Thế lực tán tu hỗn loạn.
Giờ phút này, trên Thiên Khung Sơn, Thiên Khung Sơn Chủ nhíu mày: "Vĩnh Sinh Sơn không cho ta mặt mũi ư?"
Hình như Pháp không nghe lời ta. Đã bảo tới gần chỗ ta mở họp rồi nhưng có vẻ Vĩnh Sinh Sơn không định dịch chuyển, vậy tức là không cho ông ta mặt mũi sao?
"Kiếm Tôn"
Kiếm Tôn lập tức hiện lên, Thiên Khung Sơn Chủ lạnh lùng nói: "Đến Vĩnh Sinh Sơn một chuyến, nói với bọn họ rằng, nếu không mở hội ở chỗ ta thì đừng tiến hành nữa"
"Rõð* Kiếm Tôn nhanh chóng đáp lời, ông ta đang ước gì được ra ngoài một chuyến, con trai ông ta còn đang ở Vạn Kiếp Sơn đây.
Sau khi Kiếm Tôn biến mất, Thiên Khung Sơn Chủ nhìn nơi xa. Cuối phía Tây, ở đó có một cánh cửa như ẩn như hiện, đó không phải là cửa thật mà chỉ là hình chiếu của Thiên Môn, nó cách cửa thật cực gần.
Thiên Khung Sơn Chủ nhíu mày nhìn về phía cánh cửa bên cạnh, lạnh lùng nói: "Rốt cuộc là lực lượng thiên địa của ai đang thẩm thấu ở bên kia?"
Trong Thiên Môn cực kỳ hỗn loạn, ai cũng thâm nhập tiến vào.
"Sao ta biết được?"
Thiên Khung Sơn Chủ thầm mắng một tiếng, sao ngươi có thể không biết được chứ?
Thiên Khung Sơn Chủ trầm giọng nói: "Ta tò mò một chuyện"
"Chuyện gì?"
"Huynh đệ của ngươi và muội muội hắn sắp chết, vậy mà ngươi không nóng nảy chút nào, thế là sao?"
Cổ quái! Nhất định là có vấn đẻ!
Hai huynh đệ kết bái của Tinh Vũ và muội muội của một người đều đang ở đây. Lần này mở ra hội nghị cấm địa có hai mục đích, một là đối phó với bọn họ, hai là thương thảo vấn đề đối phó với vạn giới sau khi thoát khỏi Thiên Môn.
Rõ ràng là chuyện lớn như vậy, tại sao Nhân Hoàng lại không quan tâm.
"Ta thì có biện pháp nào chứ?"
Nhân Hoàng bất đắc dĩ: "Hay là ngươi tránh ra cho ta vào đi, để ta đi giết đám người kia.
Ngươi nghĩ sao?"
"Hừ!"
Không có khả năng.
Nhân Hoàng bất đắc dĩ: "Ngươi không tạo điều kiện thì ta có thể làm sao? Hiện tại ta không thể so với năm đó, thực lực khôi phục không nhiều lắm, còn chẳng phải siêu hạng, thế thì sao địch nổi ngươi? Khung, ngươi suốt ngày canh giữ ta vui lắm à?"
"Rất vui!"
Thiên Khung Sơn Chủ cười lớn, rồi bỗng nhiên ông ta nhíu mày, ngay sau đó, một bóng người nhanh chóng bay tới, đường chủ Thuật Đường nhanh chóng bẩm báo: "Sơn chủ, bên ngoài có người cầu kiến"
Hắn ta nhìn hình chiếu Thiên Môn đang mở rộng và sơn chủ đang ôm đại ấn thưởng thức.
Gần đây sơn chủ và Nhân Hoàng tâm sự rất hòa hợp, mọi người có ảo giác là hai người này rất hợp ý nhau, chỉ còn thiếu bước Nhân Hoàng đến đây kết bái huynh đệ với sơn chủ mà thôi.
Thật kì quái!
Trước kia, nếu sơn chủ thấy Nhân Hoàng mở hình chiếu Thiên Môn thì cũng sẽ nói vài câu nhưng sau đó sẽ đánh võ hình chiếu, không cho Nhân Hoàng ở lại lâu.
Hắn ta thầm nghĩ vậy nhưng không dám nói lung tung, gần đây hắn ta cũng cảm thấy Nhân Hoàng là người không tồi, không có thù hận lớn gì với Thiên Khung Sơn.
Có đôi khi bản thân hắn cũng cảm thấy suy nghĩ này rất buồn cười.
Hai bên rõ ràng là có thù oán, gia hỏa này đã câu đi tất cả thế lực phụ thuộc gần chúng ta.
Những suy nghĩ này lại nhanh hóa thành ý nghĩ, kỳ thật đó không phải thâm cừu đại hận không giải được, càng ở đây lâu hắn ta càng cảm thấy Nhân Hoàng không tệ, y vì vạn giới mà đã dốc hết sức lực...
Chó má, ta quan tâm y trả giá bao nhiêu để làm gì?
Đường chủ Thuật Đường không suy nghĩ nữa.
Ánh mắt Khung biến ảo, bình thần nói: "Gia hỏa Nhân Môn lá gan không nhỏ, ta chán ghét bọn họ mà bọn họ lại đám tới chỗ ta, không sợ ta giết bọn họ ư?"
Nhân Hoàng bật cười và nói: "Hay là gặp xem bọn họ muốn nói gì đi"
Nhân Hoàng cảm thấy rất hứng thú với người Nhân Môn.
"Hừ"
Thiên Khung Sơn Chủ cười lạnh, ngay sau đó ông ta bỗng nhiên ra lệnh: "Cũng được thôi, dẫn hắn đến đây"
"Rõ"
Đường chủ Thuật Đường không để ý, nhưng khi đang bay xuống núi, bỗng nhiên hắn ta cảm thấy khó hiểu.
Nhân Hoàng nói muốn gặp mà Khung Chủ liền đồng ý ư?
Hình như sơn chủ của chúng ta thật sự muốn thông đồng với Nhân Hoàng thì phải.
Nhưng hai người bọn họ thông đồng cũng không sao.
Hắn ta nhanh chóng bay đến ngoài sơn môn, nhìn về phía một đạo hư ảnh ngoài cửa, khinh thường mở miệng: "Ngươi may mắn đấy, sơn chủ vừa vặn rảnh rỗi, đi theo ta"
"Da tạ"
Trước mặt hắn ta là một vị tu giả áo đen đeo mặt nạ, đường chủ Thuật Đường khinh thường chế giễu: "Tới đây mà còn che giấu diện mạo, không dám để người khác nhận ra sao? Các ngươi toàn những kê mờ ám lén lút"
Sứ giả Nhân Môn không hề tức giận, tiếng cười mềm nhẹ: "Dù sao cũng hiệu lực cho kẻ thứ ba, ta phải để phòng việc có người nhìn không thuận mắt và giết mình chứ"
Đường chủ Thuật Đường lười nói nhiều, hắn ta mang đối phương bay thẳng đến đỉnh núi.
Hắn ta không lo lắng chút nào.
Bọn họ nhanh chóng đến đỉnh núi.
Bọn họ còn cách khá xa nhưng một cỗ khí tức đã lan đến, khí tức chấn động hắc y nhân, dù hắc y nhân rất cường đại thì vẫn bị áp chế hộc máu, còn chưa kịp nói gì thì đã bị ép quỳ xuống đất.
Giọng nói của Khung lộ vẻ lạnh nhạt: "Vô lễ! Quỳ xuống nói chuyện. Tại đây, ngươi có tư cách nhìn thẳng bổn tọa sao?"
"Không dám"
Hắc y nhân không hề phản kháng, kẻ đó phủ phục trên mặt đất không dám ngẩng đầu.
Mọi người đều biết Thiên Khung Chi Chủ là người bá đạo.
Kê này không quanh co lòng vòng, hắn nói thẳng: "Đại nhân, có đại nhân Nhân Môn muốn hợp tác với sơn chủ"
Thiên Khung Sơn Chủ bình thần nói: "Thực lực thế nào? Thấp hơn 36 đạo thì bảo hắn cút đi, hắn không có tư cách"
"Chuyện này... Ta không biết"
"Khốn kiếp!"
Oanh.
Hắc y nhân bị đè trên mặt đất, xương cốt đứt từng khúc, khí tức Khung vô cùng cường hãn, giọng nói lạnh lẽo vang lên: "Các ngươi cho rằng bổn tọa là ai? Là con chó mà dám nói chuyện hợp tác với ta ư? Không biết thực lực thì đối phương chẳng là cái thá gì cả, vậy mà dám phái người tới tìm ta ư?"
Ông ta cực kỳ càn rỡ.
Nếu đối phương thực lực yếu thì ông ta lười quan tâm.
Hắc y nhân sắc mặt kịch biến, vội vàng nói: "Đại nhân bớt giận. Người kia có thực lực rất mạnh. Là tồn tại đỉnh cấp chí cao vô thượng trong Nhân Môn"
"Ha hả"
Khung cười lạnh: "Chí cao vô thượng ư? Nực cười. Ngươi cho rằng bổn tọa hoàn toàn không biết gì về Nhân Môn ư? Thời đại khai thiên bị phong ấn, đám khốn kiếp đâu phải là chưa từng xuất hiện. Đáng tiếc là nhân tâm thời đại khai thiên quá loạn, khai thiên điệt vong vì nội chiến. Nếu không, Nhân Môn có thể địch nổi thời đại khai thiên sao?
Năm đó, trong bóng đêm có vài đạo thân ảnh từng ra tay. Bổn tọa từng chém giết một tên, có lẽ đó chính là đám chí cao vô thượng trong miệng ngươi đi"
Hắc y nhân sợ hãi vội vàng nói: "Tiểu nhân không biết việc này, đại nhân, chủ thượng của tiểu nhân rất có thành ý với lần hợp tác này"
"Thành ý ư?"
Khung cười: "Bổn tọa cân cái đó sao?"
Thành ý không là gì cả.
Hắc y nhân vội nói thêm: "Chủ thượng sai ta chuyển lời với đại nhân, nếu đại nhân đáp ứng hợp tác, chủ thượng sẽ nghĩ cách đưa thanh kiếm kia cho đại nhân"
Oanh.
Khí tức bùng nổ ngập trời.
Khung lạnh lùng nhìn hắc y nhân: "Kiếm gì?"
"Kiếm Khai Thiên"
"Nực cười!"
Khung nổi giận: "Kẻ đó nghĩ ta là thằng ngốc sao? Thanh kiếm này đã nát rồi"
Thanh kiếm này có liên quan đến lai lịch của ông ta, ông ta chính là thần văn trên thân Kiếm Khai Thiên.
Ông ta cùng loại với Bánh Nhân Đậu, cũng là một loại đại đạo chỉ linh, có thể xem như nhất thể với Kiếm Khai Thiên, ông ta là thần văn kiếm đạo thành đạo, vô cùng cường đại.
Tiếc là thanh thần kiếm này đã vỡ nát sau khi khai thiên, vậy nên thần văn mới có thể bay ra khỏi thần kiếm, hóa thành đại đạo, sau đó ông ta hóa thành đại đạo chỉ linh rồi đi đến ngày hôm nay.
"Tiểu nhân không dám lừa gạt đại nhân"
Hắc y nhân khẩn trương lên tiếng: "Chủ thượng đã nói vậy, chủ thượng muốn tiểu nhân chuyển đạt thành ý của ngài ấy cho đại nhân. Quả thật năm xưa Kiếm Khai Thiên đã vỡ nát, nhưng chủ thượng nói rằng sau khi đại nhân hóa đạo, hài cốt Kiếm Khai Thiên đã tụ tập lại và phục hồi như cũ, tuy rằng không có đại nhân, không có Thời Gian Chi Chủ nên không bằng năm đó nhưng chỉ cần đại nhân lấy được thanh kiếm này thì chắc chắn sẽ cường đại hơn hiện tại"
Khung khẽ biến sắc: "Phục hồi như cũ ư?"
Ông ta cau mày.
Lúc này, Nhân Hoàng truyền âm cho ông ta: "Ngươi cảm thấy bọn họ sẽ giao vật như vậy cho ngươi ư?"
"Ta cần ngươi nhắc nhổ chắc?"
Khung hừ một tiếng, ông ta nhíu mày nhìn về phía hắc y nhân: "Chủ thượng nhà ngươi tên là gì?"
"Chuyện này..."
"Làm sao? Đến cả tên cũng không dám lộ ra à?"
Hắc y nhân chẩn chờ một chút rồi mới đáp: "Chủ thượng được tôn xưng là Hồng Thiên Đại Thánh"
Khung cười nhạo: "Còn Đại Thánh à? Thân phận không thấp đâu. Năm xưa, kẻ bị bổn tọa chém giết trong bóng đêm lúc sắp chết đã nói rằng sẽ có Đại Thánh gì đó tới tìm ta báo thù. Chẳng lẽ Đại Thánh là tồn tại mạnh nhất trong Nhân Môn?"
"Đúng vậy"