Vạn Tộc Chi Kiếp (Bản Dịch Full)

Chương 3777 - Chương 3777: Kế Hoạch Của Văn Vương.

Vạn Tộc Chi Kiếp
Chương 3777: Kế Hoạch Của Văn Vương.
 

Tô Vũ nhìn 6 vị mạch chủ, mở miệng nói: "Chuẩn bị đi, mấy ngày nữa hội nghị cấm địa sẽ bắt đâu, đừng để người ta chê cười"

Tô Vũ bình thản ra lệnh: "Còn nữa, đánh nát toàn bộ lực lượng đại đạo của những người chết trận cho vào cấm địa. Pháp sư thúc bị thương, làm vậy để khôi phục được chút nào hay chút ấy"

"Rõ* Mấy người vội vàng gật đầu.

Tô Vũ ngẫm nghĩ rồi hỏi: "Đưa ta tư liệu cụ thể của ba cường giả Nhân Môn"

"Rõð* Tô Vũ gật đâu: "Ta đi thăm Pháp sư thúc. Ngoài ra, hãy phong tỏa cấm địa 7 ngày, chưa đến ngày hội nghị bắt đầu, không được để bất cứ kê nào ra vào, người vi phạm giết không tha"

"Rõ"

Tô Vũ nhanh chóng bay đến Vĩnh Sinh Sơn.

Sau khi hắn rời đi, Tử mạch chủ vẫn luôn im lặng bỗng nhiên truyền âm nói: "Các vị.."

Mấy người nhìn hắn ta, Tử mạch chủ trầm mặc một hỏi rồi truyền âm nói: "Không có việc gì đâu. Chỉ hy vọng Pháp Chủ không sao cả!"

Mấy người khẽ biến sắc.

Câu nói này thật sự mang hàm ý rất sâu xa.

Pháp Chủ...

Bọn họ quay đầu nhìn lên núi, không ai nói gì.

Không phải Pháp Chủ chỉ bị thương thôi sao?

Chỉ cần nuốt Văn Ngọc thì ông ta sẽ nhanh chóng khôi phục đúng không?

Tử mạch chủ không nói gì nữa, nhưng sau lưng hắn ta mơ hồ thấm ướt mồ hôi lạnh, hắn ta không có gì để nói bây giờ cả.

Nhưng Pháp Chủ... là Pháp Chủ thật ư?

Hắn ta không dám nghĩ nữa.

Hắn ta có thể xem như mạch chủ lão làng, đã quen thuộc với khí tức, bộ dáng của Pháp Chủ.

Hắn ta chưởng khống tử đạo.

Hắn ta còn già hơn Minh Thổ - vị cường giả tu luyện Tử Linh đại đạo kia, hắn ta có sự cảm ứng cực kỳ nhạy bén đối với tử khí và sinh cơ.

Sinh cơ của Pháp Chủ vừa trở về không đúng chút nào, nó không phải dật tán vì bị thương, mà là... một loại biểu hiện của sinh mệnh lực có chút đặc thù, không còn cảm giác âm khí nặng nề, kẻ sống trong cửa dù mạnh thế nào thì vẫn có chút hương vị diệt vong.

Nhưng trên người vị Pháp Chủ kia lại không có.

Kỳ thật trên người Nhật Nguyệt cũng không có. Trước đó hắn ta nghĩ rằng đối phương đến từ thánh địa, là cường giả thánh địa nên có lẽ có chút đặc thù, vì dù sao có về vị này có địa vị không thấp ở thánh địa.

Nhưng ban nãy nhìn thấy trên người Pháp Chủ không còn cỗ tử khí nhàn nhạt kia nữa, Tử mạch chủ lập tức bị dọa sợ.

Dù đối phương ngụy trang rất giống, thậm chí dùng vạn pháp vực đánh chết Quyền Thánh, những người khác đều hết lòng tin tưởng nhưng hắn ta không dám tin tưởng.

Vạn Pháp Điện, cửa lớn rộng mở, Tô Vũ vào cửa lập tức nhìn thấy Văn Vương khôi phục bộ dáng vốn có, không ngụy trang thành Pháp Chủ nữa, trông y hơi suy yếu.

Y mỉm cười nhìn về phía Tô Vũ.

"Không tâm sự với muội muội ngài à?"

Tô Vũ hơi ngạc nhiên.

Văn Vương khẽ cười nói: "Còn nhiều thời gian mà, ta đã đưa Vạn Pháp Sách cho nàng.

Thật ra ngươi cũng có thể cắn nuốt nhưng ta lại không cho ngươi, mong rằng ngươi không đề ý"

Tô Vũ xua tay, không để tâm chuyện này.

Hắn có thể cắn nuốt, hơn nữa có lẽ cắn nuốt xong sẽ có khả năng trùng kích cảnh giới cao hơn, nhưng hắn tới đây để cứu Thời Gian Sư, để nàng nuốt thiên địa thì làm sao?

Văn Vương thở dài: "Hao phí mấy ngàn năm, vạn giới cũng đã đi qua mười vạn năm, nếu không phải lần này ngươi ra tay... năm tháng trôi nhanh, giờ ta cũng già thật rồi"

Tô Vũ cười hỏi: "Không già được sao?"

Văn Vương bật cười.

Tô Vũ ngồi xuống bên án kỉ, ném một lọ rượu qua: "Muội muội ngài ủ đấy, hương vị không tồi, ta xin được mấy bình, cùng uống một chút đi, trước kia ta không thích uống, hiện tại hơi thích một chút rồi"

Văn Vương nhận rượu, cười nói: "Quả thật nàng am hiểu phương diện này, trước kia ngươi gặp chúng ta thì đều sẽ gọi là tiền bối. Sao bây giờ nhắc đến nàng lại nói là muội muội ngài?"

Y cứ có cảm giác Tô Vũ đang mắng chửi.

Tô Vũ uống một ngụm rượu rồi cười đáp: "Khi ta trăm cay ngàn đắng tới cứu nàng, nàng đang ăn sườn dê, khi ấy lòng kính ngưỡng nàng trong ta đã hóa thành tức giận.

Còn tiền bối cái quái gì nữa!"

Tô Vũ nghiến răng nghiến lợi: "Ta nhẫn nhịn không đánh nàng một trận đã là nể tình lắm rồi"

Văn Vương bật cười: "Nàng vẫn luôn vô tâm vô phế như thế, nàng đối xử với ta cũng vậy, ta ở đây mấy ngàn năm không phải là để cứu nàng sao? Kết quả vừa gặp mặt đã đòi Vạn Pháp Sách, sau đó liền đuổi ta đi"

Y giải thích: "Nhưng nàng không có ác ý gì đâu, tâm địa nàng thiện lương, từ nhỏ đã thích hoa hoa cỏ cỏ, ngay cả một con chó cũng không nỡõ giết"

Tô Vũ phản bác: "Hoa cỏ là Tinh Nguyệt cổ động nàng trồng, khi giết người, giết vạn tộc xong có thể chôn thi thể làm chất dinh dưỡng cho hoa cô. Nàng thích Phì Cầu bởi vì Phì Cầu là con chó đa tài, có thể giúp nàng nấu cơm. Ta thấy chắc nàng chỉ biết ăn thôi, có lẽ đến chết cũng không quên được ăn. "

Văn Vương bật cười gật đầu, uống ngụm rượu rồi mở miệng: "Thân thể ta võ nát, giày cũng rách, e rằng ta không thể tiếp dẫn lực lượng thiên địa đến đây nữa, hiện tại ta duy trì được thực lực 31 đạo đã là không tôi. Sắp tới ta sẽ không đủ sức tham dự kế hoạch của ngươi."

Y thở dài có chút phiền muộn.

Đôi giày Tô Vũ mang đến mang đến cho y đã bị võ nát, thân thể cũng bị thương nghiêm trọng.

Lúc trước có thể đánh với 32 đạo, hiện tại mà gặp thì chắc là không thể địch nổi.

"Không sao cả. Văn Ngọc hấp thu thiên địa, dù Pháp tự bạo 70% lực lượng thì vẫn có thể nhanh chóng bổ sung lại, dù không đến 36 đạo nhưng cũng phải đến 35 đạo đúng không?"

Tô Vũ mỉm cười: "Khi đó không cần ngài nữa đâu!"

Văn Vương cười khổ, cảm thấy bất đắc dĩ, y tiếp tục uống rượu, uống một lát thì nói:

"Hình ảnh ngươi quay lại.."

"Cái gì?"

Văn Vương thở dài: "Cần gì phải vậy? !"

"Cái gì cơ?"

Văn Vương bất đắc dĩ cười nói: "Thôi thôi, ta không thừa nhận là ta thì sẽ không ai tin tưởng"

Tô Vũ gật đâu: "Người bình thường nói ra thì không ai tin, nhưng ta thì khác, ta cực kỳ đáng tin!"

Văn Vương bật cười, y uống thêm mấy chén rồi hỏi: "Ngươi tính thế nào?"

"Liên thủ các đại cấm địa, Văn Ngọc làm lão đại dẫn dắt chúng ta giết Nhân Hoàng, giết Văn Vương, diệt vạn giới..."

"Nghĩ quá đơn giản! Những người khác thì chưa biết, nhưng ngươi cảm thấy những kẻ như Không sẽ nghe lời ư?"

"Vậy ý ngài là gì?"

Tô Vũ nhìn về phía Văn Vương.

Văn Vương tự hỏi: "Hơn nữa cuối cùng vẫn phải đi qua Môn, không thu phục Môn thì sớm muộn øì cũng sẽ bị vạch trần hành động giả mạo. Ta kiến nghị hội nghị cấm địa lần này đừng đánh lâu dài mà hãy thu hoạch xong liền đi"

Tô Vũ khẽ nhíu mày.

Văn Vương lại nói: "Ngoài ra phải thăm dò rõ ràng thực lực Thiên Môn, đây cũng là vấn đề mấu chốt. Còn có một vấn đề, đừng quên sự tỏn tại của 2 cánh cửa khác"

Y nhìn về phía Tô Vũ: "Ta nghĩ là, tốt nhất hãy khiến tam môn xung đột"

"Tam môn sắp mổ ra, không phải ngươi đã bắt được hắc ảnh kia sao?"

Y trầm giọng nói: "Nếu có thể thu phục hắn, giả mạo sứ giả Nhân Môn thì cũng sẽ có kết quả không tôi"

Ánh mắt Tô Vũ khẽ dao động: "Ý ngài là?"

"Văn Ngọc giả mạo Pháp, người phát ngôn của Thiên Môn. Ngươi giả mạo người phát ngôn Nhân Môn. Hẳn là vẫn còn một vị người phát ngôn Nhân Môn chân chính ở đây nhưng đối phương chưa chắc đã dám ngoi đầu, nếu kẻ đó lộ diện, ai sẽ tin hắn là người phát ngôn Nhân Môn chứ? Ai quy định Nhân Môn chỉ có 1 người phát ngôn?"

Tô Vũ nhíu mày: "Nhưng ta và Tử Linh Chi Chủ đang giả làm người một nhà, ta lại nói mình là người Nhân Môn.."

"Thì sao?"

Văn Vương không cho là đúng: "Tử Linh Chi Chủ liên quan đến Nhân Môn cũng là chuyện bình thường. Mục tiêu hiện tại của chúng ta không đơn giản chỉ là tiêu diệt vài cường giả trong Thiên Môn mà còn phải khiến tam môn đối đầu với nhau. Đặc biệt là Nhân Môn, Thiên Môn không thể bị hao tổn quá lớn, nếu không... ngươi biết gì về Nhân Môn không? Có bao nhiêu cường giả? Có bao nhiêu siêu hạng? Kỳ thật Nhân Môn cũng có chút kiêng kị Thiên Môn, nếu chúng ta giải quyết hết cường giả Thiên Môn thì Nhân Môn sẽ rất vui vẻ"

Văn Vương tiếp tục nói: "Trong hội nghị cấm địa lần này, ta cảm thấy chắc chắn không thể thiếu người trong Nhân Môn. Còn nữa, ta cảm thấy đại diện của Thiên Môn chưa chắc chỉ có mình Pháp"

Tô Vũ gật đầu.

Nhật Nguyệt chưa nói quá nhiều, trên thực tế gã cũng không hiểu biết nhiều về những tồn tại cấp bậc này.

Bình Luận (0)
Comment