Khung sờ sờ cằm rồi mỉm cười: "Hồng Thiên Đại Thánh... Thú vị lắm! Xem ra lần này Nhân Môn thật sự lo lắng rồi, ngay cả Đại Thánh cũng xuất hiện. Năm đó thời đại khai thiên huỷ diệt, chúng ta mạnh như vậy mà hình như chẳng có bản tôn Đại Thánh nào buông xuống. Chỉ có vài kẻ 32 đạo tới đây ngấm ngầm giở trò quỷ. Năm xưa, Địa Môn ngu ngốc xuất lực không nhỏ, đáng tiếc là cường giả Địa Môn bị giết gần hết, lưỡng bại câu thương, bản tôn Địa Môn cũng bị thương không nhe..."
Ông ta nhắc lại chuyện cũ, đó là câu chuyện cũ về thời đại Thiên Môn huỷ diệt.
Đúng như Tô Vũ suy nghĩ, mỗi thời đại huỷ diệt đều có liên quan đến thời đại trước, bởi vì thời đại trước muốn trỡ về. Ở thời đại Thiên Môn thì Địa Môn và Nhân Môn đều có động tĩnh, kết quả là lưỡng bại câu thương, Địa Môn không thể sống lại, Thiên Môn cũng bị phong ấn, Nhân Môn dứt khoát không lộ diện nữa.
Hiện giờ, tam môn đều sắp mở ra, chỉ sợ thế cục còn hung hiểm hơn thời đại trước, phải cùng lúc đối phó với cả ba thời đại.
Khung trầm ngâm một hỏi: "Sau khi Kiếm Khai Thiên khôi phục thì bị hắn cầm đi rồi ư?"
Năm đó, khi mới rời khỏi kiếm thì ông ta chưa có trí tuệ, sau này khi đã có chút ý chí thì mới đi tìm kiếm nhưng các mảnh vỡ đã biến mất, ông ta cho rằng chúng đã thất tán khắp nơi.
Nhưng hiện tại lại có người nói rằng thanh kiếm thuộc về Thời Gian Chi Chủ này vẫn còn tồn tại.
Nếu Khung có được kiếm thì ông ta sẽ được trợ giúp rất lớn, thậm chí có thể phát huy ra chiến lực cường đại hơn hiện tại rất nhiều.
"Hồng Thiên muốn hợp tác thế nào?"
Khung bình tĩnh đặt câu hỏi.
Hắc y nhân vội vàng đáp: "Chủ thượng không có quá nhiều yêu câu hà khắc với đại nhân, chỉ cần đại nhân làm được 3 việc, khi ấy chủ thượng sẽ giao thần kiếm cho đại nhân"
"Đơn giản thế ư? Nói thử xem"
Khung nổi hứng thú, hắc y nhân trả lời: "Thứ nhất, xin đại nhân hãy chém giết Pháp"
Khung lập tức nhíu mày.
"Tiếp tục"
"Thứ hai, xin đại nhân chém giết Tinh Vũ ở vạn giới"
Bên cạnh Khung, giọng nói của Nhân Hoàng vang lên: "Gia hỏa này thật quá đáng. Bắt ngươi tới giết ta không phải là muốn ngươi đi chết sao?"
Khung không còn gì để nói, nếu giết ngươi là có thể đổi lấy thần kiếm thì lão tử sẽ lập tức làm thịt ngươi.
"Việc thứ ba là gì?"
"Thứ ba, xin đại nhân hãy chém giết Tử Linh Chi Chủ và Tô Vũ của Tử Linh Địa Ngục"
Khung sửng sốt: "Sao lại là hai người?"
"Chủ thượng nói, Tô Vũ chỉ là kèm theo. Đại nhân muốn giết hắn thì rất dễ"
"Ha hả"
Nhân Hoàng lâm vào trầm tư. Nhân Môn muốn giết Tô Vũ, chẳng lẽ Tô Vũ đã bại lộ rồi sao?
Bốn người: Pháp, Nhân Hoàng, Tử Linh Chi Chủ, Tô Vũ.
Nhân Hoàng và Tử Linh Chi Chủ đều có thực lực cường đại, Pháp là môn đồ của Thiên Môn, sau lưng có chỗ dựa cường đại.
Còn Tô Vũ... Thật sự chỉ là điều kiện kèm theo thôi ư?
Hay Nhân Môn đã phát hiện gì đó nên muốn Khung giết Tô Vũ?
Thiên Khung Sơn Chủ cười lạnh: "Khẩu khí lớn thật! Ba yêu cầu này mà nói là không khó? Không khó thì ngươi bảo Hồng Thiên tự ra tay đi"
Hắc y nhân hấp tấp giải thích: "Đại nhân, chủ thượng sẽ phái người hiệp trợ đại nhân.
Ở thời khắc mấu chốt sẽ có cường giả tương trợ"
"Tinh Vũ đang ở vạn giới, phải giết y thế nào?"
"Thiên Môn sắp mổ ra, chỉ cần đại nhân ra khỏi Thiên Môn, chém giết đối phương. Vậy chủ thượng sẽ lập tức chắp tay tặng ngài thần kiếm"
"Chỉ là một lời hứa hẹn mà đòi bổn tọa bán mạng cho hắn? Nực cười!
"Không phải thế"
Hắc y nhân cũng biết ông ta sẽ nói vậy nên vội vàng biện giải: "Thần kiếm đứt gãy rồi phục hồi như cũ, nhưng không có đại nhân nên nó không kiên cố như xưa. Ý của chủ thượng là, nếu đại nhân hoàn thành một điều kiện thì sẽ tặng đại nhân một phần thân kiếm. Chờ đến khi hoàn thành tất cả điều kiện thì ngài ấy sẽ đưa toàn bộ thân kiếm cho đại nhân. Chỉ cần đại nhân đáp ứng hợp tác thì chủ thượng sẽ lập tức sai người đưa tới một đoạn thân kiếm coi như lễ gặp mặt"
Khung khẽ biến sắc.
Chỉ cần ông ta đáp ứng thì đối phương sẽ lập tức đưa tới một đoạn thân kiếm!
Ông ta híp mắt nhìn hắc y nhân tiếp tục nói: "Hội nghị cấm địa sắp diễn ra, chắc chắn sẽ xảy ra không ít biến cố, lúc này là thời cơ tốt nhất. Chỉ cần đại nhân vung tay hiệu triệu, muốn giết người khác thì khó nhưng muốn giết Tử Linh Chi Chủ và Tô Vũ thì không khó chút nào, hai người bọn họ có rất nhiều địch nhân. Chỉ cần đại nhân nguyện ý ra mặt, không cần đại nhân ra tay thì các vị chủ nhân cấm địa khác cũng sẽ ra tay.
Muốn vây giết hai người này không khó. Nếu thành công thì chắc chắn sẽ giao ra phần thân kiếm Thứ hai"
Đây là một hứa hẹn rất dụ hoặc.
Thần Kiếm Khai Thiên có thể nói là bản thể của Khung, chỉ là hiện tại ông ta đã thoát khỏi nó. Nhưng nếu lấy được nó thì ông ta nhất định sẽ càng thêm cường đại.
Thiên Khung Chi Chủ nhìn hắc y nhân, ánh mắt thay đổi không ngừng.
Yêu cầu rất cao nhưng như vậy mới là bình thường.
Thần Kiếm Khai Thiên là binh khí của Thời Gian Chi Chủ, nếu không giết mấy người này, đối phương sẽ không đưa cho ông ta.
Trong lúc ông ta đang tự hỏi, Nhân Hoàng truyền âm nói: "Đó là đồ của chính ngươi mà phải cần người khác tặng cho à? Đồ của mình bị cướp đi, đối phương là kẻ cướp, đã vậy còn muốn ngươi bán mạng cho gã, vậy thì ngươi còn đang suy nghĩ cái gì? Không phải nên nghĩ xem phải dụ dỗ tên Hồng Thiên này ra rồi xử lý như thế nào sao? Vậy mà ngươi lại đang tự hỏi xem nếu giết bốn người này thì khó khăn thế nào ư?"
"Trời ạ, Khung, ngươi bị ngu à?"
"Ngươi không biết suy nghĩ à? Giết 4 người này tương đương 4 nguy cơ tử vong, ví dụ như ta đây, khi ngươi tới thì có lẽ ta đã khôi phục rồi, ngươi cảm thấy mình có thể thắng ta sao? Ngươi có thể thắng Tử Linh Chi Chủ ư? Đừng đùa, khi ta mạnh nhất mà còn không dám phân cao thấp với hắn. Còn Pháp nữa, sau lưng gã chính là Môn. Ngươi muốn đắc tội Môn ư?"
"Dù Hồng Thiên cường đại nhưng gã chỉ có một mình, muốn giết hắn thì chỉ cần mạo hiểm một lần thôi"
"Nhưng hiện tại ta kiến nghị ngươi nên đáp ứng luôn, phải lấy được mảnh kiếm đầu tiên đã. Còn vấn đề chữ tín thì chỉ áp dụng với quân tử thôi, đối phương là kẻ cướp, gã cướp bản thể của ngươi thì ngươi giữ chữ tín làm gì? Lấy được mảnh nào hay mảnh ấy, tiện thể xác định thật giả nữa"
"co Khung trầm tư.
Đáp ứng trước, sau đó phân biệt thần kiếm là thật hay giả.
Ta là người đáng tin mà!
Nhưng lời Tinh Vũ nói cũng có đạo lý, đối phương là kẻ cướp đã cướp lấy bản thể của ta, dù hiện tại ta giết hắn thì cũng là chuyện bình thường.
Trong lúc nhất thời, ông ta cảm thấy Nhân Hoàng nói không sai.
Giết 4 người thì phải mạo hiểm bốn lần.
Chưa kể chưa chắc đối phương đã giao nốt thân kiếm ở lần cuối cùng, có lẽ ông ta sẽ phải đại chiến một hồi với Hồng Thiên. Vậy thì chẳng bằng đại chiến với gã từ đầu còn hơn.
Nhân Hoàng lại góp ý: "Bọn họ nói vậy chứng tỏ Hỏng Thiên cũng đang hợp tác với cường giả khác tại đây, có lẽ kẻ đó cũng là chủ nhân cấm địa. So với việc bán mạng đổi lấy bảo vật thì thà giết gã hoặc giết thuộc hạ của gã, ép gã giao ra bản thể của ngươi thì hơn. Ngươi là cường giả đỉnh cấp, ngươi muốn chủ động lấy về hay muốn bị động đợi được ban thưởng? Thân phận ngươi rất cao quý, là kiếm của Thời Gian Chi Chủ, dưới một người trên vạn người. Gã có tư cách gì để bắt ngươi làm việc cho gã?"
Khung lạnh lùng truyền âm: "Câm miệng, ngươi đừng kích tướng bổn tọa"
Tuy mắng vậy nhưng ông ta vẫn cảm thấy có đạo lý.
Hồng Thiên này có tư cách gì mà đòi ông ta bán mạng cho gã?
Nực cười!
Ông ta còn chưa biết gã có thực lực gì, chắc gì đã mạnh bằng ông ta, vậy mà cũng dám đề nghị ta bán mạng ư?
Gia hỏa nực cười!
"Bắt thuộc hạ của gã, gã sẽ giao bản thể của ta ra ư?"
"Đương nhiên. Nếu bắt lấy một vị chủ nhân cấm địa mà gã vẫn không muốn giao cho ngươi thì chứng tỏ điều gì? Chứng tỏ gã căn bản không để ý đến sự sống chết của đồng bọn hợp tác, gã chỉ coi trọng ích lợi. Vậy ngươi cảm thấy gã sẽ thật sự trả bản thể cho ngươi ư? Không có khả năng! Bởi vì khi ngươi có được thần kiếm thì sẽ có thực lực giết gã, vậy gã dám cho ngươi không? Vậy nên chắc chắn gã sẽ không giao bản thể cho ngươi ở lần cuối cùng. Còn nữa, gã nói là kiếm còn tồn tại thì nó thật sự tồn tại chắc?
Có lẽ chỉ là mấy mảnh nhỏ, giờ lấy ra một mảnh để lừa dối ngươi. Ngươi giết được bao nhiêu hay bấy nhiêu. Nhiều năm qua chưa từng tìm ngươi, hiện tại bỗng nhiên lấy ra cái này để giao dịch. Ta hoài nghi gã mới kiếm ra mấy mảnh vỡ ở đâu đó không lâu trước để lừa dối ngươi"
"co Nói rất có đạo lý, Nhân Hoàng thông minh thật!