bay rất nhanh.

Hắn khiêu khích cười nói: "Tới đây đuổi giết ta đi. Đám phế vật, ta có thể giết Ma, có thể giết Lạc Hồn Cốc Chủ, cũng có thể xử lý các ngươi, cho các ngươi chút đồ ăn mà còn không vui, sớm hay muộn các ngươi cũng sẽ bị giết toàn bộ"

Sắc mặt đám chủ nhân cấm địa rất khó coi.

Gia hỏa này quá càn rỡ.

Thiên Khung Sơn ngày càng gần, có người lớn tiếng quát: "Thiên Khung Sơn Chủ, người này đang lao đến địa bàn của ngươi, ngươi không ra mặt sao?"

Bọn họ phải chào hỏi trước, nếu không sẽ rất phiền toái.

Thiên Khung Sơn Chủ lạnh lùng lên tiếng: "Tô Vũ, đây không phải nơi ngươi có thể tới"

Làm sao? Ngươi muốn dẫn phiền toái đến chỗ ta ư?

Ngươi có tin ta sẽ đánh chết ngươi không?

Tô Vũ không để ý đến ông ta, hắn hô: "Kiếm Tôn, theo ta giết địch"

Trên Thiên Khung Sơn, Kiếm Tôn lộ về mặt câm nín.

Má nó!

Con trai ta vào thiên địa của ngươi chỉ vì muốn sống chứ không phải bán mạng cho ngươi, mà đó còn là con trai ta chứ không phải ta.

Rõ ràng hắn đang ép sơn chủ ra tay.

Ông ta nhíu mày, nhanh chóng bay đến đỉnh Thiên Khung Sơn, trầm giọng nói: "Sơn chủ, đừng để ý tới hắn, hắn chết thật thì đó là số mạng của Không Nhi"

Thiên Khung Sơn Chủ nhíu mày nhìn Kiếm Tôn, sau một lúc lâu mới nói: "Ngươi tìm nhà khác cho con trai ngươi đi"

Ông ta vừa phẫn nộ vừa bất đắc di.

Sao ngươi lại dính đến tên khốn kiếp này?

Kiếm Tôn bất đắc dĩ, không phải tại ta, tại con trai ta chứ.

Thiên Khung Sơn Chủ lại hừ lạnh một tiếng: "Tô Vũ, ngươi định tính kế bổn tọa ư?"

Tô Vũ lại hô to: "Thôi, ta đi đây. Kiếm Tôn, lần sau ta sẽ không tới đây tìm ngươi nữa, ngươi có thời gian thì đến tìm ta"

Kiếm Tôn không hé răng.

Thiên Khung Sơn Chủ câm nín, hắn đang sỉ nhục ta à?

Ta không che chở được thuộc hạ của mình sao?

Không đi đánh Tử Linh Chi Chủ vì thuộc hạ, chẳng lẽ ta còn không bằng Không ư?

Dù biết tên khốn Tô Vũ này đang lợi dụng chính mình... nhưng Thiên Khung Sơn Chủ vẫn phẫn nộ quát: "Không kẻ nào được bước vào lãnh địa của bổn tọa, nếu không ta sẽ giết không tha"

Giờ khắc này, một cỗ kiếm quang lạnh thấu xương bao trùm tứ phương, một vòng lớn hiện ra.

Ánh mắt Tô Vũ khẽ dao động, ngay sau đó hắn đứng ở bên ngoài vòng kiếm quang, không tiến vào cũng không rời đi, hắn nhìn về phía đám gia hỏa đằng nhau, cười nhăn răng nói: "Cùng nhau vào đi!"

Đám chủ nhân cấm địa không còn gì để nói.

Hắn là lưu manh à?

Rõ ràng hắn đang muốn dẫn bọn họ vào đó, nhưng đi vào đó thì chẳng khác gì không nể mặt Thiên Khung Sơn Chủ.

Nơi xa.

Tử Linh Chi Chủ đang áp chế Không, hắn ta muốn giết Không nhưng làm vậy không dễ.

Hành hung Không một trận, đánh lão ta bay ngược, hắn ta bỗng nhiên bứt ra khỏi chiến trường, nhìn về Tô Vũ nơi xa, hắn ta khẽ nhíu mày hừ một tiếng.

Nếu ngươi không tới thì hôm nay lão tử chắc chắn sẽ đánh chết Không.

Nhưng mà thôi, ngươi đã kiểm chế đối thủ cho lão tử, giờ đang gặp chút phiền phức nên lão tử không giết Không nữa.

Hắn ta nhìn về phía Không da tróc thịt nứt nơi xa, dùng ánh mắt hung ác trừng lão ta:

"Nếu ngươi muốn chết thì lão tử sẽ thỏa mãn ngươi. Giờ thì cút đi. Lão tử phải đi cứu tôn tử, đám già đó bắt nạt tôn tử của lão tử, ta không có thời gian cho ngươi nữa. Nếu ngươi không phục thì cứ việc ngăn cản ta"

Nơi xa, hung thú khổng lỏ dùng ánh mắt hung lệ nhìn Tử Linh Chi Chủ và nhìn Tô Vũ đang bị bao vây, rồi quay sang nhìn Khung chỉ mới bùng nổ kiếm khí chứ chưa ra mặt, lão ta lạnh lùng nói: "Ngươi giỏi lắm. Bổn vương muốn xem xem ngươi có thể càn rỡ bao lâu"

Dứt lời, Không lập tức biến mất.

Lưỡng bại câu thương với Tử Linh Chi Chủ e rằng không ổn, nhưng thù này chắc chắc đã kết rồi.

Tử Linh Chi Chủ lộ về khinh thường không thèm để ý, hắn ta nhanh chóng phá không lao đến chỗ Tô Vũ, khí tức vô cùng cường hãn mang theo sát khí nông đậm.

Bên kia, đảm chủ nhân cấm địa cũng đã cảm ứng được, bọn họ khẽ nhíu mày, Không đi rồi ư?

Đáng chết!

Bây giờ Tử Linh Chi Chủ sắp đến đây, bọn họ không cần thiết động thủ nữa.

Hơn nữa chỗ này gần Thiên Khung Sơn, thái độ của Khung vẫn chưa rõ ràng, sau khi suy xét, mọi người không nói gì mà đã sôi nổi rời đi.

Sau lưng Tô Vũ đổ đầy mỏ hôi lạnh.

Ngay sau đó, Tử Linh Chi Chủ bay tới, hắn ta nhìn về phía hắn, nhướng mày hỏi: "Ngươi tới đây làm chỉ?"

Tô Vũ nhe răng cười: "Thấy ngài hơi yếu, đánh một cổ thú mà gian nan như vậy nên kiếm chút đồ ăn bổ dưỡng cho ngài"

"Ha hả"

Tử Linh Chi Chủ cười lạnh: "Gian nan ư? Nếu không phải kiêng kị những người khác nhúng tay thì ta đã làm thịt hắn rồi!"

"Người ngài bị hắn đâm nát thế kia mà còn khoác lác cái gì?"

"Ha hả!"

Tử Linh Chi Chủ cười lạnh, hắn ta nhìn thoáng qua Thiên Khung Sơn, không nói gì nữa đã phá không rời đi.

Tô Vũ nhẹ nhàng thở ra, hắn quay đầu nhìn Thiên Khung Sơn rồi cười nói: "Đa tạ Khung Chủ ra tay tương trợ, Tô Vũ vô cùng cảm kích, lần sau chắc chắn tới cửa bái phông"

"Cút?

Một tiếng quát chói tai truyền đến.

Tô Vũ cười lớn: "Cút ngay đây, nhưng ta vẫn phải đa tạ Khung Chủ. Kiếm Tôn yên tâm đi, ta nhất định sẽ bồi dưỡng Kiếm Không thật tốt, nếu hắn chưa đến 25 đạo thì ta sẽ không cho hắn xuất quan"

Kiếm Tôn cũng không hé răng.

25 đạo... Cũng không tôi!

Liếc thoáng qua sơn chủ, Kiếm Tôn cẩn thận nói: "Ta sẽ lập tức bắt Không Nhi trở về, sơn chủ, ta..."

Thiên Khung Sơn Chủ bực bội: "Ngươi cũng cút!"

Kiếm Tôn lập tức biến mất.

Thiên Khung Sơn Chủ hừ một tiếng, bỗng nhiên ông ta nhìn về phía cánh cửa đang mở ra, khẽ nhíu mày: "Sao ta có cảm giác hắn gian trá giống ngươi thế?"

Nhân Hoàng cười ha hả đáp: "Cháu trai ta đấy!

Cút mẹ nhà ngươi đi.

Tôn tử của Tử Linh Chi Chủ là cháu trai ngươi? Hai ngươi sinh với nhau à?

Nhưng ông ta vẫn cảm khái: "Lá gan không nhỏ lại còn rất quyết đoán, giờ phút này mà dám lộ diện dụ dỗ đám chủ nhân cấm địa kia, nếu vô ý hoặc lá gan lớn hơn nữa thì chắc chắn hắn sẽ gặp phiền toái"

Chỉ cần Không chết hoặc không rút lui thì sẽ có hy vọng giải quyết cả hai người trong lần này.

Nhân Hoàng trần thuật: "Thế giới trong cửa nào có chuyện ngươi vì ta ta vì ngươi, ai cũng chỉ nghĩ cho bản thân mình, Không mà không rút lui thì Tử Linh Chi Chủ sẽ liều mạng, đến cuối cùng dù hai người này chết thì Không cũng đã mất mạng, hơn nữa chưa chắc đã là do Tử Linh Chi Chủ giết mà là đám gia hỏa kia ra tay, ngươi tin không?"

Thiên Khung Sơn Chủ trầm mặc một hồi rồi lạnh lùng lên tiếng: "Vậy thì cũng là do thế đạo bức ép, chẳng ai muốn diệt thế cả!"

Nhân Hoàng không nói chuyện nữa, y thu hồi tất cả lực lượng, ban nãy y suýt thì không nhịn được mà ra tay, giờ xem ra Tô Vũ có Tử Linh Chi Chủ thì không khác gì nắm giữ một tồn tại mang tính uy hiếp rất lớn.

Thiên Khung Sơn Chủ bỗng lên tiếng hỏi: "Ban nãy Thiên Môn chấn động, hình như có 3 tầng thiên địa, một tầng của huynh đệ ngươi, một tầng của Tử Linh Địa Ngục, một tầng hình như là của người khác... Là Tô Vũ ư?"

"Cái gì?"

Thiên Khung Sơn Chủ nhíu mày: "Tô Vũ thật sự là tôn tử của ngươi à?"

Ông ta nghi hoặc nhưng không nói gì nữa, cũng không để ý tới Nhân Hoàng, ngươi nói nữa thì ta cũng chỉ coi như ngươi đang đánh rắm.

Bình Luận (0)
Comment