Tô Vũ nhanh chóng đuổi kịp Tử Linh Chi Chủ, Tử Linh Chi Chủ phía trước chạy rất nhanh nhưng Tô Vũ lại bay nhanh đuổi kịp, hắn có chút oán trách: "Vì sao lại đấu thật như thế?"
Diễn kịch thôi mà!
"Liên quan quái gì đến ngươi!"
Tử Linh Chi Chủ cười lạnh: "Bổn tọa tung hoành thiên địa, chưa bao giờ thất bại, tên Không kia mà xứng làm ta bị thương ư? Không giết hắn đã là cho hắn mặt mũi rồi"
"Nóng tính quá!"
Tô Vũ lắc đâu.
Bại một trận thì làm sao?
Ngươi không tự biết rằng nếu ngươi đánh tiếp thì sẽ rắc rối lắm à?
Tử Linh Chi Chủ cười lạnh: "Nóng tính ư? Nếu là trước đây thì ta đã diệt cả nhà hắn rồi"
Tô Vũ khuyên nhủ: "Giận giữ không tốt, muốn đối phó với bọn người kia đơn giản mà.
Đánh bừa làm gì, không ổn đâu"
"Bổn tọa không nhát gan như ngươi!"
"Ta không thích nghe lời này đâu nhé!" Tô Vũ cười híp mắt: "Cái này gọi là chờ thời cơ!"
Tử Linh Chi Chủ không cãi nhau với hắn, hắn ta hỏi: "Giải quyết xong chưa?"
"Đại khái rồi"
Tử Linh Chi Chủ kinh hãi, vậy mà giải quyết thật rồi ư?
Hiệu suất quá nhanh!
"Môn cảm nhận được không?"
"Không rõ ràng lắm, nhưng cảm nhận được thì sao?"
Tô Vũ không cho là đúng: "Lần này ngài gây chuyện như thế, dù người trong đây biết Pháp xảy ra chuyện thì ai đám ra mặt nữa? Dù có người ra mặt thì bọn họ sẽ tin lời chúng ta nói ư? Mấy ngày tới ngài đừng gây chuyện, chờ đợi hội nghị cấm địa bắt đầu đi"
Tử Linh Chi Chủ nổi giận: "Bổn tọa giỏi gây chuyện như ngươi chắc?"
Má nó, ngươi nói ai đấy?
Lão tử cắm rễ ở đây vô số năm tháng nhưng đánh nhau được mấy trận chứ?
Tên nhãi nhà ngươi tới đây được mấy ngày mà đã đánh bao nhiêu lần rồi?
Bổn tọa chỉ muốn an tĩnh chờ đợi Thiên Môn mở ra, trở về hoàn toàn dung hợp song thiên, ngươi thì sao? Ngày nào cũng bày trò!
Đầu tiên là giết Lạc Hồn Cốc Chủ, diệt Hồn Chủ, giết chết Ma Tổ, hiện tại còn chơi chết Pháp, lại còn định 7 ngày nữa mở hội nghị cấm địa, tên nhóc con nhà ngươi nói xem, rốt cuộc là ai đang gây chuyện?
Tô Vũ giải thích: "Ta làm là có mục đích chứ đâu phải sính anh hùng"
Tử Linh Chi Chủ bạo nộ: "Cút!"
Tô Vũ không thèm để ý, hắn nhìn thoáng qua Vĩnh Sinh Sơn, tính toán thời gian rồi nói:
"Ta phải đi rồi, ta vội lắm, 7 ngày sau gặp lại, hãy hành động tùy theo hoàn cảnh, đến lúc đó ta sẽ lộ diện, không lộ mặt thì không thích hợp. Cứ vậy nhé!"
Hắn vừa dứt lời thì lập tức bay lên muốn rời đi.
Tử Linh Chi Chủ khẽ nhíu mày: "Ta đã đáp ứng 7 ngày sau đi chưa?"
Tô Vũ không quan tâm, hắn nhanh chóng biến mất.
Tổ tông ngươi!
Tử Linh Chi Chủ thầm mắng.
Tô Vũ không quan tâm Tử Linh Chi Chủ nghĩ gì.
Điều gì nên làm thì đều phải làm thôi, hơn nữa Tô Vũ tin rằng hắn ta sẽ đến, trong thời đại đại loạn này, Tử Linh Chi Chủ là bá chủ một phương, hắn ta sẽ không ngồi yên xem biến.
Có lẽ lần này số người tới tham gia sẽ vượt quá dự đoán nhiều.
Thạch chưa bao giờ xuất hiện, Khung đã lâu không xuống núi, Không mới vừa bị đánh lui...
Còn nữa, ai là người phát ngôn mạnh nhất của Nhân Môn trong Thiên Môn?
Hắn còn chưa kịp xử lý Hắc Nguyệt, hơn nữa Hắc Nguyệt có biết không?
Có lẽ gã biết, có lẽ không biết.
Còn không thể tùy tiện giết Hắc Nguyệt, nếu không có lẽ người phát ngôn Nhân Môn sẽ biết.
Ai mới là lão đại Nhân Môn tại đây?
Thạch - vị tồn tại đỉnh cấp không xuất hiện này có hiểm nghi rất lớn.
Tô Vũ nhanh chóng bay đi, hắn đã nhìn thấy Vĩnh Sinh Sơn, giờ phút này Vĩnh Sinh Sơn rất an tĩnh.
Khi Tô Vũ hạ xuống, 6 vị mạch chủ mang thương tích vội vàng khom người hành lễ, Tô Vũ trầm giọng nói: "Pháp Chủ trở về chưa?"
Đã trở vẻ!
6 vị mạch chủ đồng thời đáp lời, Vũ mạch chủ vội vàng báo cáo: "Pháp Chủ nói ngài ấy đã bị thương, còn cần trấn áp thiên địa, chờ đợi hội nghị cấm địa mấy ngày sau. Vậy nên mọi sự vụ đều giao cho Nhật Nguyệt mạch chủ phụ trách"
"Ba gia hỏa kia đâu?"
"Đều đã chết!"
Tô Vũ hơi kinh ngạc: "Động tĩnh không lớn, ta còn tưởng rằng không chết và chạy thoát rồi chứ"
"Nhờ có Pháp Chủ!"
Vũ mạch chủ nói: "Quyền Thánh suýt nữa đã chạy thoát, thực lực chúng ta không đủ, Pháp Chủ vừa vặn trở về, vạn pháp vực xuất hiện vây nhốt rồi đánh chết đối phương"
Văn Vương bị thương không nhẹ nhưng muốn đối phó với Quyền Thánh cũng bị thương không nhẹ thì vẫn có thể dễ dàng giết chết đối phương.
Giờ phút này, 6 vị mạch chủ muốn nói lại thôi.
Tô Vũ nhíu mày: "Có việc gì?"
Vũ mạch chủ ngẫm nghĩ rồi truyền âm: "Nhật Nguyệt huynh, Văn Ngọc đã bị trấn áp, Võ Vương cũng vậy. Ngoài ra, Pháp Thiên cũng bị trấn áp. Lúc trước chúng ta bẩm báo một phen, ý của Pháp Chủ là chúng ta không cần nhọc lòng, cứ giao mọi chuyện cho Nhật Nguyệt đạo hữu xử trí. Vậy Pháp Thiên..."
Tô Vũ nghi hoặc nhìn nàng, ngươi muốn xin tha cho gã à? Trông ngươi không giống loại người như vậy!
"Ngươi muốn gì?"
"Nhật Nguyệt huynh đừng hiểu lầm, ý ta là... có phải thánh địa có quyết định gì không?
Vĩnh Sinh Sơn có phải trở về Thiên Môn hay không? Sắp tới Nhật Nguyệt huynh sẽ định cư ở Vĩnh Sinh Sơn hay là.."
Tô Vũ vuốt cằm tự hồi một phen, sau đó hắn cười đáp: "Các ngươi sợ ta giết chết Pháp Thiên, sau đó bỏ chạy mặc kệ tất cả khiến các ngươi gặp xui xẻo chứ gì?"
Đúng! Chúng ta nghĩ vậy đấy!
Dù sao gã cũng là con trai của Pháp Chủ, hiện tại gã bị Tô Vũ trấn áp, mọi người đều biết thân phận Tô Vũ không tầm thường, nếu hắn rời đi, Pháp Chủ giận chó đánh mèo lên bọn họ thì làm sao bây giờ?
Lần này, sau khi trở về, Pháp Chủ có vẻ hơi khác trước.
Hơn nữa thực lực Nhật Nguyệt cũng không bình thường, chỉ sợ đã có 31 đạo lực lượng, là một tồn tại đỉnh cấp, nếu không dù Pháp Thiên vô dụng nhưng gã vẫn là cường giả 30 đạo, không thể bị hắn đánh một chưởng đã hộc máu như vậy.
Tới lúc này, 6 vị mạch chủ có rất nhiều ý tưởng.
Tỉ như Nhật Nguyệt là nhân vật cao tầng trong thánh địa?
Hoặc Nhật Nguyệt căn bản không phải người thánh địa mà là tồn tại nào đó bọn họ không dám nghĩ đến.
Hoặc là một ai đó khác...
Tóm lại, những việc này đã vượt quá phạm vi bọn họ có thể giải quyết, vậy nên mấy người đều không nghĩ quá nhiều, bao gồm cả việc vì sao chỉ trấn áp Văn Ngọc và Võ Vương chứ không phải đánh chết, làm vậy để lưu lại hậu hoạn cho chính mình sao?
Vấn đề Văn Vương sống hay chết cũng không được nhắc tới.
Còn nữa, Pháp Chủ bị thương, rốt cuộc ông ta bị thương nặng hay nhẹ?
Mấy người không dám suy đoán øì cả, làm tốt chuyện thuộc bổn phận của mình là được rồi.
Tới lúc này, mấy người hoàn toàn không hiểu nổi thế cục Vĩnh Sinh Sơn.
Dù bọn họ là nhân vật cao tầng trong Vĩnh Sinh Sơn nhưng Pháp Chủ đã trở lại, ông ta lại giao hết quyền hành cho Nhật Nguyệt, chuyện này có nghĩa là gì?
Pháp vốn không phải loại người như vậy.
Bọn họ hoàn toàn không nghĩ đến chuyện có kẻ giả mạo bởi vì dù sao ông ta cũng là chủ nhân cấm địa vô cùng cường đại, nếu xảy ra chuyện thì động tĩnh chắc chắn sẽ không nhỏ, nhưng trận chiến của Tử Linh Chi Chủ quá âm ï, vậy nên động tĩnh bên này có vẻ không đáng kể.
Mọi người cảm thấy không có khả năng Pháp đã chết, có lẽ Pháp Chủ có suy tính khác thì sao?
Dù thế nào, giờ khắc này, mấy người đều có chút hoảng loạn và sốt ruột, không biết tương lai sẽ ra sao.
Tô Vũ mỉm cười: "Sợ cái gì? Chờ Pháp Chủ dung hợp Văn Ngọc thì tự nhiên sẽ không còn vấn đề gì nữa"
Tô Vũ cười thâm thúy: "Các ngươi quan tâm nhiều như vậy làm gì? Yên tâm đi, ta sẽ không để các ngươi gặp rắc rối. Chỉ cần hội nghị cấm địa thành công, Pháp sư thúc trở thành người có quyền thế nhất của thế giới trong cửa này, khi ấy chúng ta không cần phải lo gì nữa"
Lời hắn nói khiến mấy người không hiểu rõ ràng, chỉ hiểu một điều là nếu lần này thành công thì Vĩnh Sinh Sơn có khả năng sẽ trở thành tồn tại siêu nhiên một phương.
"Thuộc hạ đã biết"
Mấy người vội vàng gật đầu.
Lần này để đánh chết 3 vị cường giả và đối phó với 2 người Văn Ngọc lúc trước, bọn họ đã bị thương không nhẹ, còn có vài người đã chết.
6 vị mạch chủ không chết nhưng có 2 - 3 vị tồn tại nhất đẳng đã chết, kẻ dưới nhất đẳng thì thương vong khoảng 10 - 20 người.
Tô Vũ không quan tâm chuyện này.
Bọn họ chết thì có sao?
Ở thế giới trong cửa, trong đám người tục đạo trong thiên địa của hắn cũng có vài người đã chết, lần trước hắn niết bàn, có người không chịu nổi đại đạo đột nhiên biến mất, bị trùng kích và tự bạo, Tô Vũ cũng không thèm để ý.
Quy tắc nơi này chính là như thết Đây là một thế giới tận thế tràn đầy máu tanh và tử vong!
Vậy nên Tô Vũ không thích nơi này chút nào, hắn không hy vọng vạn giới sẽ trở nên giống nơi này, dù vạn giới cũng có vô số điều xấu xí thậm chí là đáng ghê tởm nhưng nơi đó vẫn tốt hơn nơi này nhiều.
Ở vạn giới, dù là đám vạn tộc đối địch thì vẫn có cảm tình.
Hữu nghị, thân tình, tình cảm đồng tộc!
Đám người Thiên cổ vì chủng tộc mà có thể quỳ xuống xin tha, có thể đi xa tha hương.
Đám người Tiên hoàng vì để liên thủ tạo nên lực lượng phản kháng lớn nhất mà có thể đoạn đạo vì đám người bình thường vốn lục đục với nhau.
Còn ở đây thì chỉ có ích kỷ, hoàn toàn không có bất cứ cảm tình gì, Nhật Nguyệt có thể xem như người coi trọng tín ngưỡng nhất mà Tô Vũ từng gặp, những người khác thì... Ai mạnh kê đó là cha, không cần biết cường giả này có phải kê vừa giết chủ tử trước hay không.
Dù hiện tại Tô Vũ nói với 6 vị mạch chủ biết rằng 'ta đã giết Pháp' thì chắc phản ứng của những người kia sẽ là thế này: "Phụ thân, hãy thu nhận ta đi, kẻ đó chết thì thôi"
Tuy vẫn còn những người thương con trai như Kiếm Tôn nhưng đó chỉ là số ít.
Thiên Khung Sơn cũng có thể coi là dị loại, bởi vì vấn đề của Kiếm Tôn, Thiên Khung Sơn Chủ đã vài lần cam chịu để Tô Vũ mượn lực, ông ta đối xử với Kiếm Tôn không tôi.